*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Người phụ nữ kia thu lại áp lực, Doanh Xung và Liễu Duyên cùng đứng lên.
“Thưa thượng tiên, Vinh Tuệ Khanh là Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, muốn tham gia cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục sang năm...” Liễu Duyên còn chưa nói hết lời, người phụ nữ kia đã ngắt lời hắn: “Vinh Tuệ Khanh? Cô ta cũng muốn tham gia cuộc thi đấu luyện đan? Không phải cô ta bế quan luyện đan trong Thanh Vân Tông sao?”
Doanh Xung vội nói: “Nàng ta vừa xuất quan hơn nữa còn Kết Đan rồi. Thuộc hạ nghe theo lời đề nghị của thượng tiên, vốn muốn nâng đỡ nàng ta, kéo nàng ta về phía này nên bằng lòng kết làm đạo lữ song tu với nàng ta, nhưng không ngờ3nàng ta lại từ chối lời đề nghị của thuộc hạ, còn giết chết sứ giả do thuộc hạ phái đi. Mong thượng tiên tới đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Người phụ nữ kia cười lạnh: “Vinh Tuệ Khanh thật có bản lĩnh, cho cô ta thể diện, cô ta lại có thể không biết xấu hổ như vậy!” Nói xong, nàng ta nhìn Doanh Xung và Liễu Duyên nói: “Các ngươi thậm chí còn không làm gì nổi một tông môn cấp hai, ta thấy các ngươi càng sống càng thụt lùi rồi!”
Liễu Duyên cười khổ: “Bây giờ bọn họ đã lọt vào mắt của thần điện Quang Minh, chúng tôi làm sao dám động tới bọn họ? Vả lại, mấy nghìn năm qua tông môn đỉnh cấp Pháp gia không xuất hiện, cũng không biết0bọn họ đi đâu... Thượng tiên có tu vi thông thần, không biết có thể tìm được tông môn đỉnh cấp Pháp gia hay không?”
Người phụ nữ kia nhíu mày: “Ta nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, tông môn đỉnh cấp Pháp gia đã sớm bị diệt, tại sao các ngươi vẫn không tin?”
Doanh Xung và Liễu Duyên liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng thành thật nói: “Thượng tiên, không phải chúng tôi không tin. Thật ra năm đó tông môn đỉnh cấp của ba phái giống như cây liền cành, đã từng hợp tác rất nhiều lần. Đương nhiên, thẻ bài số mạng của Tông chủ và Môn chủ của tông môn đỉnh cấp trong ba phái đều được đối phương bảo vệ. Sau khi tông môn đỉnh cấp Pháp gia mất tích, thẻ bài5số mạng của bọn họ cũng biến mất. Tuy nhiên gần nửa năm qua, chúng tôi lại phát hiện ra thẻ bài số mạng của gia chủ Tông môn đỉnh cấp Pháp gia ở sâu bên trong đại điện.” Nói xong, hắn đưa một thẻ bài số mạng có viết “Vinh Thiên Thuận” cho người phụ nữ áo trắng trước mặt.
Nếu như gia chủ của tông môn đỉnh cấp Pháp gia đã chết thật rồi, vậy thẻ bài số mạng của ông ta sẽ phải chia năm xẻ bảy, có muốn ghép cũng không ghép nổi.
“Ai vậy?”
“Gia chủ đời cuối cùng của tông môn đỉnh cấp Pháp gia.” Doanh Xung đáp.
“Lại là họ Vinh à?” Người phụ nữ áo trắng nhận lấy thẻ bài số mạng, ngây người nhìn cái họ kia.
Doanh Xung vội hỏi: “Chắc chỉ là4trùng họ thôi, không liên quan đến Vinh Tuệ Khanh đâu. Thuộc hạ đã từng điều tra lai lịch của cô ta, không hề có liên quan gì tới Vinh gia của tông môn đỉnh cấp Pháp gia.”
Người phụ nữ kia cầm thẻ bài số mạng trong tay lật qua lật lại ngắm nghía, sắc mặt không đổi hỏi lại: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Doanh Xung ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là chắc chắn. Sao thượng tiên lại cho rằng Vinh Tuệ Khanh có liên quan đến Vinh gia chứ? Nói thật, thuộc hạ cũng từng điều tra tỉ mỉ rồi. Trong cả Ngũ Châu Đại Lục họ Vinh có mười vạn người phàm, trong đó chỉ lác đác có mấy người có tu vi, bọn họ cũng chỉ gia nhập vào vài môn phái nhỏ mà thôi. Xuất9thân của Vinh Tuệ Khanh là một dòng họ Vinh người phàm ở Đông Đại Lục, chỉ có thể nói là cùng tổ tông với Vinh gia giới tu hành từ mấy vạn năm trước.” Nói xong, ông ta lại nhấn mạnh thêm một câu: “Không phải cứ cùng một họ thì nhất định là thân thích.”
“Người Vinh gia của tông môn đỉnh cấp Pháp gia rất lợi hại sao?”
“Bọn họ rất lợi hại. Có người nói mỗi đời bọn họ đều chỉ sinh được một con, nhưng không giống với các gia tộc khác, phụ nữ của bọn họ cũng có thể gánh vác môn hộ. Cho nên bọn họ không phân biệt nam nữ, mỗi đời con đều chỉ có một con, được bảo vệ tuyệt đối.” Liễu Duyên nói tiếp.
Người phụ nữ kia “à” một tiếng, ném thẻ bài số mạng của Vinh Thiên Thuận lại trong tay Doanh Xung: “ Nếu có thời gian ta sẽ đi điều tra chuyện này sau. Các ngươi còn có chuyện gì nữa không?”
Doanh Xung và Liễu Duyên liếc mắt nhìn nhau, lại châm ngòi thổi gió: “Thượng tiên có thể làm chút gì đó trong cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục không?... Dù sao mỗi lần cũng chỉ ban danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm cho một Luyện Đan Sư. Nếu như thượng tiên tham gia cuộc thi đấu này, vậy Vinh Tuệ Khanh sẽ không nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm, cũng không được thần điện Quang Minh che chở nữa.”
Người phụ nữ kia suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Ta sẽ suy nghĩ về chuyện này, các ngươi làm tốt việc của mình đi, nếu để lộ sơ hở gì thì nhớ tự mình giải quyết, đừng có chạy đến làm phiền ta nữa.” Nàng ta nói xong thì xoay người định rời đi.
Doanh Xung vội vàng gọi nàng ta lại: “Mong thượng tiên dừng bước. Đây là đan dược do Vinh Tuệ Khanh luyện cho ta và Liễu Duyên, thượng tiên cầm về nghiên cứu kĩ một chút. Theo chúng tôi thấy, cô ta quả thật có tư chất không tầm thường, nhưng thượng tiên có địa vị cao ở trong giới đan dược, cái này có tốt hay không, vẫn cần một lời của thượng tiên quyết định.”
Người phụ nữ kia nhận lấy bình linh ngọc, lạnh lùng nói: “Các ngươi không để lộ ra thân phận thật của ta chứ?”
“Tất nhiên là không. Không ai biết đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu là thượng tiên ngài đâu.” Liễu Duyên cười nịnh nọt: “Không biết hôm nay thượng tiên sẽ ban thưởng tiên đan gì cho Doanh Xung và bần tăng ạ?”
Người phụ nữ kia hừ một tiếng, móc từ trong người ra hai bình linh ngọc khác nhau, ném tới tay Doanh Xung và Liễu Duyên: “Cầm lấy. Sau này gặp những chuyện nhỏ nhặt như vậy thì đừng đến tìm ta.” Nói xong, nàng ta liền biến mất khỏi sơn cốc.
Chờ tới lúc hơi thở của người phụ nữ kia biến mất, Doanh Xung và Liễu Duyên mới truyền âm với nhau: “Thượng tiên sẽ không khoanh tay mặc kệ chuyện này chứ?”
“Chắc là không đâu? Ta thấy thượng tiên cũng không thích Vinh Tuệ Khanh. Hơn nữa, nàng ta đắc tội với tông môn đỉnh cấp mà không bị trừng phạt, nếu để cho người khác biết thì mặt mũi chúng ta còn để đâu được nữa? Mặt mũi của thượng tiên sẽ thế nào?”
“Ông nói cũng phải. Trong chuyện này, thượng tiên không ra tay cũng không được.” Hai người vừa cười vừa nói. Bọn họ rời khỏi sơn cốc, quay về động phủ của tông môn đỉnh cấp.
Qua mấy ngày, giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục lại truyền ra tin tức, nói đan dược thất phẩm do Vinh Tuệ Khanh - Đại Trận Pháp Sư cũng chính là Luyện Đan Sư của Thanh Vân Tông luyện ra cho hai vị tiền bối của tông môn đỉnh cấp, bị đại đan sư Thành Nguyên Đan Lâu kiểm tra thấy có vấn đề, còn chưa đạt tiêu chuẩn thất phẩm. Vì thế Thành Nguyên Đan Lâu tuyên bố, lần này cũng sẽ phái người đi tham gia cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, muốn đoạt lại danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm.
Những năm gần đây, Thành Nguyên Đan Lâu cũng phái người tham gia không ít lần thi đấu luyện đan, nhưng chưa từng nhận được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm. Tuy nhiên bởi vì Thành Nguyên Đan Lâu có đại đan sư trấn giữ, nên từ trước đến nay mọi người chưa từng nghi ngờ về trình độ Luyện Đan Sư của Thành Nguyên Đan Lâu.
Đại đan sư này xa lánh trần thế, từ trước đến nay chưa từng muốn theo đuổi những danh hiệu của thế tục.
Nhưng lần này Vinh Tuệ Khanh cũng nói muốn nhận lấy danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm, nên đại đan sư tức giận, nói không thể để cho người giả danh lừa bịp thực hiện được ý đồ, cho nên quyết định sẽ tự mình tham gia cuộc thi đấu luyện đan, để cho mọi người được tai nghe, mắt thấy.