Bổ Thiên Ký

Chương 333: Sợi dây số mệnh kỳ lạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Hạc Lâu ở Trung Đại Lục, thần điện Quang Minh cũng ở Trung Đại Lục.

Lấy máu nhỏ lên bức tượng đá Diệu Âm Điểu bằng ngọc được thờ cúng trong Vân Hạc lâu, mà dị thú kéo liễn cho Thánh nữ cũng chính là Diệu Âm Điểu!

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được lại quan sát một bên gương mặt của Thánh nữ, trong lòng thầm suy đoán về mối quan hệ giữa người nhà mình và thần điện Quang Minh cùng Thánh nữ. Nhưng thấy Thánh nữ vẫn còn đang xúc động, Vinh Tuệ Khanh lại không dám có hành động gì khinh suất.

Trong liễn, hai người im lặng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ cúi đầu ngồi đối diện nhau.

Qua một lúc lâu, cảm xúc3sục sôi trong lòng Thánh nữ mới từ từ lắng lại, nàng truyền âm với Vinh Tuệ Khanh: “... Ta họ Quản, tên Khinh Sa.”

Quản Khinh Sa?

Đúng là một cái tên dễ nghe.

Lúc này Vinh Tuệ Khanh mới hiểu ra, mẹ mình cũng họ Quản!

“Mẹ ta tên là Quản Phượng Nữ!” Vinh Tuệ Khanh lập tức truyền âm lại.

Nước mắt ướt đẫm trên gương mặt của Quản Khinh Sa, nhưng nụ cười của nàng lại vô cùng quyến rũ: “Ta biết, ta biết, đó... là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột của ta...”

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên ngây người, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào Quản Khinh Sa. Mẹ của mình lại là chị ruột của Thánh nữ thần điện Quang Minh à? Còn có thể0có chuyện gì huyền ảo hơn thế này không?

Mặc dù sau này dáng vẻ của mẹ cô thay đổi, trở nên xinh đẹp vô cùng, nhưng hình tượng một người phụ nữ nông thôn xấu xí trước đó đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng Vinh Tuệ Khanh, cô thực sự chẳng thể liên tưởng mẹ mình với Thánh nữ của thần điện Quang Minh.

Quản Khinh Sa nhìn dáng vẻ ngồi ngây như phỗng của Vinh Tuệ Khanh, cho dù trong lòng vẫn còn đau buồn nhưng cũng không nhịn được cười khẽ: “Thế nào? Con rất bất ngờ sao?” Nói rồi, nàng nhẹ nhàng vươn bàn tay xoa gò má của Vinh Tuệ Khanh, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp thế gian5không ai bằng, khẽ nói: “Vẻ đẹp như vậy, ngoại trừ con gái nhà họ Quản chúng ta, người phụ nữ khác sao có thể sinh ra được gương mặt như thế này?”

Khi bàn tay của Quản Khinh Sa vừa chạm tới gò má của Vinh Tuệ Khanh, chìa khoá long cốt trong túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh đột nhiên rung lên điên cuồng gây ra động tĩnh lớn khiến cho túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh suýt chút nữa đã không chứa nổi nó.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng rót linh lực vào trong túi càn khôn, ép chìa khoá long cốt đang gây rối kia phải ngừng lại, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, không biết chìa khoá long cốt này lại4nổi điên cái gì.

Chỉ là cô không biết, bên trong chiếc chìa khoá long cốt này có khoá một tia thần thức tinh hồn của Long Thần Thính Phong, bất kể ở khoảng cách bao xa, cho dù ở chân trời góc biển, cho dù ngăn cách một đời tái sinh sống lại, cũng có thể giúp hắn tìm được người hắn muốn tìm.

Trên biển Trầm Tinh xa ngoài vạn dặm kia, Long Thần Thính Phong dần tỉnh lại từ trong giấc mộng, cả người không ngừng chấn động, đến cả hàm răng cũng không ngừng va chạm vào nhau.

Tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Hắn đã chờ đợi cả vạn năm, cuối cùng cũng đã tìm được cô gái trên tháp cao kia!

Long9Thần lắc người một cái thân hình đã biến mất khỏi chiếc thuyền báu trên biển Trầm Tinh, giống như một ngôi sao băng màu vàng lao nhanh về phía Thanh Vân Tông của Đông Đại Lục.

Chìa khoá long cốt này làm ầm ĩ một lúc cũng khiến Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh trở lại.

Đầu tiên cô bị kinh ngạc trước gương mặt tuyệt đẹp của Thánh nữ Quản Khinh Sa, sau đó lại chấn động trước tin tức “Thánh nữ Quản Khinh Sa tuyệt đẹp này là dì của mình”.

Bây giờ sau khi tỉnh táo lại, Vinh Tuệ Khanh mới nghĩ lại một lượt tất cả những chuyện có liên quan đến Thánh nữ, thần điện Quang Minh và cả mẹ của mình.

Sau khi xâu chuỗi mọi việc lại với nhau, Vinh Tuệ Khanh mới hiểu được, năm đó mẹ bảo mình đi Vân Hạc Lâu ở Trung Đại Lục, nhỏ máu lên bức tượng ngọc Diệu Âm Điểu được thờ trong Vân Hạc Lâu thì sẽ có người tới cứu mình, đại khái là chỉ Thánh nữ của thần điện Quang Minh nhỉ?

Tuy nhiên, năm đó Thánh nữ thật sự đã xuất hiện, còn đem kẻ giả mạo Ngụy Khanh Khanh kia đi thần điện Quang Minh, thu làm đệ tử đích truyền của nàng ấy.

Năm đó, chuyện này được bàn tán xôn xao trong giới tu hành của nước Đại Sở.

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được lại nổi giận, cô truyền âm hỏi Quản Khinh Sa: “Vừa rồi con quá kích động, lại quên hỏi người một câu. Không phải người đã đón Ngụy Khanh Khanh về thần điện Quang Minh, còn thu cô ta làm đệ tử đích truyền của người rồi sao? Người thu cô ta làm đồ đệ, không phải vì nể tình mẹ con, Quản Phượng Nữ à?” Không ngờ dì có thể nhận nhầm người, Vinh Tuệ Khanh cắn cắn môi, vẻ mặt không vui.

Quản Khinh Sa cười nhẹ, khẽ xoa đầu của Vinh Tuệ Khanh, nhẹ giọng nói: “Trong đó có rất nhiều chuyện rắc rối. Ta chỉ hỏi con, năm đó mẹ con có nhắc với con về Vân Hạc Lâu không?”

Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng mở to.

“Vậy có nghĩa là đã nói rồi đúng không? Có phải mẹ con từng dặn con, đừng nói với người khác về họ của mẹ con, đặc biệt là không nên nói với người của thần điện Quang Minh về tên cha và mẹ con chứ?” Quản Khinh Sa mỉm cười, nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Vinh Tuệ Khanh hơi mở ra giống hệt với tỷ tỷ của mình Quản Phượng Nữ, trong lòng lại thấy chua xót.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nhớ lại. Lúc mẹ qua đời, hồn phách người đã từng đi vào giấc mơ nói với cô: “Đừng cho người của thần điện Quang Minh biết con là con gái của mẹ và cha.”

Vậy người của thần điện Quang Minh này có bao gồm Thánh nữ Quản Khinh Sa trước mặt không?

Nếu như có, thì sao mẹ lại nhắc tới bức tượng ngọc Diệu Âm Điểu trong Vân Hạc Lâu? Nếu như Thánh nữ Quản Khinh Sa trước mặt không đáng để tin tưởng, tại sao mẹ lại muốn cô tự chui đầu vào lưới?

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên bối rối, đủ loại suy nghĩ không ngừng ập đến khiến cô chẳng thể tìm được câu trả lời.

Quản Khinh Sa nhìn thấy bộ dạng Vinh Tuệ Khanh như vậy thì biết mình không đoán sai.

Chuyện năm đó thật sự quá quan trọng, hơn nữa còn kinh động đến Thánh giáo tông. Nếu không cả nhà tỷ tỷ cũng không cần phải cẩn thận như thế.

“Cha của con đâu? Còn cả ông nội con nữa?” Quản Khinh Sa truyền âm hỏi.

Hàng lông mi dài như cái quạt nhỏ của Vinh Tuệ Khanh khẽ chớp, cười nói: “Ngụy Khanh Khanh không nói với Thánh nữ sao? Cha của cô ta là ai? Mẹ của cô ta là ai?”

Quản Khinh Sa cười lắc đầu: “Thật đúng là trẻ con, con vẫn còn suy nghĩ tới kẻ giả mạo kia sao?”

Vinh Tuệ Khanh không cười được. Tối hôm nay cô liên tiếp nhận được những tin tức quá sốc, làm cho đầu óc đã gần như tê dại. Nói không chừng, bắt cô đi đối mặt với tên đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp kia còn dễ hơn hơn... Mặc dù chuyện đó cũng chẳng phải dễ dàng gì, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là bị Thánh nữ liên tục đả kích.

“Ta biết cô ta là giả, ngay từ đầu đã biết rồi. Mẹ con cũng biết, cho nên mới cho phép Ngụy Nam Tâm trộm rồng đổi phượng, đánh tráo huyết mạch của tỷ ấy… Ta đưa đứa bé kia đến thần điện Quang Minh cũng là có tính toán riêng. Nhắc đến đây con phải nhớ kĩ, tới sang năm, khi con tham gia xong đại hội thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, lúc tới thần điện Quang Minh không được nói với người khác, mẹ con là Quản Phượng Nữ, cũng không được nói cha con là Vinh Hòa Phi, ông nội con là Vinh Tinh Hoằng...”

Vinh Tuệ Khanh lẩm bẩm: “Có người biết mẹ con tên Quản Phượng Nữ rồi...” Nói ví dụ như, người trong vương phủ và thuộc hạ của Ngụy Nam Tâm ở nước Đại Sở năm đó.

Quản Khinh Sa điểm nhẹ vào trán của Vinh Tuệ Khanh, giận mắng: “Con gái của mẹ con đã ở thần điện Quang Minh, còn đi đâu tìm thêm một cô con gái khác cho mẹ con chứ?” Cho nên cô không cần phải giấu cái tên Quản Phượng Nữ, mà là giấu chuyện ai mới là con gái thật sự của Quản Phượng Nữ.

“Lẽ nào cứ để mặc cho kẻ giả mạo kia lấy tên tuổi của con sao?!” Vinh Tuệ Khanh tức giận, sao cứ luôn có kẻ ham muốn đồ của mình vậy? Lần này, ngay cả thân phận của mình cũng bị người ta “mượn” dùng luôn rồi.

Quản Khinh Sa suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói cho con biết. Việc quan trọng nhất của con bây giờ là chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan sang năm, con bắt buộc phải lấy được danh hiệu Luyện Đan Sư thất phẩm. Chỉ có dùng cách này để bước vào thần điện Quang Minh thì con mới không bị người khác nghi ngờ.

Thần điện Quang Minh đã tiếp nhận sự thật, Ngụy Khanh Khanh là con gái của Quản Phượng Nữ.

Thứ nhất cô ta quả thật có huyết mạch của bà, điểm này thì không cần nghi ngờ. Thứ hai còn có Thánh nữ Quản Khinh Sa làm chứng.

Thần điện Quang Minh chỉ cần Ngụy Khanh Khanh là con gái của Quản Phượng Nữ, về phần cha cô ta là ai, thì bọn họ không mấy quan tâm.

Vinh Tuệ Khanh nghe Quản Khinh Sa nói vậy, trong lòng luôn cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ tới vừa rồi mình quả thật quá thất thố, cũng hiểu ngốc nghếch là phúc, có đôi khi không biết còn tốt hơn là biết. Cô gật đầu thật mạnh: “Con nhất định sẽ cố gắng, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra tên thật của mẹ.” Cô đương nhiên phải có một người mẹ, có điều tên của mẹ cô sẽ do cô bịa ra.

“Mẹ con có thân phận thế nào vậy?” Vinh Tuệ Khanh có thể nhịn không hỏi vấn đề khác, nhưng chuyện mà trong lòng cô quan tâm nhất thì cô vẫn phải hỏi.

Quản Khinh Sa trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh nói: “Thôi được, ta sẽ nói cho con một việc, khi biết chuyện này rồi con sẽ hiểu được thân phận của con quan trọng tới mức nào, con tuyệt đối không thể để cho người khác biết. Nếu như có bất kỳ người nào khác biết về chuyện này thì đều không thể sống, phải giết chết tất cả.”

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh trở nên nặng nề.

Những người bên cạnh cô, có La Thần biết mẹ của cô tên là Quản Phượng Nữ. Bách Hủy biết cô xuất thân từ Dốc Lạc Thần, tuy không biết tên họ thật của cha và ông nội cô, nhưng biết tên họ thật của mẹ cô, bởi vì cô ta là người trùng sinh.

“Thánh nữ… Dì, lẽ nào phải giết chết hết sao? Nếu như thân phận của Ngụy Khanh Khanh chỉ giới hạn ở trong nội bộ của thần điện Quang Minh, thì sẽ chẳng có ai biết được sự mâu thuẫn trong đó.” Vinh Tuệ Khanh rụt rè hỏi, cô không muốn vì che giấu thân phận của mình mà phải giết La Thần, càng không muốn giết hết tất cả những người có khả năng nhìn ra manh mối nào đó.

Đương nhiên, quan trọng nhất là cô không cảm thấy mình có gì quan trọng, hoặc mẹ của mình có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng một câu nói của Thánh nữ đã phá tan chút hy vọng còn sót lại của cô trước đó.

“Mẹ của con - Quản Phượng Nữ, là Thánh nữ đời trước của thần điện Quang Minh. Tuy nhiên, ngoại trừ mấy nhân vật quan trọng của thần điện Quang Minh ra, người ngoài không ai biết về chuyện này.”

Hóa ra mẹ của mình cũng là Thánh nữ?!

Vinh Tuệ Khanh nhìn dáng vẻ Quản Khinh Sa đoan trang chín chắn, nghĩ tới mỗi lần cô nhìn thấy dì đều mang dáng vẻ vượt lên trên tất cả mọi người, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ mẹ của mình trước đây cũng ngồi ở vị trí của Quản Khinh Sa, làm chuyện giống như dì vậy.

Người nắm giữ đêm tối, Thánh nữ của thần điện Quang Minh...

Trong lúc Vinh Tuệ Khanh còn đang sửng sốt, Quản Khinh Sa thấy đã đến lúc nàng phải trở về, nên vội vàng căn dặn một câu: “Tới cuộc thi đấu Ngũ Châu ta sẽ phái người để ý tới con, con trở về phải chăm chỉ luyện tập…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.