Bổ Thiên Ký

Chương 335: Ký ức phủ bụi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói gần một chút, ít nhất mười vạn năm trước, khi Long Thần vừa từ nơi khác tới Nhân giới đã biết được sự tồn tại của thần điện Quang Minh.

Thủ lĩnh tối cao của thần điện Quang Minh được gọi là Thánh giáo tông. Dưới Thánh giáo tông có hai người là Thánh nữ và Thánh tử. Thánh nữ trông coi bóng đêm, Thánh tử quản lý ánh sáng. Đêm tối tượng trưng cho nuôi dưỡng và hy vọng. Ánh sáng tượng trưng cho truyền thừa và tương lai. Đêm tối và ánh sáng xen lẫn thay thế nhau, chính là nguồn gốc để vạn vật trên thế gian không ngừng sinh sôi nảy nở.

Thánh giáo tông đại diện cho quyền uy cao nhất của thần điện Quang Minh, từ trước3tới nay chưa từng lộ mặt trong Nhân giới. Ở Nhân giới, thần điện Quang Minh chỉ có một Đại chưởng giáo thường nhận lệnh của Thánh giáo tông, chủ trì hoạt động hằng ngày của thần điện Quang Minh. Cho nên trong Ngũ Châu Đại Lục, người biết về Đại chưởng giáo rất nhiều, nhưng lại có rất ít người biết tới Thánh giáo tông.

Song song với Thánh tử và Thánh nữ còn có bốn cơ quan quan trọng khác, mỗi cơ quan lần lượt phụ trách bốn chuyên môn khác nhau gồm luyện đan, luyện khí, trận pháp và bùa chú. Bốn người đứng đầu các cơ quan này đều là những người có năng lực cực kỳ xuất sắc.

Theo Long Thần biết, mỗi một Thánh nữ của thần điện0Quang Minh sẽ đảm nhiệm chức vụ không quá một trăm năm. Sau đó bọn họ sẽ phải từ chức, giao cho một Thánh nữ mới.

Thật ra tu vi của người thuộc thần điện Quang Minh cũng không được coi là quá cao, trong đó có tu vi của vài tu sĩ còn không bằng tu sĩ của tông môn đỉnh cấp. Nhưng bọn họ có quyền trượng do Thánh giáo tông của thần điện Quang Minh ban cho, chỉ cần cầm tín vật của thần điện Quang Minh đi lại trong Ngũ Châu Đại Lục, tu vi của bọn họ có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có ai cản nổi.

Ví dụ như chiếc liễn của Thánh nữ thật ra chính là một linh bảo5rất cao cấp. Chỉ cần Thánh nữ ngồi bên trong chiếc liễn đó thì năng lực của nàng đã là thiên hạ vô địch.

Tu vi của bản thân Thánh nữ cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ, đương nhiên nếu đem ra so sánh thì năng lực của nàng ấy đã mạnh hơn phần lớn tu sĩ của tông môn đỉnh cấp, nhưng dù sao cũng chưa mạnh tới mức giống như Long Thần. Cho nên đối với đạo trưởng Doanh Xung, Thánh nữ chỉ có thể dựa vào uy lực của liễn để uy hiếp ông ta chứ không có cách nào trong nháy mắt giết chết đạo trưởng Doanh Xung với tu vi Hợp Thể tương đương cấp Tán Tiên giống như Long Thần.

Đẳng cấp của giới tu hành ở4Ngũ Châu Đại Lục là từ Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, đến Hóa Thần, xem như là cánh cửa cuối cùng để bước vào Tiên giới. Sau Hóa Thần là Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp, cũng có nghĩa là sau Hoá Thần sẽ chính thức bước vào cấp bậc Tán Tiên, hay còn gọi là Địa Tiên. Sau khi Độ Kiếp, đương nhiên trở thành Chân Tiên.

Đạo trưởng Doanh Xung và hòa thượng Liễu Duyên của tông môn đỉnh cấp thờ phụng thượng tiên, hay nói cách khác là cấp bậc Chân Tiên.

Nhưng thần điện Quang Minh mạnh mẽ, có địa vị thống trị cao nhất không phải bởi vì thành viên trong đó có tu vi cao nhất hay không, mà bởi vì thần điện Quang9Minh trước nay đều nghe theo mệnh trời, là ý trời lập ra thần điện Quang Minh ở Nhân giới để truyền tin tức từ Thần giới đến Nhân giới.

Nói một câu đơn giản, phía sau lưng người ta có thần, hoặc phía trên có thần, cho nên ngay cả tông môn đỉnh cấp có thượng tiên làm chỗ dựa thì ngoài mặt cũng không dám thể hiện mình có địa vị ngang hàng với thần điện Quang Minh, chỉ có thể bày ra bộ dạng phục tùng. Trong mấy chục vạn năm qua, tông môn đỉnh cấp vẫn luôn xếp phía sau thần điện Quang Minh.

Đương nhiên nội bộ của thần điện Quang Minh cũng không phải là một thể thống nhất, bên trong cũng có rất nhiều môn phái mọc lên như rừng. Chẳng qua có sự tồn tại Thánh nữ và Thánh tử nên không có chuyện thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết giống như bên tông môn đỉnh cấp.

Người khác không biết tình hình cụ thể của thần điện Quang Minh, nhưng Long Thần lại biết được một chút.

Nhưng cũng bởi vì hắn biết, nên mới nghi ngờ người phụ nữ khiến cho hơi thở của hắn dao động khi nãy là Thánh nữ của thần điện Quang Minh.

Lẽ nào Thánh nữ nhiệm kỳ này đã hơn một vạn tuổi rồi sao?

Không, không đúng. Long Thần nhớ, một vạn năm qua Thánh nữ của thần điện Quang Minh đã từng đổi qua vài lần.

Vinh Tuệ Khanh nhìn bộ dạng Long Thần trầm ngâm suy nghĩ thì rất sốt ruột, cô khẽ nói: “Tông môn đỉnh cấp thật sự sẽ truy cứu chuyện của đạo trưởng Doanh Xung, Thanh Vân Tông chúng tôi thực sự không giải quyết được, mong Long Thần suy nghĩ cho chúng tôi một chút.”

Long Thần đang suy nghĩ lại bị Vinh Tuệ Khanh cắt ngang nên rất bất mãn, gương mặt lạnh lùng nói: “Thế thì đã sao? Chuyện đó liên quan gì tới ta?”

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh càng sốt ruột hơn, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: “Vậy ta... vậy ta... ta sẽ không nói cho ngươi biết chuyện có liên quan đến Thánh nữ nữa!”

Long Thần trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh phẫn nộ nói: “Ngươi giỏi lắm!” Sau đó hắn tỏ vẻ khó hiểu nói: “Vừa rồi lão già kia muốn gây bất lợi cho ngươi, ta đã cứu ngươi. Ta có ơn cứu mạng ngươi mà ngươi lại báo đáp ta như vậy hả?”

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ cũng thấy đúng. Vừa rồi cô chỉ lo tông môn đỉnh cấp sẽ mượn cơ hội tiêu diệt Thanh Vân Tông, mà quên cảm ơn Long Thần đã cứu mạng mình, cô có chút xấu hổ, lẩm bẩm: “... Việc nào ra việc ấy chứ? Về chuyện ơn cứu mạng của ngươi, ta nhất định sẽ trả mà.”

“Trả cái gì? Ngươi trả nổi sao?” Long Thần vừa tức giận, vừa buồn cười, đang định tiếp tục trách mắng Vinh Tuệ Khanh thì đột nhiên trong lòng hắn cảm giác được nguy hiểm rất lớn.

“Không ổn!” Long Thần thầm nghĩ và phát ra một tiếng rồng ngâm, phía sau lưng hắn có ảo ảnh của một con rồng vàng bay lên trời, nhanh chóng tạo một kết giới cho nơi này.

Vinh Tuệ Khanh bị luồng linh thức bao quanh, trốn ở trong một góc khuất của kết giới, mắt mở to nhìn người phụ nữ mặc áo đen, tay cầm liêm đao hiện ra trong kết giới.

Nàng ta âm thầm chui vào đây từ lúc nào thế?

Vinh Tuệ Khanh nheo mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao, cũng chính là Minh Vương đương nhiệm này. Nàng ta tới đây làm gì chứ?

Người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao hình như không nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, ả chỉ nhìn chằm chằm vào Long Thần đang đứng ở giữa kết giới, nở nụ cười ma mị: “Ta nói mà, từ lúc nào mà Thanh Vân Tông lại xuất hiện người có năng lực chết giết được đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp, hóa ra là Long Thần chạy ra đây lo chuyện bao đồng. Thế nào? Ngươi không ở trong cái ao nước kia chờ người đẹp của ngươi nữa à?”

Long Thần chắp hai tay sau lưng đứng đó lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây để báo thù cho lão già kia? Ta thấy, ngươi xuống Hoàng Tuyền mà chơi với ông ta luôn đi...” Hắn nói xong, ảo ảnh con rồng màu vàng đang bay lượn phía sau lưng hắn đã ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ánh sáng giống như tia điện lao về phía người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao.

“Bản lĩnh của ngươi dùng để đối phó với tu sĩ Nhân giới thì thừa sức, nhưng muốn đối phó với một thượng tiên như ta lại hơi kém đấy!” Người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao cười khúc khích, lưỡi liềm nhẹ nhàng vung lên, một luồng khí âm tà rất lớn bắn về phía con rồng vàng.

Trên không trung, ảo ảnh con rồng màu vàng bị âm khí ngăn cản, nó cảm thấy bực bội hét lên vài tiếng điên cuồng, phát ra mấy luồng ánh sáng điện màu tím xanh phá tan luồng âm khí, sau đó lại tiếp tục lao về phía người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao.

Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chặp vào người phụ nữ áo đen kia, ánh mắt quét từ đầu đến chân ả, lại nhìn ra cảnh tượng xung quanh, không nhịn được sợ hãi.

Ở đây đã không còn là bên trong Thanh Vân Tông nữa mà là một bầu trời sao xanh lam bao la, những vì sao dày đặc lấp lánh trên màn trời nom như những bảo vật màu xanh nước biển thượng đẳng. Dưới bầu trời sao bên trong kết giới, Long Thần và người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao đang đứng đối mặt với nhau, dưới chân mỗi người là hai hành tinh nhỏ.

Long Thần đã phóng ra ảo ảnh con rồng màu vàng của mình, không ngừng lao về phía người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao.

Người phụ nữ áo đen dường như sắp không trụ được nữa nên ả cắn răng, hất chiếc mũ chùm đầu của mình ra để lộ phần đầu. Nhưng trên mặt ả ta giống như được bao phủ bởi một quầng ánh sáng, căn bản không nhìn thấy rõ được diện mạo.

Vinh Tuệ Khanh lại nghi ngờ. Liệu người phụ nữ này có phải là Minh Vương không?

Long Thần nhận thấy linh lực của đối phương bỗng nhiên tăng lên mấy cấp bậc thì có phần sửng sốt, hắn chậm rãi gật đầu: “Ngươi che giấu rất tốt. Thượng tiên à?... Phải gọi ngươi là thượng thần mới đúng chứ...” Nói xong, trên mặt hắn lại lộ vẻ cao ngạo: “Mười vạn năm qua, ta cho rằng thế giới này đã không có thần, hôm nay gặp được, phải vui vẻ tranh tài một trận mới được!”

Nói xong, linh lực của Long Thần cũng tăng lên, ảo ảnh con rồng màu vàng này lập tức từ ảo biến thành thật, từ trên xuống dưới đều lập lòe ánh điện màu tím xanh, lại một lần nữa lao về phía người phụ nữ áo đen tay cầm liêm đao.

Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong đầu chợt chấn động, dường như có một vài ký ức bị phủ bụi đã lâu dần được mở ra.

Dường như cô đã từng thấy một bầu trời sao mênh mông như vậy, hình như cũng đã nhìn thấy hai người giẫm lên trên hai hành tinh đấu linh lực với nhau như vậy.

Cô hình như cũng nhớ có một người giống hệt với người phụ nữ áo đen cầm liêm đao kia, trên mặt cũng có một quầng ánh sáng khiến cho người khác không nhìn thấy rõ gương mặt nàng ta.

Chắc hẳn còn có một người nữa, nhưng cô không nhìn rõ hình dáng của người đối diện. Hắn thế nào nhỉ?

Vinh Tuệ Khanh ngồi ở trong góc ôm đầu vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ tới mức đầu muốn nổ tung nhưng vẫn không thể nào nhớ nổi người đối diện kia trông thế nào. Chỉ là chỗ xương sườn lại thấy hơi đau.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bên trong kết giới phát ra ba tiếng nổ vang trời.

Thần lực mạnh mẽ kia nổ tung, làm rất nhiều hành tinh bồng bềnh trong bầu trời sao bị phá hủy, chấn động này khiến cho ngọn núi lớn của Thanh Vân Tông bên ngoài kết giới cũng phải rung lên vài cái.

Ở trong động phủ của Vinh Tuệ Khanh, Khẳng Khẳng bỗng cảm thấy có gì đó khác thường xảy ra, trong lòng thầm nghĩ không ổn, nó lao thật nhanh ra khỏi động phủ đi tới một mảnh đất trống.

Nó ngửi ngửi xung quanh, sau khi cảm giác được vị trí chính xác của Vinh Tuệ Khanh lại vươn hai móng ra, đào một lỗ trên kết giới vô hình rồi chui vào.

Bên trong kết giới là một chiến trường tràn ngập khói lửa, sao rơi trăng vỡ.

Khẳng Khẳng hơi sửng sốt. Trời ơi, bọn họ may mắn tới mức nào mà hai lần các thần chiến đấu, bọn họ đều đụng phải vậy chứ...

Nó liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, xác định cô còn chưa nhớ ra mới cúi người xuống, hai tay nâng lên ném cô ra ngoài qua cái lỗ nó mới đào.

Sau đó, nó bò ra theo.

Ngay trong nháy mắt này, bên trong kết giới thắng thua đã định.

Quầng ánh sáng che trên mặt người phụ nữ áo đen đã bị Long Thần đánh trúng, gần như sắp vỡ.

“Thân thể thần của ngươi không trọn vẹn, lại còn ngông cuồng muốn đấu với ta!” Long Thần hừ lạnh, một là không làm, hai là làm tới cùng, hắn lại tiếp tục ra tay mạnh hơn.

Năng lực của đối phương còn mạnh hơn nhiều so với đạo trưởng Doanh Xung, nàng ta cũng không phải không có thực lực để đánh trả như ông ta.

Long Thần nói một lát, nàng ta đã xây dựng xong tuyến phòng ngự, nhân lúc thần lực của hắn đánh tới, nàng ta mượn sức mạnh của một đòn này để bay về phía sau, trực tiếp lao thẳng ra khỏi kết giới của hắn, nhanh chóng biến mất sau dãy núi trùng điệp của Thanh Vân Tông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.