Bổ Thiên Ký

Chương 339: Có ân báo ân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong trí nhớ dần dần được giải phong ấn, La Thần đã nhớ được chuyện vạn năm trước, y vẫn là Ma vương xuất sắc nhất của Ma giới trong mấy chục vạn năm qua, ở Ma giới thống lĩnh đại quân Ma giới với hùng tâm hừng hực, muốn sáng lập ra một Ma giới huy hoàng.

Năm đó đã từng có một nữ tu của Nhân giới đi tới Ma giới, bị thuộc hạ của y bắt đưa đến trước mặt y. Không biết nữ tu kia đã nói gì lại giành được sự tin tưởng của y. Nhưng sau đó, nữ tu kia đã phản bội, còn lấy cắp “Dị vật chí” mà y tâm đắc nhất, trở lại Nhân giới.

La Thần nhớ tới chuyện này lại cau mày, gương mặt nữ tu này vẫn luôn mơ hồ, hình như rất quen thuộc, nhưng y thật sự3không nhớ ra được gương mặt của nàng ta. Trên mặt nàng ta hình như có một lớp sương bao quanh, như ẩn như hiện, làm người ta không nhìn rõ được.

Chuyện này làm y rất giận dữ nên dẫn theo trăm vạn ma quân tới Nhân giới, thề phải tìm ra kẻ tiện nhân kia, do đó Ma giới và tu sĩ Nhân giới bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt giữa người và ma, cũng làm cho một nữ tu khác tên là “Niệm Trần” đột nhiên xuất hiện, có được thanh danh vang dội muôn đời. Còn y, dường như vào lúc cánh cửa giới sắp bị phong ấn, lại bị người ta ngầm hãm hại, rơi vào Nhân giới, ký ức bị phong ấn và bắt đầu lưu lạc trong Nhân gian...

Lời Vinh Tuệ Khanh nói hôm nay lại làm cho y nhớ tới chuyện0cũ năm đó, lại nhớ tới chuyện Vinh Tuệ Khanh đã từng dùng tên giả là “La Niệm Thần”, vẻ mặt La Thần tự nhiên trở nên dịu dàng. Sau khi trầm ngâm một lát, La Thần khẽ nói lời xin lỗi: “Là ta không đúng, sau này ta sẽ không làm vậy nữa.”

Vinh Tuệ Khanh không hề biết từ trước tới nay đây là lần đầu tiên chủ nhân Ma giới lại xin lỗi tu sĩ Nhân giới, chỉ là trong lòng cô đổi giận thành vui, cảnh cáo La Thần: “Nhưng chàng phải nhớ kĩ. Lần sau còn dùng thủ đoạn vô sỉ này nữa, ta sẽ thật sự trở mặt đấy!” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh lấy ra lò luyện đan bằng đồng và nói với La Thần: “Hôm nay, chàng phải lập công chuộc tội.”

“Làm gì chứ?” La Thần nhìn lướt qua cái lò luyện5đan bằng đồng, ánh mắt không tự chủ được đã bị những chữ viết cổ trên lò luyện đan thu hút.

“Ai lại tao nhã thế? Còn khắc chữ trên lò luyện đan à?” La Thần nhận lấy lò luyện đan xem, thấy nặng trịch. Y thật không ngờ cái lò luyện đan nhỏ nhắn này lại nặng như vậy.

“Chàng giúp ta luyện lò luyện đan bằng đồng này, ngụy trang nó thành hình dáng của lò luyện đan thông thường đi.” Vinh Tuệ Khanh chớp mắt nói. “Trong cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục sẽ có người của thần điện Quang Minh ở bên cạnh theo dõi, ta lo lắng lò luyện đan bằng đồng này quá chói mắt, sẽ bị người ta thèm muốn thì không ổn.”

Vinh Tuệ Khanh biết La Thần là đại sư luyện khí, cho dù không biết đẳng cấp của4y thế nào, nhưng cái áo giáp mà y từng luyện cho cô thật sự rất lợi hại, đến nay vẫn rất tốt, không bị tổn thất gì, mặc ở trên người bảo vệ cơ thể cô rất an toàn.

La Thần hiểu rõ ý của Vinh Tuệ Khanh. Đây chẳng phải là đạo lý “thất phu vô tội, người mang ngọc có tội” sao?

Ôi, người phụ nữ của ta, kể cả có cầm vật quý giá nhất Nhân giới thì có sao? Sao phải giấu giấu giếm giếm, không dám để lộ cơ chứ? Nếu như ở Ma giới, trên tay cô cầm không phải là đồ tốt nhất của Ma giới thì mới khiến người khác thấy kinh ngạc ấy.

La Thần bỗng thấy phiền não trong lòng, y hít sâu một hơi, nhìn Vinh Tuệ Khanh gật đầu nói: “Cho ta mấy ngày, ta sẽ giúp nàng ngụy9trang nó một chút.”

Vinh Tuệ Khanh cười: “Vậy chàng cứ dùng mật thất này thoải mái, ta phải đi ra ngoài, lên vườn thuốc trên núi để lấy mấy dược thảo đã. Ta nghe nói cuộc thi đấu luyện đan đều là thi luyện các loại đan dược thông thường nhất, những thứ cơ bản nhất, biến thứ tầm thường trở nên quý giá... Ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt.”

La Thần biết nơi này là phạm vi của Thanh Vân Tông, là địa bàn của Vinh Tuệ Khanh, Doanh Xung và Liễu Duyên của tông môn đỉnh cấp đã chết, mười hai tu sĩ Luyện Hư đều hồn phi phách tán, chỉ có Tư An là một tu sĩ Hóa Thần duy nhất. Tư An nhận mình làm chủ, chắc chắn sẽ không dám đến Thanh Vân Tông làm mưa làm gió.

Nghĩ tới nghĩ lui thì Vinh Tuệ Khanh ở đây vẫn an toàn.

“Đi đi, nhớ dẫn theo Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng.” La Thần căn dặn: “Sau này cho dù đi tới nơi nào, cũng không được đi một mình biết không?”

Vinh Tuệ Khanh không còn che giấu dung mạo, tư chất của cô lại rất tốt, tu vi cũng cao, bây giờ cô lại có chút thành tựu trên phương diện trận pháp và đan đạo. Một nữ tu có tài năng tuyệt vời như vậy, không làm cho người ta mơ ước mới là lạ.

Khác ở chỗ là, có người chỉ dám suy nghĩ trong lòng, nhưng có người lại không kìm chế nổi lòng tham, muốn dùng trăm phương nghìn kế để hại cô.

Vinh Tuệ Khanh nhếch mày cười nói: “Tu vi của bọn họ còn không bằng ta, chàng bảo bọn họ đi theo ta là giúp ta, hay làm vướng chân của ta đây?”

La Thần cười, phất tay: “Tùy nàng vậy.” Dù sao cũng ở trong Thanh Vân Tông, cho dù cô thật sự có nguy hiểm, chỉ cần trong lòng cô suy nghĩ, mình cũng có thể cảm nhận được.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, đi ra khỏi mật thất, tới phòng khách trong động phủ.

Xích Báo và Khẳng Khẳng một kẻ đứng, một kẻ ngồi, không biết đang nói gì, không thấy bóng dáng của Lang Thất đâu cả.

Vinh Tuệ Khanh lại ho khan một tiếng, hỏi: “Lang Thất đâu?”

“Gã đi cùng A Nga rồi. A Nga nói quá buồn chán nên Lang Thất dẫn nàng đi dạo trong vườn.” Khẳng Khẳng nói như chuyện đương nhiên.

Đi dạo trong vườn?

Vinh Tuệ Khanh không còn gì để nói. Thanh Vân Tông là tông môn cấp hai của Pháp gia có danh tiếng lớn như vậy, cơ hồ cũng là môn phái đứng đầu Pháp gia hiện nay.

Tông môn Thanh Vân Tông là nơi khó tiến vào tới mức nào, thế mà Lang Thất và A Nga lại coi Thanh Vân Tông thành vườn hoa để đi dạo.

Không biết Phác Cung Doanh, Tông chủ mới của Thanh Vân Tông biết được chuyện này sẽ nghĩ thế nào...

“Khẳng Khẳng, ngươi đi với ta đến vườn thuốc đi. Ta muốn đi hái ít thảo dược về. Xích Báo, ngươi canh gác ở chỗ này, không cho người bên ngoài tiến vào.” Thật ra Vinh Tuệ Khanh chỉ dặn suông vậy thôi. Động phủ của cô có rất nhiều cơ quan trận pháp, người có thể xông vào được thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt bây giờ La Thần đã loại bỏ một lượt tu sĩ đại năng trên Ngũ Châu Đại Lục, cô càng an toàn hơn.

Nghĩ đến chuyện La Thần đã làm, Vinh Tuệ Khanh lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Doanh Xung đáng chết, Liễu Duyên cũng đáng chết.

Nhưng mười hai tu sĩ Luyện Hư bị vạ lây kia thì sao? Bọn họ đã làm sai điều gì?

Cũng chỉ bởi vì bọn họ “có khả năng” sẽ uy hiếp đến an toàn của Vinh Tuệ Khanh, cho nên La Thần mới tiêu diệt bọn họ sao?

... Mặc dù trong lòng cô có chút kiêu ngạo và vui mừng, nhưng vẫn có cảm giác tội lỗi, không sao bỏ đi được.

Ta không giết người nhưng người lại vì ta mà chết.

La Thần phạm phải sát nghiệt ở Nhân giới, hầu hết đều có liên quan đến Vinh Tuệ Khanh cô.

Khẳng Khẳng cảm nhận được Vinh Tuệ Khanh đang tự trách, vội vàng truyền âm nói: “Cô đừng tự trách nữa. Lão đại giết mười hai tu sĩ Luyện Hư này là vì phòng ngừa cẩn thận thôi. Bọn họ là người của tông môn đỉnh cấp. Bởi vì chuyện của đạo trưởng Doanh Xung và hòa thượng Liễu Duyên, sớm muộn sẽ có một ngày, bọn họ tới tìm cô và Thanh Vân Tông tính sổ. Giữa các cô và bọn họ vốn là quan hệ ngươi chết ta sống. Bây giờ bọn họ chẳng qua chỉ chết sớm hơn mà thôi, cô cần gì phải chú ý như vậy chứ?”

Được rồi, vừa nghĩ như thế, Vinh Tuệ Khanh cũng thấy thoải mái hơn.

Cho dù La Thần lạm sát, cùng lắm thì bọn họ sẽ cùng nhau nhận lấy kiếp nạn mà thôi.

Khẳng Khẳng đứng trên vai Vinh Tuệ Khanh, bước chân lay động, mấy cái lắc mình đã tới vườn thuốc của Thanh Vân Tông.

“Đại Trận Pháp Sư xuất quan!” Một đám đệ tử tinh anh đang bận rộn ở trong vườn thuốc vây quanh cô, hành lễ hỏi thăm Vinh Tuệ Khanh, nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự, bọn họ đều rất vui mừng, cũng rất kích động.

Nữ tu xinh đẹp như người trên trời, tư chất tuyệt đỉnh này chính là người của Thanh Vân Tông!

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn các ngươi đã nhớ tới ta. Ta cần ít dược thảo để chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan ba tháng sau. Ta có thể vào trong không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề. Đại Trận Pháp Sư muốn loại dược thảo nào? Mời ngài đi bên này, bên này đều là dược thảo nghìn năm tốt nhất.” Đệ tử quản lý vườn thuốc hận không thể đưa cho cô tất cả dược thảo tốt nhất trong vườn thuốc của Thanh Vân Tông.

Vinh Tuệ Khanh cười lắc đầu nói: “Ta cần loại dược thảo bình thường nhất, loại một năm là được.”

Những lời này làm cho các đệ tử trong vườn thuốc Thanh Vân Tông đều kinh ngạc muốn rớt cằm.

Để chuẩn bị cho cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, mà cô lại cần dược thảo bình thường nhất sống một năm thôi à?!

“Cuộc thi đấu luyện đan thì so tài về ngộ tính và thủ pháp, tác dụng của dược thảo chỉ là thứ yếu thôi. Dù sao có dược thảo cao cấp cũng không phải mỗi người đều có thể luyện thành đan dược tốt được. Nói cho cùng, dược thảo, lò luyện đan và đan hỏa đều là nhân tố bên ngoài, chỉ có ngộ tính và thủ pháp mới là nguyên nhân có thể bảo đảm phẩm chất của đan dược... Con đường luyện đan này không dễ đi. Trong các ngươi có ai muốn học luyện đan thì có thể đến tông môn báo danh. Trong ba tháng này, mỗi ngày ta sẽ bớt ra hai giờ cho mọi người. Một giờ giảng giải về kinh nghiệm luyện đan của ta, một giờ giải đáp vấn đề mọi người đưa ra.” Vinh Tuệ Khanh cười dịu dàng nói. Cô đã nhận được nhiều lợi ích từ Thanh Vân Tông như vậy, đây là lúc để cô báo đáp bọn họ. Có lẽ đây là chuyện cuối cùng mà cô có thể làm cho Thanh Vân Tông.

Các đệ tử trong vườn thuốc Thanh Vân Tông đều hoan hô, sau đó chỉ để lại hai đại sư huynh trông coi nơi đây, những người còn lại đều đi tới chỗ tông môn ghi danh.

Vinh Tuệ Khanh dẫn theo Khẳng Khẳng đi chọn một ít dược thảo bình thường nhất. Sau khi đi ra khỏi vườn thuốc, cô lại gặp được Phác Cung Doanh.

Bây giờ, Phác Cung Doanh đã là Tông chủ mới của Thanh Vân Tông, mỗi ngày đều phải bận rộn xử lý mọi chuyện trong tông. Hơn nữa y lại không hiểu về đan đạo, bình thường tuyệt đối sẽ không tới vườn thuốc này.

Hôm nay y đi tới nơi này, nhất định là đến gặp Vinh Tuệ Khanh.

“Ồ, ngươi mới bế quan nửa năm mà đã trở thành Kết Đan trung kỳ rồi sao? Chà, tốc độ tu hành nhanh như vậy, chẳng lẽ ngươi dùng linh đan diệu dược gì hả?” Phác Cung Doanh thuận miệng khen một câu.

Vinh Tuệ Khanh lại nhớ tới viên Kim Đan của La Thần bị cô luyện hóa, trên mặt hơi ửng hồng. Cô tu luyện Húc Nhật Quyết chính là khắc tinh của tất cả mị thuật tà công. Ma khí của La Thần chính là tà công, bên trong Kim Đan cũng có ma khí vốn không thể hòa hợp được với Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh, nhưng không biết tại sao, mấy thứ này hoàn toàn không khắc với tu vi của cô, trái lại còn tự nhiên dung hợp rất tốt.

Tròng mắt của Vinh Tuệ Khanh chuyển động, đưa túi linh thảo chứa dược thảo trong tay cho Phác Cung Doanh nhìn: “Tông chủ, ta vừa hái được ít dược thảo, Tông chủ sẽ không đặc biệt chạy tới phạt ta vì chuyện này chứ?”

Phác Cung Doanh biết Vinh Tuệ Khanh đang nói đùa nên không tiếp lời cô, chỉ cười hỏi chuyện cô vừa nói sẽ dạy cho các đệ tử vườn thuốc: “Ta tới hỏi ngươi về chuyện ngươi định giảng bài. Ngươi thật sự bằng lòng lấy tâm đắc luyện đan của mình dạy cho đệ tử của Thanh Vân Tông sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.