Bổ Thiên Ký

Chương 352: Khó phân bạn, thù



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vinh Tuệ Khanh lập tức chạnh lòng. Quả nhiên như lời Thánh tử, Thánh nữ cũng không muốn để người khác biết La Thần là đạo lữ song tu của cô.

“… Tông chủ mới nhận chức của Thanh Vân Tông biết.” Vinh Tuệ Khanh thấp giọng nói: “Còn cả đại đan sư Kế Đô của Thành Nguyên Đan Lâu cũng biết.” Không chỉ biết mà còn là tình địch của Vinh Tuệ Khanh.

Thánh nữ cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt hòa hoãn lại: “Vẫn ổn, những người này không liên quan gì đến thần điện Quang Minh.” Sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh, trịnh trọng dặn cô: “Nếu La Thần có thể vào làm quan luyện khí của thần điện Quang Minh, con không thể3công khai quan hệ của hai người.” Nói như vậy nghĩa là âm thầm qua lại vẫn có thể…

Vinh Tuệ Khanh trong lòng lâng lâng, nét cười đầy mặt, gật đầu lia lịa.

Thánh nữ vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Xem ý đồ của con kìa! Ở đây đợi ta, ta đi xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Nói xong nàng lại thêm một câu: “Con cũng biết các chức vụ trong thần điện Quang Minh thà thiếu người chứ không chọn bừa bãi. Thần thúc của con có thể vào hay không còn phải xem bản lĩnh của y, nếu hơi kém một chút cũng sẽ không được chọn.”

Vinh Tuệ Khanh rất có lòng tin vào bản lĩnh của La Thần, cô vâng vâng dạ dạ tiễn Thánh0nữ ra ngoài rồi khoanh chân ngồi xuống một góc trong động phủ của Thánh nữ, yên tĩnh tu luyện Húc Nhật Quyết.

Nhắc tới cũng lạ, hơi thở ở thần điện Quang Minh có vẻ như vô cùng thích hợp cho Vinh Tuệ Khanh tu luyện. Cô mới ngồi chưa đầy một canh giờ đã cảm thấy hơi thở dần dần khẽ động, đã sắp đột phá Kết Đan trung kỳ, tiến vào Kết Đan hậu kỳ!

Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, thu công pháp lại, ngồi ngay ngắn trên nệm trầm ngâm.

Trước mắt xem ra, quả thực thần điện Quang Minh rất vượng cô. Duy chỉ có Ngụy Khanh Khanh là có ý đối đầu với cô một cách rõ ràng nhưng bây giờ đã hoàn toàn bị cô5nắm trong tay, muốn nhào muốn nặn thế nào cũng được. Mà lúc nãy cô thử tu luyện ở chỗ này, lập tức cảm nhận được chỗ hoàn toàn khác biệt so với thế giới bên ngoài.

Không biết là linh khí ở đây quá mức nồng đậm hay là bầu không khí ở đây đặc biệt thích hợp với tư chất của cô, lúc tu luyện Vinh Tuệ Khanh rõ ràng cảm nhận được một điểm vô cùng khác, chính là cô gần như không cảm nhận được bất cứ cản trở nào.

Cô đã tu luyện Húc Nhật Quyết nhiều năm, biết rõ muốn tiến thêm một bước là gian nan nhường nào. Yêu tu Mão Quang tốn gần một ngàn năm mới đột phá được tầng thứ năm, tiến vào4tầng thứ sáu, đồng thời tiến vào trạng thái từ Kết Đan tới Nguyên Anh. Đối với yêu tu là vô cùng khó.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh vừa mới tu luyện hai canh giờ lại phát hiện mình đã đột phá tầng thứ năm tiến vào tầng thứ sáu của Húc Nhật Quyết. Đã cao hơn hai tầng so với tu vi Kết Đan trung kỳ của cô. Chẳng trách tu vi của cô cũng đang tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ đột phá Kết Đan trung kỳ, tiến vào Kết Đan hậu kỳ.

Nguyên khí đất trời ở đây còn cho Vinh Tuệ Khanh một cảm giác quen thuộc, giống như nguyên khí đất trời mà năm đó cô và La Thần theo Vương nữ Đồ Sơn cảm nhận được9sau khi tiến vào núi Đại Hoang.

Nguyên khí đất trời của thần điện Quang Minh lại có chỗ tương tự với nguyên khí đất trời ở núi Đại Hoang.

Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm.

Khi Thánh nữ trở lại động phủ, Vinh Tuệ Khanh vẫn đang tập trung suy nghĩ.

“Nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Thánh nữ nhìn ra Vinh Tuệ Khanh đã không tu luyện nữa nên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đứng dậy, cười nói: “Thánh nữ đại nhân vào lúc nào thế? Sao con không biết gì cả.”

Là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, trạng thái vừa rồi của cô thật sự là hỏng bét. Nếu người tiến vào không phải Thánh nữ mà là kẻ địch, chắc chắn Vinh Tuệ Khanh đã mất mạng rồi.

Thánh nữ hiểu sự tự trách và lo lắng của Vinh Tuệ Khanh, nên cười trấn an cô: “Con ở chỗ của ta không phát hiện ra ta là bình thường. Đây là địa bàn của ta, ta đi vào có thể hòa làm một thể với nguyên khí đất trời ở đây. Sao con có thể cảm nhận được?”

“Hòa làm một thể với nguyên khí đất trời?” Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất hứng thú: “Đây phải chăng là trạng thái ‘trời và người hòa làm một’?”

Tu hành quan trọng là phải thuận với thiên đạo, thuận thế mà làm.

Mà trời và người hòa làm một gần như là trạng thái mà người tu hành tha thiết mong ước.

Trời và người hòa làm một đã không chỉ là trình tự của địa tiên, tán tiên, mà còn là trình tự tiến vào sơ cấp tiểu thần.

“Thánh nữ đại nhân, rốt cuộc tu vi của người cao cỡ nào?” Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, cô phải đợi bao lâu nữa mới có thể chờ đến ngày Hóa Thần đó chứ…

Thánh nữ mỉm cười: “Cũng không cao lắm. Chỉ là động phủ của ta được cải tạo đặc biệt. Nguyên khí đất trời ở đây sau khi được thanh lọc sẽ vô cùng thích hợp với ta mà thôi.”

Nói thì nhẹ nhàng, thực ra không biết lúc làm khó khăn cỡ nào.

Vinh Tuệ Khanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đào sâu vấn đề: “Rốt cuộc là cải tạo thế nào? Con có thể hỏi một chút không?”

Thánh nữ lắc đầu: “Chuyện này ta thật sự không hiểu. Có điều…” Thánh nữ vừa nói, ánh mắt vừa chuyển, nhẹ giọng nói: “Có điều, nếu con có thể trở thành con gái của Quang Minh, nguyên khí đất trời ở đây có thể hoàn toàn hòa làm một thể với con, mặc cho con sử dụng. Sống ở bất cứ chỗ nào trong thần điện Quang Minh, con đều có thể như cá gặp nước.”

Con ngươi Vinh Tuệ Khanh chợt co lại rồi mới như không có chuyện gì mà cười nói: “Con gái của Quang Minh, là cái gì? Con chưa từng nghe nói thần điện Quang Minh có chức vị này.”

Thánh Giáo Tông, chưởng giáo, Thánh tử, Thánh nữ và bốn vị quan giữ chức vụ quan trọng của thần điện Quang Minh là những chức vụ cấp cao chủ yếu. Bên dưới còn có người quản lý của các điện, đệ tử tinh anh và đệ tử tạp dịch, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến vị trí “con gái của Quang Minh”.

Giọng nói Thánh nữ lộ ra vẻ mệt mỏi và bối rối: “Xưa nay ta cũng chưa từng gặp con gái của Quang Minh. Thần điện Quang Minh tồn tại là để chăm sóc thần Quang Minh. Con gái của Quang Minh chính là hóa thân của thần Quang Minh ở thế gian. Từ khi thần điện Quang Minh xuất hiện ở thế gian này, từ Thánh Giáo Tông đến Thánh tử, Thánh nữ đều có một nhiệm vụ bí mật, chính là tìm kiếm con gái của Quang Minh.” Nói rồi Thánh nữ nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh: “Lúc tỷ tỷ ta sinh con ra, từng có thần dụ do thần Quang Minh truyền xuống, nói con gái của Quang Minh sẽ được sinh ra. Đáng tiếc, sau khi con chào đời đã khiến mọi người thất vọng. Mấy lần bói mai rùa, phương hướng của con gái Quang Minh đều không chỉ về phía con. Cho nên từ đó về sau, ta và Thánh tử vẫn thay nhau tìm kiếm ở Ngũ Châu Đại Lục, mong tìm được tung tích của con gái Quang Minh, đáng tiếc chúng ta không tìm thấy, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”

Vinh Tuệ Khanh im lặng, cô không hề thất vọng. Từ khi tới thần điện Quang Minh, cô đã dần quen với thân thế không bình thường của mình.

Cho dù cô là con của Thánh tử đời trước thì thế nào?

Một người từ bi công đức đầy trời lại chết dưới tay mấy tên trộm vặt.

Một mỹ nhân tài năng kinh người, sở hữu linh hồn thanh khiết lại bị kẻ ô uế làm nhục, bị kẻ ác hạ độc chết.

Vận mệnh có vẻ như không vì thân phận của bọn họ mà buông tha cho bọn họ.

Bản thân Vinh Tuệ Khanh cũng đã từng giãy giụa chật vật tìm ra được đường sống từ trong cõi chết.

“Tìm kiếm con gái của Quang Minh? Nếu tìm được thì sao?” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, có chút khinh thường.

Rốt cuộc thần điện Quang Minh muốn làm gì? Là ai thành lập ra thần điện Quang Minh? Tất cả những điều này dường như ngay cả người của thần điện Quang Minh cũng không có đáp án. Bởi vì nó đã tồn tại trên thế gian này lâu lắm rồi.

Lời nói của Vinh Tuệ Khanh khiến Thánh nữ cũng tự hỏi.

“Đương nhiên là có chỗ dùng. Có người nói chỉ có con gái chân chính của Quang Minh mới có thể mở ra lối đi từ người đến thần.” Thánh nữ ôm hy vọng nói.

Vinh Tuệ Khanh nhớ tới cái bè nổi trong túi càn khôn của mình. Nghe nói bảo vật lạ đó có thể đưa tu sĩ tiến vào tiên giới. Nhưng từ tiên đến thần còn có một khoảng cách không nhỏ.

Người tu hành hiện giờ, ngay cả thành tiên cũng không làm được, thành thần càng là hy vọng xa vời.

“Rốt cuộc chúng ta tu hành là vì cái gì?” Vinh Tuệ Khanh nhất thời mơ hồ tự hỏi.

Hả?!

Thánh nữ hét lên một tiếng khiến Vinh Tuệ Khanh giật mình tỉnh lại từ mơ hồ.

“Tu hành chính là tu hành, với tu vi bây giờ của con vẫn chưa có cách nào nghĩ tới vấn đề này.” Giọng nói của Thánh nữ càng phát ra vẻ trong trẻo thanh thoát: “Về đi. Tu luyện chăm chỉ, mai là đại điển thu nhận con làm đệ tử, con đã chuẩn bị xong chưa?”

Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên nhớ tới phép thuật nhỏ mà Thánh tử gài trên người cô: “Thánh tử đại nhân hồi nãy đã giúp con …” Nói rồi cô kể hết phép thuật của Thánh tử cho Thánh nữ nghe.

Thánh nữ nhíu mày, tự nhủ: “Hắn làm như vậy xem ra hắn cũng biết chuyện năm đó…”

“Chuyện gì năm đó?” Vinh Tuệ Khanh vội vàng hỏi, chỉ lo Thánh nữ lại ậm ừ cho qua.

Thánh nữ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, nói ra một chút manh mối: “Năm đó, Vinh lão gia tử, Vinh lão phu nhân, tỷ tỷ ta và tỷ phu vốn bị phế tu vi, đuổi ra khỏi thần điện Quang Minh, phải nhập thế tục làm người phàm, nhưng chưởng giáo đuổi theo, là mật lệnh của Thánh Giáo Tông, nói không thể thả Vinh lão gia tử ra khỏi thần điện Quang Minh.”

Cho dù biết ông nội mình vẫn trốn ra nhưng lòng Vinh Tuệ Khanh vẫn thắt lại.

“… Lúc đó người nhận lệnh đuổi giết lại là Thánh tử. Hắn đưa thi thể của Vinh lão phu nhân về, còn có một luồng mệnh hồn của Vinh lão gia tử và tỷ phu, nói bọn họ tự nổ nguyên khí, thi thể đã bị hủy, không cách nào đem về được, còn tỷ tỷ ta được tỷ phu liều mạng bảo vệ, chạy ra ngoài được.” Giọng điệu của Thánh nữ bình thản, không nghe ra chút biến động nào.

Lời của Thánh tử không ai nghi ngờ, huống hồ hắn mang thi thể của Vinh lão phu nhân về, còn có mệnh hồn của Vinh lão gia tử cùng Thánh tử Vinh Hòa Phi đời trước, thế là đủ rồi.

Người trong giới tu hành một khi mất đi mệnh hồn, cho dù là tu vi cao cỡ nào cũng thành cái xác không hồn, không còn sự uy hiếp nữa.

Vinh Tuệ Khanh lẩm bẩm: “Khi đó, ông nội con, bà nội, cha và mẹ đều đã bị phế tu vi, trở thành người phàm. Thánh tử đuổi giết bọn họ không sợ báo ứng sao?”

Thánh nữ bình tĩnh nói: “Thánh tử không ra tay giết bọn họ. Theo Thánh tử nói, Vinh lão phu nhân tự sát trước, muốn xin hắn tha cho người nhà của bà ấy một con đường sống. Vinh lão phu nhân là sư phụ của Thánh tử…”

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh trầm xuống: “Thật sự là Thánh tử giết bà nội con sao?”

Thánh nữ lắc đầu: “Con vẫn chưa rõ sao? Bà nội con tuyệt đối là tự sát, là để bảo vệ sự an toàn cho cả nhà, để Thánh tử có thể mang người về báo cáo kết quả. Còn về mệnh hồn của cha con và ông nội con, bây giờ ta đã hiểu ra, Thánh tử sớm đã luyện thành ‘đổi trắng thay đen’, hắn có thể sửa lại dòng máu của con thì cũng có thể tạo ra vài mệnh hồn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.