Bổ Thiên Ký

Chương 87: Bọ ngựa bắt ve



Ở kiếp trước, Minh Nguyệt có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một bộ điện ảnh. Trong đó có một ông phú hộ rất giàu, để ý người phụ nữ đã có chồng. Vậy nên ra giá cho người đàn ông của nàng, muốn trải qua một đêm ân ái với vợ của người đàn ông đó. Mới bắt đầu ra một vạn đồng, tất nhiên đôi vợ chồng không đồng ý. Sau đó ra3giá một trăm vạn, đôi vợ chồng kia... liền xoắn quýt, xoắn xuýt tới thành cả một bộ phim.

Có thể thấy mọi người đều là bán được cả. Chỉ là có người thì cao giá, còn có người cái giá lại thấp hơn một chút mà thôi.

Mọi người đều như nhau, có gì mà chó chê mèo lắm lông.

Trong lòng Minh Nguyệt cười lạnh, lại nghĩ đến chỗ dựa vững chắc kia của mình, nhất thời1trong lòng lại trở nên nhu tình mật ý.

Tư An đó, tướng mạo thật sự chết người! Ngày thường phong lưu phóng khoáng như thế, tỉ mỉ ân cần, lại hào phóng, quả thực dù đặt ở đâu đều là ông chồng rùa vàng quý giá. Điểm đáng tiếc duy nhất là phụ nữ bên ngoài của hắn quá nhiều, trừ mình ra, nghe nói phủ đệ hộ pháp của hắn ở Thái Hoa Sơn còn3có rất nhiều oanh oanh yến yến, điểm này đúng là ngọc có tỳ vết.

Nhưng nghĩ đến những quan lớn quyền quý cô ta gặp kiếp trước, chẳng phải đều là mấy ông già ngu ngốc ăn no rửng mỡ sao? Làm gì có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của Tư An chứ? Hơn nữa vai rộng chân dài, đặc biệt là cái kia, động một chút trực tiếp khiến người ta điên đảo cực3khoái.

So với mấy ông quan lớn “ba giây” bên mình kiếp trước không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần...

Đột nhiên Minh Nguyệt cảm thấy cả người rối loạn, một tiếng rên rỉ nhộn nhạo dường như muốn phát ra từ cổ họng.

Vinh Tuệ Khanh híp mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt, châm chọc nói: “Mặc dù trời tối là lúc muốn lên giường, nhưng ở đây đều là con gái, ngươi phát tình9cái gì?”

Minh Nguyệt chợt tỉnh ngộ, mình mới làm cái gì vậy? Tại sao có thể ở nơi này, vô cớ nghĩ đến mấy chuyện riêng tư kia chứ? Thật sự quá kỳ lạ.

Minh Nguyệt tằng hắng một cái, nhờ màn đêm ngày càng tối tăm để che đi gương mặt đỏ ửng, trầm giọng nói: “Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Trên trời dưới đất không có cái giá nào Minh Nguyệt ta không trả được.”

Vinh Tuệ Khanh nhẹ giọng cười, giơ Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, quơ một chút trong không trung, nói: “Ta muốn mạng của ngươi, ngươi cho không? Đưa mạng của ngươi cho ta, ta sẽ cho con gái ngươi nhìn Khẳng Khẳng một cái.”

Đây là cố ý nói móc?!

Minh Nguyệt giận dữ. Từ khi biết tin Tư An Hóa Thần, Quán chủ Minh Nguyệt Quán bọn họ lập tức tự động thoái vị, truyền vị trí Quán chủ lại cho cô ta. Địa vị của cô ta ngày càng cao, không chỉ trong đạo môn mà còn cả Ngũ Châu Đại Lục. Cô ta đang chờ cơ hội để truyền tin cho Tư An, thông báo cho hắn biết bọn họ có một đứa con gái.

Nói ngược trở lại, Tư An cho dù không quan tâm đến cô ta, thì nể tình con gái, cũng không thể không ngó ngàng gì tới cô ta được.

Minh Nguyệt biết rõ, Tư An ở Thái Hoa Sơn bao nhiêu năm nay, mặc dù qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhưng trước giờ chưa có người phụ nữ nào sinh con cho hắn. Trước mắt mà nói, con gái của mình chính là hậu duệ duy nhất của hắn. Đến lúc đó, con gái làm nũng với hắn, hắn không nghe cũng phải nghe theo. Rồi sẽ dẫn mẹ con bọn họ đến tông môn cao nhất, từ đó cô ta thật sự trở thành người trên vạn người, sẽ không phải lăn lộn ở nơi hồng trần dơ bẩn này nữa...

Nhưng cái đứa con gái quê mùa này, lại mở miệng nói muốn mạng của mình! Nó không muốn sống nữa sao?

Minh Nguyệt mở thần thức, thăm dò về phía Vinh Tuệ Khanh.

Cô ta mới kiểm tra sơ qua, đối phương chỉ mới Luyện Khí tầng hai, đến túi càn khôn cũng không có, đồ gì cũng nằm trong tay nải sau lưng mình, chắc là tán tu.

Không có sư môn, không gia thế, người như vậy, mặc cả với nó là còn đang tôn trọng nó. Trước đây mình cũng là người bình thường không quyền không thế, cũng bị người khác khinh thường. Vì vậy cô ta không muốn ỷ lại thế lực của Tư An, đi bắt nạt cô nhóc trước mặt.

Nhưng ai ngờ được, đối phương rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lại dám chống đối với mình!

“Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi muốn ra giá bao nhiêu? Nếu ngươi không nói, đừng trách ta ra tay vô tình! Đến lúc đó, ngươi không chỉ không có con sóc mà đến cả mạng của ngươi cũng không còn. Ngươi lấy giấy bút ra mà tính toán cho kĩ, vì một con súc sinh cuối cùng có đáng giá hay không!” Minh Nguyệt khẽ vẫy tay, một thanh trường kiếm liền hiện ra.

“Mẹ, mẹ! Để con!” Sở Sở cùng với hai tỳ nữ hưng phấn chạy đến, cũng lấy từ trong túi càn khôn ra một thanh kiếm hai thước ngắn hơn một chút, nhắm thẳng vào Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nắm chặt Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, dưới chân đứng thế sẵn sàng: “Các người là kiếm tu?”

“Đương nhiên, kiếm pháp Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quán chúng ta, là được đại nhân Tư An hộ pháp của Thái Hoa Sơn tận tình chỉ điểm. Đứa tán tu nhỏ nhoi như ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Đắc tội Minh Nguyệt Quán chúng ta, chính là đắc tội Tư đại nhân, đắc tội Thái Hoa Sơn, càng đắc tội với môn phái cao nhất của Ngũ Châu Đại Lục!” Tỳ nữa kia dương dương đắc ý nói.

Trên chủ tử bọn họ có người, bọn họ cho dù làm chuyện gì cũng không sợ!

“Hóa ra là người quen cũ Tư đại nhân? Thất kính thất kính!” Vinh Tuệ Khanh ôm quyền có lệ nói: “Chỉ là nhìn vị nữ sĩ đây ăn mặc ra dáng đạo cô, tại sao có thể sinh con chứ? Chẳng lẽ sinh trước khi xuất gia?”

Minh Nguyệt cứng người, tiện đà cười nói: “Đạo môn không cấm kết hôn, ngươi quan tâm sinh lúc nào làm gì?” Nói xong lùi về sau một bước: “Bớt phí lời, giao con sóc của ngươi ra đây, bằng không thì nhìn xem kiếm pháp Minh Nguyệt của Sở Sở gần đây luyện như thế nào!”

Vinh Tuệ Khanh cúi đầu cười: “Xuất chiêu đi!” Nói xong, dang ra hai tay, Nhật Nguyệt Song Câu chuyển động trên tay Vinh Tuệ Khanh như bánh xe Phong Hỏa.

“Được! Xem kiếm đây!” Tay trái Sở Sở nắm chặt kiếm quyết, tay phải vạch một kiếm hoa xinh đẹp, dưới chân mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đâm về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh muốn thử uy lực Nhật Nguyệt Song Câu của mình, bèn đứng yên tại chỗ bất động. Chỉ đợi tới lúc kiếm quyết của đối phương đâm tới trước mặt, hai tay cô nhanh chóng đỡ trường kiếm của Sở Sở, sau đó hai tay đan xen, xoay vòng linh hoạt. Chỉ nghe thấy một trận âm thanh của binh khí va vào nhau, trường kiếm trong tay Sở Sở bị Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh chém thành mảnh vụn, nhẹ nhàng rơi xuống khoảng đất trống trong rừng.

“Ngươi phá kiếm của ta! Con đĩ này! Ta lấy mạng ngươi!” Sở Sở vô cùng tức giận, không quan tâm ném đi đuôi kiếm trong tay mình, lấy ra một gói giấy từ trong lồng ngực ném vào người Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh lùi qua bên cạnh một bước, Tam Chuyển Tụ Hồn trận sau lưng thổi ra một cơn gió, đem phấn trong gói giấy thổi ngược trở lại, trực tiếp lao thẳng vào mặt Sở Sở.

Sở Sở không lường trước được đối phương lại có thể ném bột phấn ngược trở lại, hét lớn một tiếng, giậm chân tại chỗ: “Mắt của ta! Mắt của ta không nhìn thấy nữa! Mẹ, con đĩ này hạ độc mù mắt con!”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi: “Rõ ràng là độc phấn độc của ngươi, đi trách ngược lại ta, thật là loại người không biết lý lẽ. Ngươi từ từ chơi đi, ta không tiếp nữa!” Nói đoạn quay người toan chạy.

Minh Nguyệt tiến lên một bước, cho thuốc giải vào miệng Sở Sở, kiếm hoa ở tay phải run lên, chém bay tới sau lưng Vinh Tuệ Khanh.

Minh Nguyệt là kiếm tu Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, Sở Sở đương nhiên không thể nào so được.

Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy một luồng thần thức cường đại khóa chặt thân mình, lập tức không thể động đậy. Cô nghe tiếng kiếm rít sau lưng càng ngày càng ác liệt, mình căn bản không tránh nổi tập kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ!

Trường kiếm ba thước của Minh Nguyệt cuối cùng đâm vào tay nải sau lưng Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng tay nải đó lại giống như tường đồng vách sắt, chặn đi trường kiếm của Minh Nguyệt.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy một trận đau đớn sau lưng, sau đó bản thân có thể nhúc nhích. Cô liền nhanh chóng quay đầu lại, dưới chân đạp cửu cung bát quát bộ, trốn vào trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.

Trận pháp do cô thiết kế đương nhiên cô tiến vào không sao cả.

Đứng ở mắt trận của Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, Vinh Tuệ Khanh mới lấy tay nải xuống nhìn kĩ. Tay nải này là đêm đó trong trận đánh lén ở Dốc Lạc Thần, là do mẹ cô tự mình thu dọn cho cô, để ở sau lưng. Hơn nửa năm nay, cô chỉ đeo cái tay nải này. Đeo nó, giống như có mẹ đi cùng, như có người thân cô, gia đình cô vẫn luôn ở bên cạnh...

Quả nhiên là đồ người nhà cho cô, trong lúc nguy cấp đã cứu cô một mạng.

Vinh Tuệ Khanh nhìn trên tay nải đến một vết xước cũng không có, chỉ biết đây là một cái tay nải da, chắc cũng là một bảo vật quý hiếm.

Ôm tay nải trong lòng, Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, nuốt nước mắt.

Bây giờ cô không người nương tựa, chỉ có bản thân.

“Nó đi đâu rồi?” Bên ngoài trận pháp truyền đến tiếng nói của cô gái kia.

“Quán chủ, nô tỳ thấy nó đi qua bên này.” Một tỳ nữ rụt rè nói.

Minh Nguyệt còn quan sát xung quanh, Sở Sở đã đợi không được, nhảy vào bên trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận như một mũi tên.

Trận pháp lập tức được khởi động.

Sở Sở chỉ cảm thấy bản thân lọt vào một vòng sương mù tối đen, một cô gái áo trắng vụt thoáng qua bên cạnh.

Sở Sở hét lớn: “Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có thấy con nhóc quê mùa đeo tay nải sau lưng mới vào đây không?”

Cô gái áo trắng dừng lại, không hề quay đầu, âm thanh lạnh buốt chói tai: “Ngươi muốn tìm người? Trong đây vốn chẳng có người.”

Sở Sở không hiểu: “Không có người, ngươi không phải người sao? Ta không phải người sao?” Cô nàng đến sau lưng cô gái áo trắng nói.

Cô gái áo trắng cười thảm thiết một tiếng: “Trong rừng Hắc Tùng này quỷ đã nhiều hơn người từ lâu rồi, ngươi không biết sao?” Nói xong, cô ta quay đầu lại, nhìn Sở Sở.

Chỉ thấy gương mặt cô ta quay lại, một mảng xanh tím, máu từ lỗ thủng trong hai mắt chảy xuống.

“A! Quỷ!!!” Sở Sở không thể khống chế hét lớn.

Tiếng la hét bị vây trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, quanh quẩn trong ba thước, bên ngoài đều không nghe thấy được.

Vinh Tuệ Khanh đứng ở mắt trận, nhìn Sở Sở đứng tại đó, dáng vẻ như đang nói chuyện với không khí, sau đó chợt nghe tiếng cô nàng la hét chói tai, sau đó ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Vinh Tuệ Khanh nhất thời hiếu kỳ, vận khởi cửa trận, nhìn sang Tam Chuyển Tụ Hồn Trận mình tự thiết kế.

Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, tên như nghĩa, có thể thu thập những cô hồn dã quỷ du đãng.

Rừng Hắc Tùng này có lẽ người chết oan quá nhiều, đất trống không lớn, tất nhiên các loại hồn vía chen lấn chật chội.

Vinh Tuệ Khanh thở dài, đóng Thiên Nhãn, ngồi xếp bằng ở mắt trận, bắt đầu mượn ánh trắng luyện hóa Đế Lưu Tương.

Bên ngoài trận pháp, sắc mặt Minh Nguyệt âm trầm, biết chắc Sở Sở đã trúng mưu của người ta. Cô ta cắn răng, đem bùa chú hiện thân liên tục ném vào trong rừng: “Ai lén lút trốn ở đó? Hiện thân cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.