Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 108: 108: Ba Của Cậu Tới Rồi Sao Lại Không Chào





Vương Tiểu Đồng khoát khoát tay: “Từ trước tới nay chính sách giáo dục của tôi dành cho con gái của chúng ta là thích làm cái gì thì làm cái đó.

Tôi thấy như thế tốt mà.

Huống chi tôi đã chấm Lương Giản Ý làm con rể tương lai của nhà mình rồi.”
“…”
Bạch Tô trừng mắt nhìn Vương Tiểu Đồng: “Con rể cái gì mà con rể, cậu có thể có chừng mực một chút được không!”
Vương Tiểu Đồng cũng rất biết cách nịnh nọt, cô ấy dựa vào vai Bạch Tô sau đó nói một câu: “Mình rất thích Lương Giản Ý, mình sẽ có chú ý giữ chừng mực, sẽ bồi dưỡng tình cảm của chúng thật tốt.”
Nói xong câu đó, Vương Tiểu Đồng liền chạy đi trước khi bị Bạch Tô đập cho một trận.
Bạch Tô bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, bắt đầu tìm xem có gì để nấu cho bữa tối không thế nhưng tìm mãi vẫn chẳng muốn ăn gì cả.

Cô vừa lục tủ lạnh vừa nói với Vương Tiểu Đồng: “Vậy lát nữa cậu đi đón Bạch Tiểu Bạch về nhé, tôi thật sự không muốn đi đâu.

Sợ sẽ gặp Phó Vân Tiêu.”
“Không được, chỉ cậu mới có thể đi được thôi.

Hôm nay mình không đi được, buổi tối có ca trực ở bệnh viện.”
Vương Tiểu Đồng vừa thay giày vừa trả lời Bạch Tô.
Bạch Tô bất lực nhìn Vương Tiểu Đồng chuẩn bị ra khỏi nhà, lúc cô ấy rời đi còn không quên dặn dò khi nào tới đón Bách Tiểu Bạch thì phải gọi điện nói trước cho Lương Vân Trạm một tiếng.

Sau khi Vương Tiểu Đồng rời đi, Bạch Tô nằm dài trên ghế sô pha, cả người không muốn động đậy.

Cô hít một hơi thật sâu, haiz! Cuộc sống đúng là khó khăn!
Cô thở dài xong liền cầm điện thoại lên gọi cho Lương Vân Trạm để thông báo thời gian.

Cô chỉ nói rằng cô sẽ tới đóng Bạch Tiểu Bạch thế nhưng Lương Vân Trạm lại quá khách sáo, nửa giờ sau anh ta đã cho người tới trước cửa chung cư nhà Bạch Tô để đón Bạch Tô qua đó.
Tài xế cũng đã tới nơi, Bạch Tô cũng không thể kháng cự khiến cho tài xế phải đợi lâu được vì thế cô chỉ đành nhanh chóng xuống lầu, cũng không kịp trang điểm gì, tùy ý mặc một bộ quần áo sau đó lên xe.
Vừa mới lên xe, tài xế cũng giới thiệu rất lịch sự: “Có một vũ đoàn Paris rất nổi tiếng tới Trung Quốc biểu diễn nên cậu Lương đã mời vũ đoàn tới biểu diễn ở nhà ráp trong gia đình, nói rằng muốn mời cô Bạch qua đó xem một chút.”
Tài xế nói chuyện rất ôn hòa, cảm giác rất thích hợp với tính khí của Lương Vân Trạm, đều là những người có những cử chỉ rất tao nhã.
Đối diện với một lời mời nhã nhặn như vậy sao Bạch Tô có thể từ chối được chứ.
Vì thế Bạch Tô chỉ có thể tùy ý để cho tài xế sắp xếp mọi chuyện.
Tài xế lập tức lái xe thẳng vào bên trong nhà của Lương Vân Trạm.

Đúng ra mà nói thì đây giống như một khu vườn để biểu diễn kinh kịch thì đúng hơn, mấy năm gần đây đây là nơi mà những kẻ có tiền tới để xem diễn kịch.

Sau này Lương Vân Trạm mua lại sau đó thiết kế thành một khu vườn, bên trong còn có mấy nhà ở.

Bình thường sẽ ở trong khu biệt thự thế nhưng nếu trong nhà có hoạt động văn nghệ gì thì sẽ sắp xếp cho mọi người ở đó.
Lúc Bạch Tô xuống xe sau đó đi theo tài xế vào trong cô không nhịn được mà cảm thán.

Lương Vân Trạm đúng là tài nghệ song toàn mà!
Sau khi tài xế dẫn Bạch Tô tới chỗ sân khấu đang biểu diễn liền rời đi.
Bạch Tô chậm rãi đi vào trong, đúng lúc nhìn thấy Lương Vân Trạm đang ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh anh ra là Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý.
Thế nhưng Bạch Tô chưa đi được vài bước thì phía sau đã truyền tới tiếng bước chân.

Cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Mạc Bá cũng đã tới nơi.
Trong lòng Bạch Tô không ngừng gào thét, sau này cô nhất định phải dạy dỗ Bạch Tiểu Bạch thật tốt, cố gắng… sẽ để con bé giữ khoảng cách với Lương Giản Ý trong quãng thời gian này.
Dù sao sức khỏe tinh thần và thể xác của người mẹ cũng rất quan trọng mà.
Bạch Tô muốn sải bước nhanh hơn thế nhưng dường như Thẩm Mạc Bá cũng có ý định muốn sánh vai với Bạch Tô nên cô vừa đi được vài bước đã bị Thẩm Mạc Bá đuổi kịp.
Bạch Tô do dự không biết có nên đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Bạch hay không.
Mà Thẩm Mạc Bá đã nhanh chân ngồi xuống vị trí bên cạnh còn lại của Bạch Tô.
“…”
Bạch Tô nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc Bá đã ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, nếu như hắn ta có tâm thì sẽ không ngồi ở chỗ đó.

Thế nhưng Thẩm Mạc Bá lại ngồi một cách vô cùng thản nhiên.
Thậm chí còn chủ động lên tiếng chào hỏi Bạch Tô, Bạch Tô chỉ có thể mỉm cười với hắn ta.
Lúc Bạch Tô đang mỉm cười với Thẩm Mạc Bá thì Mộ Vãn Vãn khoác tay Phó Vân Tiêu chậm rãi bước vào rạp hát.
Ở phía xa, Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô đang mỉm cười với Thẩm Mạc Bá.

Ánh mắt của hắn hơi sáng lên sau đó lập tức đi tới, ngồi cách đó một vị trí.
Điều này làm cho Mộ Vãn Vãn có chút do dự.
Bởi vì Phó Vân Tiêu ngồi cách đó một ghế cho nên ở giữa Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá chỉ còn lại duy nhất một ghế ngồi.

Cô ta nên ngồi hay không ngồi đây?
Nếu ngồi xuống thì cô ta sẽ ngồi ngay bên cạnh Thẩm Mạc Bá.

Nếu không gồi thì có phải có chút giống như bịt tai trộm chuông không, sẽ nhìn ra bọn họ chột dạ chứ?
Mộ Vãn Vãn do dự một lát sau đó vẫn ngồi ở giữa Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá.
Sau khi Mộ Vãn Vãn ngồi xuống, tầm mắt của Thẩm Mạc Bá liền đặt ở trên người của Mộ Vãn Vãn.

Hôn nay cô ta mặc một chiếc váy liền thân, làn da trắng nõn vô cùng nổi bật.

Thế nhưng vẻ mặt rạng rỡ trên gương mặt lại khiến cô ta nổi bật hơn bao giờ hết.
Bởi vì hôm nay trông tình cảm giữa Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu có vẻ rất tốt.
Thẩm Mạc Bá ép mình phải nén cảm xúc lại, ánh mắt bắt đầu di chuyển lên màn biểu diễn trên sân khấu thế nhưng lại khó có thể che giấu nỗi căm uất trong lòng.
Vốn dĩ Bạch Tô cũng không quan tâm đến mấy người này thế nhưng cô lại không thể khống chế được bản thân, Bạch Tô có thể nhìn ra ánh mắt đó của Thẩm Mạc Bá.
Trước kia cô cũng không có nhiều ấn tượng với Thẩm Mạc Bá, trong tiềm thức của cô cô không hề muốn tiếp xúc với những ở ở xung quanh Phó Vân Tiêu cộng thêm việc lần trước Vương Tiểu Đồng đã nhắc tới hình như Thẩm Mạc Bá có tình cảm với Mộ Vãn Vãn.
Lần này cô thấy… Vương Tiểu Đồng nói đúng.

Thôi bỏ đi… vẫn là xem biểu diễn thì tốt hơn.
Vũ đoàn này biểu diễn vô cùng đẹp mắt, mặc dù Bạch Tô không phải là người đã được đào tạo về nghệ thuật thế nhưng khi nhìn màn trình diễn trên sân khâu cô vẫn có thể cảm nhận được sức hút của những động tác vũ đạo.

Khi màn trình diễn đã kết thúc, Bạch Tiểu Bạch giương đôi mắt to tròn đi tới trước mặt Bạch Tô.
Tất cả mọi người đều hướng về phía Lương Vân Trạm.

Thẩm Mạc Bá ở bên cạnh bắt đầu khen màn trình diễn rất lay động lòng người.
Lúc này Lương Vân Trạm di chuyển tầm mắt về phía Mộ Vãn Vãn: “Tôi không thưởng thức được những nghệ thuật này đâu.

Trước kia tôi cũng đã có một số nghiên cứu về các hí khúc, tôi nhớ trước kia hình như Mộ Vãn Vãn đã từng học qua một ít về múa ba lê, có thể đánh giá một chút không?”
Mộ Vãn Vãn bị gọi đến tên, cô ta cảm thấy rất kiêu hãnh.

Ánh mắt Mộ Vãn Vãn tràn ngập sự kiêu hãnh thế nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng khiêm tốn.
“Em chỉ học qua một xíu thôi, các anh đừng lấy em ra làm trò cười thế chứ.”
Mặc dù Mộ Vãn Vãn đã nói như thế thế nhưng Lương Vân Trạm vẫn tiếp tục khen cô ta.
Thế nhưng Lương Giản Ý đứng bên cạnh lại thấy vô cùng chướng mắt.

Thằng bé nói to với Bạch Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, không phải cậu nói sẽ gọi chú Vân Tiêu là ba sao? Ba cậu tới rồi kìa, sao cậu không tới đó chào?!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.