Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 113: 113: Tôi Không Xứng Để Anh Tiếp Tục Bảo Vệ Nữa Rồi





Đúng là một đêm khó ngủ.
Lúc Bạch Tô nhìn thấy Từ Trường Thư xuất hiện ở cửa phòng bệnh cô liền muốn xuất viện ngay lập tức.

Thế nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Cô chỉ hé mắt ra nhìn Từ Trường Thư.

Sau khi xác định Từ Trường Thư đã bước chân vào phòng bệnh thì cô liền nhắm mắt lại.
Biểu hiện của cô đã rất rõ ràng.

Cô không hề muốn để ý tới bà ta.
Từ Trường Thư ho khan một tiếng.

Bà ta chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Mặc dù Bạch Tô đã nhắm chặt mắt giả bộ ngủ say thế nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của bà ta ở bên cạnh.
Qua một hồi lâu, cô không nhịn được mà mở to mắt thế nhưng người chủ động lên tiếng trước lại là Từ Trường Thư.
“Bạch Tô, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Bạch Tô không trả lời.
Từ Trường Thư lại tiếp tục lên tiếng.

Giọng nói của bà không còn cường ngạnh như lúc trước nữa mà thay vào đó là giọng điệu khá bình thản.
“Cô có điều kiện gì thì có thể nói ra, chỉ cần cô rời xa Phó Cảnh Hoài.”
Từ Trường Thư thở hắt ra một hơi sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Phó Cảnh Hoài không biết chuyện cô có một đứa con gái thế nhưng tôi thì biết rồi.

Nếu như tôi công bố chuyện này ra bên ngoài thì cũng chẳng tốt đẹp gì đối với cô cả.”

Những lời nói phía trước rõ ràng vẫn còn khá ôn hòa thế nhưng những lời nói phía sau lại sặc mùi uy hiếp.
Lúc này Bạch Tô không nhịn được mà trừng lớn mắt nhìn về phía Từ Trường Thư.
“Vì thế nên bà đang uy hiếp tôi đấy à?”
Giọng nói của Bạch Tô không hề khách khí.

Từ trước tới nay cô cũng chẳng có chút thiện cảm nào với bà ta thế nên cô cũng không muốn dài dòng.
Từ Trường Thư khẽ cười: “Nếu như tôi muốn công bố ra bên ngoài thì đã sớm công bố rồi, sẽ không ngồi đây bàn điều kiện với cô.”
“Tôi không đồng ý để cô lấy Phó Cảnh Hoài.

Tôi nghĩ cô cũng hiểu rõ thân phận của mình, cũng không muốn lấy Cảnh Hoài nhà chúng tôi.

Vì thế không bằng cô cứ đưa ra điều kiện, tôi sẽ đồng ý với cô.
Từ Trường Thư nói một cách rất thẳng thắn.
Bạch Tô bật cười, cô nhướng mày: “Vì thế viện trưởng Từ sẽ cho phép tôi đưa ra bất kỳ điều kiện gì ư?”
“Hay là đó chỉ là một mồi nhử mà thôi.”
“Chỉ cần cô có thể rời xa Phó Vân Tiêu thì có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì!”
“Đơn xin chuyển sang Mỹ điều trị của mẹ cô hôm nay đã có rồi, nếu như cô muốn thì ngày mai có thể lập tức chuyển viện.

Nếu như cô muốn bỏ đi thì tôi có thể giúp cô che giấu thân phận.

Ở bên Mỹ tôi cũng có mấy người bạn đạt được những thành tựu nhất định trong lĩnh vực y học, bọn họ đã có viện nghiên cứu riêng.

Nếu như cô muốn…”
Từ Trường Thư nói tới đây liền dừng lại một chút.

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía Bạch Tô, không hề nói tiếp mà đợi Bạch Tô tiếp lời.
Bạch Tô không biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào.
Cô chỉ cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: “Đầu óc của viện trưởng Từ linh hoạt thật đó.”
Nói là tới đây để muốn cô đưa ra điều kiện, điều kiện gì cũng được.
Thực ra trong lòng của Từ Trường Thư cũng đã sắp xếp sẵn điều kiện cho cô rồi.

Điều kiện này xem ra rất hấp dẫn, lại còn tỏ ra bà ta rất có đạo đức nữa.
Bạch Tô bật cười: “Tôi đồng ý rời xa Phó Cảnh Hoài.

Thế nhưng tôi không muốn điều kiện mà viện trưởng Từ đã đưa ra cho tôi.”
“Cô có thể tự đưa ra.”
Trên gương mặt của Từ Trường Thư thoáng qua một nét tức giận.

Bạch Tô đúng là không biết điều.
Thế nhưng bà ta vẫn kìm chế cơn giận lại.
Bạch Tô cười khẽ, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười vô cùng tự tin.

Cô nói với Từ Trường Thư: “Tôi muốn viện trưởng Từ phải phát biểu một bài thanh minh cho tôi, làm sáng tỏ chuyện bài báo cáo nghiên cứu khoa học của nhiều năm trước của tôi, nói rằng đây là đánh giá sai lầm của viện trưởng.”
“Điều này thì không thể.”

Từ Trường Thư trực tiếp gạt đi.
Bạch Tô nằm xoay lưng lại với bà ta, thậm chí ngay cả một cơ hội cũng không cho bà ta nữa.
Cô liền lấy hành động thực tế để cảnh cáo bà ta, nếu như không thể đáp ứng điều kiện đó thì bọn họ không cần nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Từ Trường Thư ở phía sau lưng Bạch Tô, nhìn bóng lưng gầy gò nhỏ bé nhưng lại từ chối kiên quyết như thế, phải một lúc lâu sau bà ta mới lấy lại được tinh thần để nói chuyện: “Chuyện này đã trôi qua lâu lắm rồi, cho dù có làm sáng tỏ thì cũng không còn quan trọng nữa!”
“Không quan trọng với viện trưởng Từ nhưng mà quan trọng với tôi!”
Bạch Tô đáp lại một câu, cô không muốn nói nhiều nữa.
Đúng lúc này, ở cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người.

Là Phó Cảnh Hoài trở lại.
Lúc hắn bước vào, gương mặt vô cùng lạnh lùng: “Sao bà lại ở đây?”
Rõ ràng những lời nói này là để chất vấn Từ Trường Thư.

Từ Trường Thư vừa nghe xong thì cảm thấy vô cùng đau lòng, bà ta cau mày nhìn Phó Cảnh Hoài: “Con! Mẹ là ai? Ngay cả một tiếng mẹ mà cũng không thèm gọi sao? Dám xưng hô như thế à?!”
“Bạch Tô cần tĩnh dưỡng.

Đã muộn lắm rồi, bà đi về đi.”
Phó Cảnh Hoài không hề để ý tới lời nói của Từ Trường Thư.

Hắn lạnh nhạt nói.
Từ Trường Thư tức giận.

Bà ta đứng dậy trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hoài thế nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về phía cửa, ngón tay chỉ về phía đó.
Từ Trường Thư vẫn còn muốn nói thêm thế nhưng khi nhìn thấy Bạch Tô nằm yên trên giường không quay người lại, mà con trai thì lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như thế nên cuối cùng bà ta cũng không muốn ở lại nữa.
Bà ta cau mày sau đó vội vã bỏ đi.
Sau khi xác định Từ Trường Thư đã đi khỏi, Phó Cảnh Hoài mới đóng cửa phòng bệnh của Bạch Tô lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường.

Hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng và ôn nhu hỏi cô một câu: “Có phải mẹ tôi lại tới làm khó em không?”
Bạch Tô không trả lời, cô vẫn nằm quay mặt vào phía trong vì thế cô nghĩ Phó Cảnh Hoài không nhìn thấy mình nên cô giả bộ ngủ mà không thèm nhắm mắt.
Cô chỉ nghe thấy Phó Cảnh Hoài thở dài một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Bà ấy nói với em những gì?”
“Tôi biết em vẫn chưa ngủ.


Em không phải là người bình tĩnh, năm đó lúc tôi đưa em về nhà ra mắt người lớn em còn hồi hộp cả đêm không ngủ.

Hôm nay bà ấy đã tới phòng bệnh của em rồi thì sao em có thể ngủ được trong chốc lát như thế chứ, đừng giả bộ nữa.”
“Bây giờ tôi đã thay đổi rồi, tôi có thể ngủ được.”
Bạch Tô không nhịn được mà trả lời Phó Cảnh Hoài một câu.
Đương nhiên cô cũng chưa quên chuyện mà lúc nãy cô nói cùng với Phó Cảnh Hoài khi Từ Trường Thư chưa đến, cũng là chuyện không vui vẻ gì.
Cô đã nói những lời nói khiến Phó Cảnh Hoài đau lòng.
Nhưng mà bây giờ… Phó Cảnh Hoài lại không màng tự trọng quay trở lại, lại còn nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Trước kia Phó Cảnh Hoài từng là một người vô cùng kiêu ngạo cơ mà!
Trong ánh mắt của tất cả phụ nữ, hắn là một vương tử lạnh lùng và kiêu ngạo, là một đấng thiên tử quật cường và đầy tự tôn!
Thậm chí khi đó Bạch Tô còn không dám chọc giận Phó Cảnh Hoài.
Cô dè dặt yêu hắn.
Bởi vì cô không dám.

Cô sợ.

Sợ sẽ mất đi hắn.
Cô biết, nếu như hai người giận dỗi nhau thì Phó Cảnh Hoài tuyệt đối sẽ không xuống nước trước.
“Mẹ tôi đã nói gì với em.”
“Bà ấy kêu tôi rời xa anh.”
Lúc Bạch Tô trở mình, giọng nói của cô đã khàn đi một chút.
“Phó Cảnh Hoài.

Anh hà tất gì phải làm vậy chứ? Tôi không xứng để anh tiếp tục bảo vệ nữa rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.