Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 147: 147: Tên Của Loại Thuốc Này Là “chân Tình”





Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô sau đó chậm rãi đi về phía cô.

Hình như lúc này cô vẫn chưa nhìn rõ hắn.
Mà lại giống như cô đang tự nói với chính mình: “Phó Vân Tiêu, tôi nói cho anh biết, tôi không còn là vợ anh nữa rồi!”
Phó Vân Tiêu không biết rốt cuộc Bạch Tô đã uống phải thuốc gì.

Hình như loại thuốc này không giống với những loại thuốc kích dục bình thường trên thị trường.
Bình thường sẽ là thuốc ngủ khiến người ta buồn ngủ.
Hoặc là loại khiến cơ thể người rạo rực, khó chịu.
Thế nhưng với tình trạng hiện nay của Bạch Tô thì… Mặc dù cô đang không mặc quần áo thế nhưng lại có rất nhiều động thái khác nhau.
Rõ ràng đầu tiên cô cảm thấy choáng váng, chóng mặt.

Sau khi qua cơn rạo rực thì bây giờ lại giống như rất tỉnh táo.
Không được rồi.

Phó Vân Tiêu vội vàng lấy điện thoại ra, hắn cũng không để ý tới tin nhắn lúc nãy Bạch Tô gửi cho mình nữa mà chỉ nhanh chóng gọi điện thoại đi.
Sau khi bác sỹ tư nhân của nhà họ Phó nhận được điện thoại của Phó Vân Tiêu thì ông ta vội vàng hỏi Phó Vân Tiêu xem có chuyện gì cần dặn dò.

Thế nhưng giọng nói của Phó Vân Tiêu lại vô cùng lo lắng, hắn miêu tả lại động thái của Bạch Tô cho bác sỹ biết.

Sau khi nói xong liền hỏi bác sỹ một câu: “Với tình hình hiện nay của cô ấy thì tôi phải cho cô ấy uống thuốc gì để giải độc đây?

Kết quả đầu dây bên kia phải chần chừ một lúc sau đó mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó, bên Mỹ có một chất gây ảo giác gọi là “Chân tình”, nhưng mà tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ nghe nói có một số người cảm thấy những loại thuốc bình thường thì không có ý nghĩa gì cả, cần phải có cả sự hợp tác của người bị bỏ thuốc thì mới thú vị vì thế nên mới có sự xuất hiện của loại thuốc này.

Bây giờ cô ấy đã đến giai đoạn ba rồi, loại thuốc này sẽ làm cho người bị bỏ thuốc lầm tưởng rằng người ở trước mặt mình chính là người mà mình yêu sâu đậm, sau đó tự nhiên sẽ phát sinh quan hệ…”
“Giải thế nào?”
Phó Vân Tiêu nghe bác sỹ nói tới đây liền ngắt lời, hắn không muốn nghe những lời thừa thãi nữa.
Lúc này Bạch Tô đã chậm rãi đi tới gần Phó Vân Tiêu, từng chút từng chút chạm vào bờ vai của hắn, đặt tay lên lưng Phó Vân Tiêu.
Mà lúc này, giọng của bác sỹ ở bên kia đầu dây lại vô cùng lúng túng, ông ta lắp bắp: “Không… không có thuốc giải.”
Bộp!
Phó Vân Tiêu thấy vậy thì hắn cúp điện thoại cái rụp sau đó ném điện thoại sang một bên.
Nếu đã không có cách nào giải được vậy thì có nói thêm cũng vô ích.
Phó Vân Tiêu quay sang nhìn Bạch Tô, hắn hỏi cô: “Tôi là ai?”
“Phó Vân Tiêu, anh muốn làm gì?”
Bạch Tô nhíu mày, cô bực bội hỏi lại.
Đến lượt Phó Vân Tiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.
Phó Vân Tiêu quan sát kỹ dáng vẻ của Bạch Tô, lúc này trông cô chẳng khác gì so với người bình thường cả.
Nhưng mà ánh mắt của cô trông sáng hơn bình thường, trong trẻo lay động lòng người.

Còn làn da trắng nõn thì đã đỏ ửng lên trông vô cùng nữ tính.
Thế nhưng hành động của cô lại khiến cho Phó Vân Tiêu không thể hiểu nổi.
Từ trước tới nay hắn không hề hiểu Bạch Tô, trước kia ở trước mặt hắn Bạch Tô luôn là một người vợ ngoan hiền.
Mà sau khi rời xa hắn, cô lại sống rất tự lập và giữ mình trong sạch.
Bây giờ thì sao…
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn về phía Bạch Tô, còn Bạch Tô lúc này đã chủ động vuốt ve hắn.

Cơ thể Bạch Tô trắng nõn, mềm mại…
Lúc này, sự đụng chạm đã lâu không có khiến cho trái tim Phó Vân Tiêu đập mạnh.
Bạch Tô nói khẽ bên tai Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, tại sao anh không thích tôi?”
Phó Vân Tiêu…
Ba chữ này chính là tên của Phó Vân Tiêu… Bình thường hắn nghe thấy sẽ không có cảm giác gì cả.
Thế nhưng trong lúc này Phó Vân Tiêu lại cảm thấy vô cùng đặc biệt.
Bạch Tô lầm tưởng người ở trước mặt cô là người mà cô yêu sâu sắc.
Vì thế… trong lòng của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu hắn chính là người mà cô yêu ư?
Lúc Phó Vân Tiêu còn đang mải mê suy nghĩ thì Bạch Tô đã chủ động hôn lên môi Phó Vân Tiêu.

Khi đôi môi mềm mại của cô chạm vào đôi môi lạnh băng của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cảm thấy mình như đưỡ giải thoát.
Cô không nỡ buông ra.
Chưa bao giờ Bạch Tô cảm thấy mình tỉnh táo như giờ phút này.

Bạch Tô ôm chặt lấy Phó Vân Tiêu, cô dùng chiếc lưỡi mềm mại cạy hàm răng của Phó Vân Tiêu ra, nhẹ nhàng khiêu khích Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cứng đờ người.
Lúc này Bạch Tô không bình thường nhưng mà hắn bình thường!
Bạch Tô mất đi lý trí thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn giữ được lý trí.
Từ trước tới nay, Phó Vân Tiêu đều vô cùng quyết đoán trên thường trường, đối mặt với nhiều thương vụ làm ăn nghìn tỷ cũng không hề chớp mắt hay do dự một giây phút nào.
Thế nhưng khi đối mặt với sự khao khát của Bạch Tô, đối với cơ thể mềm nhũn của cô đang nằm trong vòng tay hắn thì Phó Vân Tiêu lại do dự.
Hắn hiểu rõ tình cảnh hiện nay của mình, cũng hiểu rõ trách nhiệm hiện nay của hắn.
Lúc Bạch Tô tỉnh táo cô ấy cũng đã kêu hắn phải lựa chọn hai chữ “trách nhiệm”.
Thế mà người phụ nữ chết tiệt này lại khơi lên ham muốn của hắn!
“Bạch Tô!”
Phó Vân Tiêu thử đẩy Bạch Tô ra khỏi người mình thế nhưng cô lại ngẩng đầu lên, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu.

Trong ánh mắt tràn ngập khao khát, cô khẽ cắn môi.

Chần chừ, do dự.
“Phó Vân Tiêu.

Tôi không dám nói cho anh biết, tôi thích anh.”
Nói xong câu đó, một giọt nước mắt liền rơi xuống trên gương mặt của Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu cũng không thể nhịn nổ nữa.

Hắn lại gần Bạch Tô, lau khô nước mắt cho cô sau đó đôi tay không ngừng di chuyển trên cơ thể của cô.
Bạch Tô cũng chủ động phối hợp với hắn.
Phó Vân Tiêu cũng đã bị dao động.
Phó Vân Tiêu ôm chặt lấy Bạch Tô, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ cảm nhận được cô lại cần hắn đến như thế này.

Thế nhưng ngay lúc này hắn cũng không muốn để cô đi, không muốn để cô rời xa hắn nữa.

Bạch Tô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Phó Vân Tiêu, hắn ôm cô càng lúc càng chặt.

Ngoài trời không biết đã đổ mưa từ lúc nào.

Lúc Bạch Tô tỉnh dậy cô chỉ cảm thấy xương cốt đau rã rời.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức như người bị say rượu sau đó muốn xuống giường đi uống nước.
Thế nhưng lúc cô vừa định xuống giường thì đột nhiên tay lại chạm vào người một ai đó.
Bạch Tô bừng tỉnh, cô nhìn sang thì thấy Phó Vân Tiêu đang ngủ ở bên cạnh!
Cô chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Tại sao cô và Phó Vân Tiêu lại cùng ở trên một chiếc giường?!
Lúc đó thậm chí Bạch Tô còn chẳng có tâm trí nào để suy nghĩ xem là tại sao nữa, trong đầu chỉ luôn tự hỏi bây giờ phải làm như thế nào!
Cô còn có thể làm như thế nào nữa chứ… Bạch Tô suy nghĩ một hồi, cách đầu tiên mà cô nghĩ ra đó chính là… chạy!
Bạch Tô không nghĩ ngợi gì thêm nữa, cô mặc vội quần áo lên người sau đó vội vàng mở cửa rồi chạy về căn phòng của mình.
Lúc này Bạch Tô mới nhận ra hóa ra Phó Vân Tiêu lại đặt phòng ở ngay cạnh phòng mình.
Nhưng mà những chuyện xảy ra tối qua cô đã không còn nhớ gì cả nữa rồi.
Khi trở về phòng, Bạch Tiểu Bạch vẫn đang yên giấc.

Bạch Tô muốn đi uống cốc nước để cho mình bình tĩnh lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Mộ Vãn Vãn ở ngoài hành lang.
“Chắn chắn là Phó Vân Tiêu đang ở phòng này chứ…’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.