Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 173: 173: Vân Tiêu Em Không Nỡ Để Anh Đi





Nghe Phó Cảnh Hoài nói thế, chú Lý lập tức tới cửa sổ kéo rẻm ra, trong phút chốc căn phòng đã tràn ngập ánh nắng.
Từ đêm đen đã biến thành ban ngày.
Đột nhiên có luồng ánh sáng mạnh chiếu vào mắt khiến Bạch Tô nhíu mắt lại.

Sau khi đã quen với ánh sáng rồi thì cô vẫn ngồi yên bất động như cũ.
Phó Cảnh Hoài kêu chú Lý đẩy xe lăn của hắn tới trước mặt Bạch Tô sau đó kêu chú ra ngoài trước.
Phó Cảnh Hoài bị tai nạn giao thông, trên người vẫn còn chi chít băng gạc.

Thậm chí có một số việc Phó Cảnh Hoài cũng không thể tự mình làm được thế nhưng hắn vẫn tới đây.
Hắn ngồi trên xe lăn, nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: “Bạch Tô, đừng buồn nữa, tôi tới rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Hoài cô mới ngẩng đầu lên, thế nhưng sau khi nhìn thấy hắn thì cô lại vội vàng chỉ về phía cửa đuổi Phó Cảnh Hoài đi.
“Anh đi đi, anh mau đi đi!”
“Anh đừng có tới gần tôi nữa! Mẹ tôi là vì tôi nên mới chết đấy!”
Bạch Tô đột nhiên kích động, cô đứng bật dậy chỉ thẳng vào Phó Cảnh Hoài sau đó hét lên.
Nhưng mà cũng bởi vì kích động nên cô không thể khống chế được cảm xúc của mình mà rơi nước mắt.
“Nhờ có cố gắng của em mà mạng sống của mẹ đã kéo dài hơn rất nhiều, đây không phải là lỗi của em.”
Phó Cảnh Hoài dịu dàng an ủi cô.
Bạch Tô không đáp lại.

Mặc dù bây giờ Bạch Tô không tỉnh táo thế nhưng cô không thể lên tiếng nói cho Phó Cảnh Hoài biết rằng Chu Sa là người suy nhất có thể hại chết mẹ cô.
Khi cô nhận được dòng tin nhắn đó, rõ ràng nó ám chỉ tại vì cô cướp đi tình yêu của đối phương vì thế mẹ của cô mới chết.
Bởi vì bây giờ vẫn chưa có chứng cứ gì cả.
Cô là bác sỹ, mặc dù cô cũng biết trên đời này vẫn có rất nhiều bác sỹ không có lương tâm, thế nhưng cô hiểu một khi bác sỹ bọn họ đã bắt tay vào làm việc thì mạng sống của bệnh nhân là quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Cô tin rằng Chu Sa cũng giống như cô, là người biết tôn trọng mỗi một sinh mạng!
Vì thế Bạch Tô chỉ đờ đẫn nhìn Phó Cảnh Hoài, cũng không trả lời hắn.
Phó Cảnh Hoài thấy Bạch Tô như thế thì hắn đưa tay ra lau nước mắt giúp cô, hơi mỉm cười nói: “Em có biết không? Mặc dù tôi có mẹ, mẹ tôi có vẻ cũng rất yêu tôi thế nhưng khi tôi gặp em, khi nghe em kể về những câu chuyện giữa em và mẹ thì tôi thấy rất ngưỡng mộ.”
“Bởi vì tôi cảm thấy đó thật sự mới là mẹ con.”
“Hồi bé tôi cũng không được ở bên mẹ nhiều, thứ duy nhất mà mẹ cho tôi chính là sự bận rộn của bà.

Ngay cả việc học y cũng không phải là do tôi chọn.”
Phó Cảnh Hoài khẽ nói với Bạch Tô: “Tôi rất ngưỡng mộ em.”
Lúc này Bạch Tô mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Hoài.
“Nhưng mà tôi đã hại chết mẹ.”
“Sao có thể như thế được… mạng sống của con người cũng có hạn, mẹ em còn sống là vì em rất cố gắng giúp bà duy trì sự sống.

Nhưng mà có lẽ mấy năm nay bà cũng mệt rồi nhỉ? Bà không muốn bị thể xác khống chế nữa, bà hy vọng có thể nhìn thấy em sống yên vui khi ở trên trời cao, biết được gần đây em đang làm những gì… Chứ không phải chỉ nằm trong phòng bệnh chời đợi em.”
Bạch Tô bị những lời nói của Phó Cảnh Hoài làm cho hỗn loạn.
Hai mẹ con cô đều là người theo chủ nghĩa vô thần.
Cũng tin rằng linh hồn sẽ tồn tại trong một hình thức khác.
Thể xác là cơ thể mang linh hồn, thế nhưng không có thể xác thì linh hồn cũng không còn nơi trú ngụ nữa.
Thế nhưng vào giờ phút này, Bạch Tô lại bắt đầu tin rằng trên đời này có các vị thần và cả linh hồn nữa, có một sức mạnh nào đó đang thôi thúc cô.
“Thật sao?”
Bạch Tô thất thần hỏi một câu.
Phó Cảnh Hoài nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy.”
Dường như Bạch Tô đã được đả thông tư tưởng nhờ những lời an ủi của Phó Cảnh Hoài, lúc này cô mới bừng tỉnh sau đó ngây ngốc nhìn Phó Cảnh Hoài.
“Sao anh lại tới đây?”
Phó Cảnh Hoài không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười của hắn ấm áp nhưng vầng thái dương, giọng nói cũng cực kỳ ấm áp: “Tôi lo lắng cho em nên mới tới.”
“Cả người đang bị thương thế kia sao còn tới! Không được, mau về bệnh viện đi.”
Bạch Tô lo lắng nói với Phó Cảnh Hoài sau đó cô định đẩy hắn ra cửa.
Thế nhưng tay của cô đột nhiên lại bị Phó Cảnh Hoài nắm khẽ nắm lấy, nắm mãi không buông: “Em đừng vội, đừng đẩy tôi đi.


Bây giờ em cần có một người ở bên cạnh.”
“Tôi muốn ở bên cạnh em.”
“Không được.”
Bạch Tô kiên quyết từ chối.
Thế nhưng khi cô rút tay lại thì lại không rút được, cô hơi dùng lực để kéo tay Phó Cảnh Hoài ra thế nhưng không cẩn thận đã chạm phải miệng vết thương của hắn.
Chỉ thấy gương mặt của Phó Cảnh Hoài co rúm lại, cắn răng chịu đau.
Bạch Tô thấy thế liền vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
Rõ ràng Phó Cảnh Hoài đau đến toát mồ hôi trán thế nhưng vẫn cười cười an ủi Bạch Tô: “Không sao, tôi không sao.”

Phó Vân Tiêu gọi điện thoại kêu Bạch Tô đợi hắn thế nhưng khi Phó Vân Tiêu quay trở lại biệt thự thì không những không thấy Bạch Tô đâu mà thậm chí Bạch Tiểu Bạch cũng không thấy bóng dáng.
Hắn gọi lại cho Bạch Tô thế nhưng cô lại tắt mát.
Phó Vân Tiêu thật sự muốn phát điên.
Vốn dĩ sau khi ông Phó tỉnh dậy hắn đã biết được chuyện không phải Bạch Tô chủ động đến gặp ông Phó nên hắn cảm thấy rất áy náy.
Vì thế hắn mới trở về để nói chuyện với Bạch Tô.
Nhưng mà sau khi về lại không thấy Bạch Tô đâu cả.
Cũng không nghe điện thoại.
Hắn không quan trọng đến nhường nào mà người phụ nữ này mới không lời từ biệt nào mà bỏ đi như vậy?
Phó Vân Tiêu gọi mấy cuộc điện thoại liền thế nhưng vẫn không thể liên lạc được với Bạch Tô.

Cuối cùng hắn tức giận quay lại công ty làm việc.
Khi hắn họp xong cuộc họp cổ đông thì trời đã khuya lắm rồi.
Khi Phó Vân Tiêu ra khỏi công ty thì bên ngoài trời đã tối đen như mực, bốn bề yên tính, thậm chí cảm nhận được tiết trời xe lạnh khi mới vào thu.

Phó Vân Tiêu vừa mới đi tới gần chỗ đỗ xe thì thấy Mộ Vãn Vãn đang đứng đợi ở bên cạnh xe hắn.
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn im lặng không nói gì, cô ta chỉ bước lên ôm chầm lấy Phó Vân Tiêu, sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Phó Vân Tiêu có thể cảm nhận được hơi rượu nồng nặc từ người Mộ Vãn Vãn, hắn giơ tay đẩy Mộ Vãn Vãn ra, muốn giữ khoảng cáhc với cô ta thế nhưng Mộ Vãn Vãn bị đẩy thì lảo đảo đứng không vững.
Phó Vân Tiêu chỉ có thể đưa tay ra giữ cho Mộ Vãn Vãn đứng vững.
“Vân Tiêu.

Em không nỡ để anh đi.”
“Tại sao lại uống rượu? Uống rượu không tốt cho đứa bé.”
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, trong giọng nói không có chút gì gọi là yêu thương.
Nhưng mà Mộ Vãn Vãn thấy chẳng sao cả, cô ta bật cười: “Đứa bé… đứa bé thì có ích gì? Ba nó không cần nó, nó uống chút rượu thì có làm sao?”
“Em say rồi.”
Phó Vân Tiêu nói sau đó đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra Mộ Vãn Vãn không có lái xe tới.
Mộ Vãn Vãn nhận ra ánh mắt tìm kiếm đó của Phó Vân Tiêu, cô ta cười hề hề, giơ chân của mình lên sau đó nói: “Em đi bộ tới đấy, đi từ tận đường Đông Đại tới đây, thấy siêu không?”
Mặc dù trời rất tối, mặc dù không nhìn rõ thế nhưng vẫn có thể thấy rõ những vệt máu tươi trên chân Mộ Vãn Vãn.
Cho dù có tuyệt tình đến thế nào đi chăng nữa thì Phó Vân Tiêu cũng không thể làm ngơ được.
Hắn bế Mộ Vãn Vãn lên sau đó đặt cô ta vào trong xe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.