Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 207: 207: Chúng Ta Tự Thú Đi





Lúc Bạch Tô ngồi trên ghế sô pha, cả người cô vẫn không ngừng run rẩy.
Sao lại có thể như vậy?
Chủ yếu là chuyện này không giống với kiểu vì bệnh tật mà qua đời tại bệnh viện.
Người đàn ông đó chết trước mặt cô là vì những lời cô đã nói… Cô còn vừa nhìn thấy hắn sống sờ sờ ra đó.
Vì thế cho dù không phải cô bức anh ta chết thế nhưng dưới hoàn cảnh đó Bạch Tô cũng cô thức cảm thấy đôi tay mình nhuốm đầy máu tươi.
Đầu óc Bạch Tô trống rỗng, cô không biết bây giờ trong đầu cô đang có suy nghĩ gì nữa.
Một hồi sau Phó Vân Tiêu mới chậm rãi đi từu tầng hầm lên sau đó đứng trước mặt Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu không lên tiếng.

Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, chỉ hỏi hai chữ:” “Chết rồi?”
Phó Vân Tiêu gật gật đầu.
Bạch Tô hốt hoảng.
Cô không hiểu về pháp luật, cũng không biết trong tình huống này thì cô nên làm thế nào.

Thậm chí bây giờ cô không thể suy nghĩ được điều gì cả.
Một lúc lâu sau đó cô mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, chúng ta báo cảnh sát đi.

Tôi đi tự thú.”
“Bạch Tô, những chuyện này tôi có thể giúp em xử lý.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh nói, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.
Xử lý bằng cách nào?

Bạch Tô không hỏi, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.

Cô biết… dựa vào tình hình của gia đình Phó Vân Tiêu thì đừng nói đến việc giải quyết chuyện này, bất kỳ chuyện gì hắn cũng có thể giải xử lý được.
Cho dù là theo con đường hắc đạo hay bạch đạo thì đề có thể giúp Bạch Tô dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng mà… dù sao đây cũng là một mạng người.
Dù sao người đàn ông này cũng là kẻ bắt cóc con gái của cô.

Bởi vì tội danh bắt cóc nên chắc chắn pháp luật cũng có quy định về điều khoản này, thế nhưng bây giờ anh ta lại tự sát ngay trước mặt Bạch Tô vậy thì đương nhiên Bạch Tô cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Cô nói những suy nghĩ này của mình cho Phó Vân Tiêu nghe.
Phó Vân Tiêu chỉ trầm mặc.
“Vậy để tôi báo cảnh sát.”
Phó Vân Tiêu nói.
Mấy người vệ sĩ phía sau nghe thấy Phó Vân Tiêu nói thế thì đột nhiên tiến lên: “Tổng giám đốc Phó, để tôi thay anh báo cho.

Lúc này nhà họ Phó không thể không có anh được.”
Đột nhiên mọi chuyện đều loạn hết cả lên.
Bạch Tô giả bộ đi toilet xong tự mình báo cảnh sát.
Cô hy vọng Phó Vân Tiêu có thể an toàn.
Thẩm Mạc Bá và Mãn Mạt Nhi vẫn luôn ngắm cảnh đêm trên tầng thượng, buổi đêm vô cùng yên tĩnh thế nhưng chỉ một lát sau đột nhiên đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát kéo nhau tới.
Mãn Mạt Nhi nghi hoặc nhìn Thẩm Mạc Bá.

Thế nhưng lúc này Thẩm Mạc Bá cũng vô cùng kinh ngạc.
Sao lại có người báo cảnh sát?!
Lúc này chắc là tên Trương Tứ kia đã chết rồi.
Thế nhưng với năng lực của Phó Vân Tiêu, có người chết trong nhà cũng chẳng phải việc gì to tát cả.
Đột nhiên Thẩm Mạc Bá đứng bật dậy, sau đó không quan tâm gì tới Mãn Mạt Nhi mà chỉ vội vàng chạy xuống lầu.
Vừa tới phòng khách thì nhìn thấy thi thể của người đàn ông đó.
“Có chuyện gì vậy? Sao không xử lý thi thể này đi? Đây là chuyện nhỏ mà!”
Thậm chí Thẩm Mạc Bá còn không hỏi đã có chuyện gì xảy ra mà nói luôn câu đó.
Lúc ấy Bạch Tô vẫn còn đang rất đau khổ, Phó Vân Tiêu thì vẫn luôn chú ý tới Bạch Tô.
Sau khi cảnh sát tới, Bạch Tô liền đi theo để viết lời khai còn Phó Vân Tiêu thì đi cùng cô.
Lúc đó Thẩm Mạc Bá sững người…
Giết người… Thực ra điều này chẳng là gì so với Thẩm Mạc Bá cả, bởi vì có một số chuyện hoàn toàn có thể dùng tiền để giải quyết.
Thẩm Mạc Bá đưa ra quyết định này là ví nó cũng nằm trong tầm kiểm soát.

Hắn đưa tiền cho Trương Tứ sau đó kêu hắn tự sát để giấu giếm chuyện Mộ Vãn Vãn là kẻ chủ mưu đứng sau bụ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch, xong xuôi ai cũng sẽ vui mừng.
Nhưng mà… không ngờ mọi chuyện là thành ra thế này.
“Sao thế?”
Sau khi Thẩm Mạc Bá xuống lầu thì Mãn Mạt Nhi cũng xuống theo.


Sau khi nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Mạc Bá và mấy người vệ sũ thì cô ta lên tiếng hỏi Thẩm Mạc Bá.
Thế nhưng Thẩm Mạc Bá còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của hắn đã đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị tên Mộ Vãn Vãn.
“Anh đang ở đâu? Tại sao không từ mà biệt?”
Giọng nói của Mộ Vãn Vãn vang lên, giọng điệu của cô ta giống như đây là việc mà Thẩm Mạc Bá phải làm vậy.
Thẩm Mạc Bá vốn dĩ đã đang cảm thấy hơi buồn bực, hắn chỉ trả lời Mộ Vãn Vãn một câu: “Ở biệt thự trên núi của Phó Vân Tiêu.”
“Anh về thành phố A rồi à? Cũng tốt, tôi cũng về rồi.

Anh giúp tôi tìm một người có được không? Đột nhiên không thấy quản lý của tôi đâu cả, anh ta mất tích rồi.”
Mộ Vãn Vãn vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói.
“Em đang ở đâu?”
Thẩm Mạc Bá không trả lời câu hỏi của Mộ Vãn Vãn mà chỉ hỏi một câu.
“Ở nhà.”
“Ở yên đấy, đợi tôi!”
Nói xong câu đó Thẩm Mạc Bá liền cúp điện thoại sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Phó Vân Tiêu.

Thẩm Mạc Bá vội vàng lái xe tới nhà Mộ Vãn Vãn.
Khi tới trước cửa nhà Mộ Vãn Vãn, hắn bấm chuông cửa mà cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Lúc Mộ Vãn Vãn ra mở cửa thì cô ta vừa mới tắm xong, trên người vẫn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngào ngạt.
“Không thấy người quản lý của tôi đâu cả, gọi điện kiểu gì cũng không kết nối được.”
“Không cần tìm nữa!”
Thẩm Mạc Bá nhanh chóng đi vào nhà Mộ Vãn Vãn sau đó ngồi lên ghế sô pha.
Dường như Mộ Vãn Vãn vẫn chưa nhận ra tâm trạng bất thường của Thẩm Mahc Bá.

Cô tới tủ lạnh rót cho hắn một cốc nước sau đó nói chuyện bằng giọng nói bình thường: “Tại sao không cần tìm nữa? Anh ta liên lạc với anh à?”
“Anh ta cảm thấy kế hoạch bắt cóc Bạch Tiểu Bạch không thể làm được nên đã tìm người bắt cóc Bạch Tiểu Bạch sau đó uy hiếp Bạch Tô tự sát.


Kết quả Phó Vân Tiêu đã tìm ra kẻ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch rồi!”
“Hả?”
Mộ Vãn Vãn kinh ngạc, cô ta giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Mạc Bá: “Không được rồi, tôi cảm thấy vẫn nên mau đi tìm người quản lý! Nhỡ anh ta khai ra tôi thì mọi chuyện hỏng hết! Sao có thể ngu xuẩn vậy chứ!”
“Mộ Vãn Vãn, tôi cảm thấy em mới là người ngu xuẩn đấy!”
Thẩm Mạc Bá tức giận đứng lên, hắn lớn tiếng quát Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn mới sững người, lúc này cô ta mới cảm thấy tâm trạng bất ổn của Thẩm Mạc Bá.
“Anh đang quát tôi đấy à? Bây giờ anh không muốn giúp tôi giải quyết vấn đề mà lại quát tôi ư?”
“Tôi đã giúp em bức kẻ bắt cóc Bạch Tiểu Bạch tự sát rồi.”
Thẩm Mạc Bá trầm giọng nói.
Ngữ khí vô cùng ảm đạm.
Lúc này vẻ lo lắng của Mộ Vãn Vãn mới biến mất, cô ta vỗ vỗ ngực sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Mau quá, may quá… làm tôi sợ chết mất.

Cảm ơn anh.

Dọa chết tôi rồi.”
Những câu nói đó càng khiến Thẩm Mạc Bá tức giận hơn.
Hắn tức giận đi tới trước mặt Mộ Vãn Vãn, từ trên cao nhìn xuống gươn mặt cô ta: “Em có còn nhân tính không? Có có biết là bây giờ Bạch Tô đang bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát không?”
Mộ Vãn Vãn sửng sốt, thế nhưng cô ta không hỏi gì cả, dường như cô đã hiểu ra lý do vì sao Bạch Tô bị thẩm vấn vậy.
Cô ta bật cười: “Không ngờ trong họa lại còn có phúc.”
Mộ Vãn Vãn vui vẻ nhìn Thẩm Mạc Bá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.