Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 217: 217: Nụ Hôn Không Kịp Đề Phòng





Bạch Tô chớp mắt nhìn Phó Cảnh Hoài.

Có lẽ đã lâu rồi không hặp hắn, cũng không biết có liên quan tới việc hắn đã lên chức ba rồi không mà Phó Cảnh Hoài bây giờ trông chững chạc hơn trước một chút.
Bạch Tô lẳng lặng thu hồi lại ánh mắt sau đó mới đó: “Tình cờ quen nhau ở bệnh viện bên Mỹ.

Cũng không qua lại nhiều, anh không cần lo đây.”
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài lại hơi nhíu mày.
Rõ ràng là Phó Cảnh Hoài vẫn chưa yên tâm.

Hắn nghiêm túc nhìn Bạch Tô sau đó nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Bạch Tô biết Lâm Lập bó bột sẽ không mất quá nhiều thời gian vì thế cô không muốn cùng Phó Cảnh Hoài ra ngoài nói chuyện.
Nói cách khác, cô không muốn ở riêng với Phó Cảnh Hoài.
“Có chuyện gì chúng ta cứ nói ở đây là được rồi.”
Bên cạnh có Phó Lôi Minh, có lẽ Phó Cảnh Hoài cũng sẽ không nói tới những vấn đề riêng tư.
Phó Cảnh Hoài nhìn sang Phó Lôi Minh sau đó lại nhìn Bạch Tô: “Tôi chỉ muốn hai chúng ta nói chuyện.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, cô do dự mím chặt môi: “Nói ở đây cũng không sao mà.”
Lúc này Phó Lôi Minh liếc nhìn Phó Cảnh Hoài sau đó ông ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Bỗng chốc trong căn phòng chỉ còn lại Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài.

Bạch Tô cười khẽ một tiếng, xem ra vị trí của Phó Cảnh Hoài vẫn còn rất qaun trọng trong lòng Phó Lôi Minh, Phó Lôi Minh cũng rất chiều chuộng Phó Cảnh Hoài.
“Em cười cái gì?”
Phó Cảnh Hoài ngước mắt lên, đúng lúc hắn nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tô thì lại thấy cô cười.
Bạch Tô vội vàng ngưng cười, nói bằng một giọng nói khá thoải mái: “Tôi cảm thấy ba anh đối xử với anh khá tốt.”
Khi Phó Cảnh Hoài nghe thấy vậy hắn chỉ quay đầu nhìn ra phía cửa một chút sau đó đi tới gần Bạch Tô: “Tránh xa Lâm Lập ra một chút.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài: “Lần này ba anh tới đây có lẽ cũng là việc nói chuyện hợp tác với Lâm Lập nhỉ.

Nếu anh đã cảm thấy anh ấy nguy hiểm thì tại sao không chủ động tránh xa anh ấy mà lại chỉ muốn kêu tôi tránh xa chứ?”
Cô cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Phó Cảnh Hoài thì vốn dĩ vẫn còn rất ổn nhưng khi mở miệng ra lại trở nên như thế này.
Phó Cảnh Hoài im lặng không nói.
Hắn chỉ chăm chú nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô không muốn dây dưa lâu với Phó Cảnh Hoài ở chỗ này vì thế cô liền tìm một vị trí để ngồi xuống.

Thế nhưng sau khi ngồi xuống thì cô lại phát hiện Phó Cảnh Hoài vẫn không hề cho cô một lời giải thích nào.
Hắn chỉ yên lặng ngồi ở trước mặt Bạch Tô.
Cảm giác có chút gượng gạo.
Trong lòng Bạch Tô cũng cảm thấy hơi lùng túng.
Phó Cảnh Hoài vẫn luôn dùng đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn Bạch Tô.
Bên trong có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng hắn không nói ra miệng.
Đột nhiên Bạch Tô cảm thấy dường như cô không còn hiểu Phó Cảnh Hoài nữa.
Thậm chí cô còn có cảm giác hình như Phó Cảnh Hoài không hề vui vẻ.
Cứ căng thẳng với nhau như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạch Tô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc mở cửa Bạch Tô xoay người lại nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý không đắc tội với Lâm Lập.”
Cô nghĩ câu nói này có lẽ là cô đã thỏa hiệp với Phó Cảnh Hoài rồi.
Thế nhưng lúc Bạch Tô sắp đóng cửa thì Phó Cảnh Hoài đột nhiên giữ tay Bạch Tô lại sau đó kéo cô trở lại phòng rồi ôm cô vào lòng.
Hắn bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi Bạch Tô.
Bạch Tô hoàn toàn không ngờ mọi chuyện tới đột ngột như thế này.

Cô sững người.
Phó Cảnh Hoài…
“Ưm…”
Bạch Tô không ngừng lấy tay đẩy Phó Cảnh Hoài ra, muốn Phó Cảnh Hoài buông cô ra.
Từ trước tới nay Phó Cảnh Hoài chưa bao giờ dùng sức lớn như vậy để ôm cô.

Nhưng mà Bạch Tô có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Chỉ nghe thấy tiếng Phó Cảnh Hoài không ngừng gọi tên của Bạch Tô.
Bạch Tô cũng không biết cụ thể Phó Cảnh Hoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà… qua hành động của Phó Cảnh Hoài thì hình như đã có rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế nhưng hắn lại không thể nói cho cô vậy.
Sau khi Bạch Tô giãy dụa rất nhiều lần mà không có kết quả thì cuối cùng cô chỉ có thể đứng yên.
Đột nhiên lúc này truyền tới tiếng vặn nắm cửa, sau đó Từ Trường Thư đưa Lâm Lập vào phòng.
Mặc dù khi nghe thấy tiếng động Phó Cảnh Hoài đã buông Bạch Tô ra rất nhanh thế nhưng… dáng vẻ bối rối của hai người vẫn không thể nào che giấu được.
Đương nhiên Từ Trường Thư và Lâm Lập đã nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Phó Cảnh Hoài và Bạch Tô.

Thế nhưng Từ Trường Thư lại coi như chưa nhìn thấy, chỉ tiếp tục nói với Lâm Lập: “Anh Lâm cần phải tĩnh dưỡng,qua thời gian quy định tới thay thuốc là được rồi.”
Nói xong câu đó ánh mắt của Từ Trường Thư nhìn về phía Phó Cảnh Hoài.
“Ba con đâu?”
Kết quả, Phó Cảnh Hoài chưa kịp trả lời Từ Trường Thư thì Phó Lôi Minh đã vội vàng từ ngoài bước vào.
Ông ta vừa mới đẩy cửa, vẻ mặt của Từ Trường Thư lập tức trở nên thân thiện hơn bao giờ hết.
“Anh Lâm, đây là Phó Lôi Minh, chồng tôi.

Anh ấy là chủ tịch của Lôi Minh Capital, luôn…”
Bà ta còn chưa nói xong Lâm Lập đã lên tiếng ngắt lời.
Hơn nữa còn hoàn toàn ngó lơ Từ Trường Thư mà nói với Bạch Tô: “Rõ ràng tay tôi vì cô mà bị thương, thế nên dẫn tôi ra ngoài hít thở không khí xem như chuộc tội nhé.”
“Tôi không dám đưa anh đi hít thở không khí nữa đâu.”
Bạch Tô thành thật nói với Lâm Lập.
Thật sự là cô không dám đưa Lâm Lập đi hít thở không khí nữa rồi, dù sao… hôm nay đi cùng với Lâm Lập đã đủ xui xẻo lắm rồi.
“Nếu như đưa anh ra ngoài hít thở không khí tiếp thì tôi sợ lát nữa không chỉ bị gãy một cánh tay thôi đâu.”
Nói xong câu đó Bạch Tô mới im lặng.

Nhiều người như vậy cùng ở trong một phòng khám nhỏ, hơn nữa mỗi người đều có một mục đích khác nhau.
Bạch Tô cảm thấy mình nói thế không được thích hợp cho lắm.
Cô do dự một lát: “Anh Lâm.

Vừa rồi hình như ý của viện trưởng Từ là anh Lâm có việc tới tìm anh, vậy tôi đi trước nhé.”
Bạch Tô quyết định rời đi.
Mặc dù chắc chắn Phó Lôi Minh tới đây tìm Lâm Lập là để nói chuyện công việc.
Thế nhưng… cô cũng chẳng phải người vận động hành lang của Phó Vân Tiêu, lúc này cô cũng không muốn hứng vũng bùn này nữa.
Nhưng mà không ngờ Lâm Lập chỉ nhìn lướt qua Phó Lôi Minh sau đó thu hồi lại ánh mắt, từ chối không nể nang gì.
“Cảm ơn viện trưởng Từ đã giới thiệu, nhưng mà Lâm Lập tôi chỉ mới tới thành phố A vài ngày, chỉ muốn hưởng thụ những ngày vui vẻ thanh tịnh mà thôi.

Còn chuyện công việc thì để sau hãy nói, hoặc là tới thẳng công ty tìm thư ký của tôi.”
“Đi thôi.”
Nói xong câu đó Lâm Lập cũng không muốn ở lại thêm một giây một phút nào nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn theo… cô càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Trước kia cô cảm thấy mình là một người rất thông minh, khi làm thư ký cho Phó Vân Tiêu cũng đã gặp qua rất nhiều người tài giỏi.

Nhưng mà bây giờ Phó Vân Tiêu, Phó Lôi Minh, thêm cả Lâm Lập nữa, cô thật sự không hiểu một chút nào cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.