Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 221: 221: Mỗi Một Tế Bào Đều Đang Run Rẩy





Bởi vì vốn dĩ Bạch Tô và Bạch Thiệu tiếp xúc với nhau không nhiều thế nên cô cũng không hiểu nhiều về Bạch Thiệu.
Cầu nối duy nhất giữa hai người có lẽ đó chính là Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài và Bạch Thiệu là bạn học khi ở bên Mỹ, mà Phó Cảnh Hoài là người yêu cũ của cô.
Vì thế khi Bạch Thiệu hỏi có phải cô lại gả cho Phó Vân Tiêu lần nữa hay không thì suy nghĩ đầu tiên của Bạch Tô đó chính là Bạch Thiệu muốn nói tốt về Phó Cảnh Hoài.
Thế nhưng ánh mắt Bạch Thiệu vẫn chăm chú nhìn đường đi phía trước, giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ: “Không phải.

Chỉ là tôi cảm thấy cô Bạch và tổng giám đốc Phó Vân Tiêu không thích hợp ở bên nhau mà thôi.”
“Hả? Tại sao?”
Bạch Tô hơi sững người, Bạch Thiệu là người đầu tiên chưa đưa ra lý do mà đã nói thẳng là không hợp.
Kết quả Bạch Thiệu lại khẽ cười sau đó lập tức trở về thái độ trước đó, nói với Bạch Tô: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Tôi luôn cảm thấy đã ly hôn rồi thì chắc trong hôn nhân đã có nhiều vấn đề.

Vì thế có tái hôn thì cũng sẽ gặp phải những phiền não trước đây thôi.”
Hóa ra là như vậy.
Bạch Tô thấy yên lòng hơn một chút.
Cô vừa định giải thích với Bạch Thiệu chuyện hôn nhân trước đây của cô và Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng Bạch Thiệu lại không hề cho cô cơ hội giải thích, anh ta nói với Bạch Tô một câu: “Cô Bạch, chỗ này là trung tâm thành phố rồi, rất dễ bắt xe.

Tôi còn một số chuyện phải làm nên không tiện đưa cô về công ty được, được chứ?”

“Được, được.

Vậy bác sỹ Bạch đỗ xe ở gần đây sau đó thả tôi xuống là được rồi.”
Bạch Tô vội vàng nói với Bạch Thiệu.
Bạch Thiệu dừng xe ở một nơi gần đó thật, sau khi thả Bạch Tô xuống thậm chí còn không chào hỏi gì mà đã rời đi rồi.
Bạch Tô vội vàng bắt taxi sau đó lên xe.
Dù sao video cầu hôn của Phó Vân Tiêu cũng đang rất hot, chỉ sợ rằng cả thế giới muốn vây lấy cô.
Bạch Tô cảm thấy mình khó mà chống đỡ được.
Khi tới công ty thì Bạch Tô phát hiện thật sự không thể kêu tài xế dừng xe lại được.

Bên ngoài đều là phóng viên đang đợi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
“Bác tài, phiền bác đưa con tới gara đỗ xe nhé.”
Chỉ có thể đi thang máy từ gara đỗ xe lên thôi!
Bạch Tô đưa thêm tiền cho tài xế sau đó thương lượng.
Đương nhiên là tài xế đồng ý đưa Bạch Tô tới gara đỗ xe.

Bạch Tô nhìn ngang ngó dọc hồi lâu, sau khi xác định không có mai phục thì cô mới vội vàng chạy vào thang máy.
Bạch Tô đi thẳng lên lầu.

Cô vừa mới lên tới tầng lầu có Phó Vân Tiêu thì đột nhiên cảm thấy bầu không khí ở đó vô cùng kỳ lạ.
Bạch Tô nhìn thấy Lâm Đạt đang đứng ngoài cửa, dè dặt nhìn vào trong văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô nhíu mày, cô chậm rãi đi tới, hỏi: “Nhìn gì thế?”
Kết quả, Lâm Đạt lại thấp giọng “suỵt” một cái sau đó mới nói: “Đang xem tổng giám đốc từ chối Mộ Vãn Vãn.”
Bạch Tô kinh ngạc bước nhanh tới bên cạnh Lâm Đạt sau đó cũng cẩn thận nhìn vào bên trong.
Lúc này Mộ Vãn Vãn đang ngồi ở trước mặt Phó Vân Tiêu.

Lúc đầu cô ta không nói gì cả sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, vươn tay ra ôm chầm lấy hắn.
Rõ ràng là Phó Vân Tiêu có kháng cự, hắn im lặng gỡ tay Mộ Vãn Vãn ra sau đó cau mày nói với cô ta: “Vãn Vãn, đừng làm loạn nữa.”
“Em chỉ muốn cố hết sức mình để giữ anh lại lần nữa.”
Mộ Vãn Vãn chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu: “Nhất định phải kết hôn với Bạch Tô sao? Không phải cô ta thì không được sao?”
“Chậc, tổng giám đốc thật tuyệt tình quá.”
Trong phòng Phó Vân Tiêu không đáp lại lời của Mộ Vãn Vãn còn ở bên ngoài thì các thư ký bắt đầu tám chuyện với nhau.
Bạch Tô cũng không biết bây giờ cô nên làm gì, thậm chí cô chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào bên trong.
Nhưng mà đúng lúc này chuông điện thoại của cô lại đột ngột vang lên.
Vốn dĩ đang nghe lén chuyện của người khác nhưng khi điện thoại của cô reo lên thì bỗng chốc làm kinh động tới hai người đang nói chuyện ở trong phòng.

Mộ Vãn Vãn di chuyển tầm mắt ra phía cửa, Lâm Đạt và các thư ký chỉ trong chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu.
Chỉ còn lại mỗi Bạch Tô đang hoảng hốt cầm điện thoại đứng ở đó.
Đột nhiên Mộ Vãn Vãn không muốn quấy rầy Phó Vân Tiêu nữa.
Nhất định Bạch Tô phải nhìn chằm chằm thế sao?
Hay là tới ra oai?
Bạch Tô nhìn điện thoại, cô cũng không kịp giải thích với Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn mà chỉ mau chóng nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói thư ký của Lâm Lập.
“Xin chào cô Bạch.

Hôm nay là ngày thay thuốc của anh Lâm, anh ấy hẹn cô tới biệt thự của anh ấy một chuyến.”
“Hả? Tôi tìm một bác sỹ khác qua đó có được không?”
Bạch Tô khó xử nói.
“Cô Bạch, tôi nghĩ cô biết rất rõ chuyện anh Lâm vì ai mà bị thương, vì thế mong cô có thể chịu trách nhiệm.”
Dường như Bạch Tô không còn lời nào để nói nữa.
Có thể làm thế nào được chứ?
Thực ra cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Cô do dự nhìn đồng hồ: “Vậy được, tôi lập tức gọi xe qua đó.”
Chắc Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu vẫn càn phải nói chuyện thêm, bây giờ cô qua đó một chút chắc cũng không sao.
“Chúng tôi đã đợi cô ở dưới lầu rồi.

Chắc chắn bây giờ công ty của tổng giám đốc Phó đã bị cánh phóng viên bao vây nên chúng tôi đợi cô ở cửa sau.”
Nói xong đối phương liền cúp máy.
Bạch Tô cũng không chậm trễ nữa, cô vội vàng xuống lầu đi về phía cửa sau.
Khi tới cửa, một chiếc Maybach đỗ ngay trước mặt cô.


Cô gật gật đầu với đối phương coi như chào hỏi sau đó lên xe.
“Được…”
Chữ “rồi” còn chưa kịp nói ra thì đối phương đã đạp ga phóng vút đi.
Lúc đó Bạch Tô cảm thấy linh hồn của mình cũng bay đi theo cái đạp chân ga đó luôn.
Bạch Tô sợ tới mức nắm chặt lấy tay vịn để có thể ngồi ngay ngắn thế nhưng cũng vô ích.
Cô đã từng gặp thư ký của Lâm Lập.

Vốn dĩ lúc đó cô còn cảm thấy thư ký của Lâm Lập bảo vệ hắn quá mức mà có ý kiến với cô thế nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy đó chính là lòng trung thành đối với Lâm Lập.
Nhưng mà lòng trung thành thì cũng không cần thiết phải lấy mạng sống của cô ra để chơi đùa chứ.
Đây là lần điền tiên Bạch Tô ngồi trên xe mà cảm thấy cái gì gọi là nhanh như chớp.

Đối phương vừa mới đạp chân ga cô đã cảm nhận được mỗi tế bào trên người mình đều đang run rẩy.
Cô chỉ có thể nói với người phụ nữ bên cạnh: “Xin cô đấy thư ký Nhiêu, có thể lái xe chậm hơn một chút không.”
Thế nhưng đối phương chỉ hời hợt đáp lại cô: “Cô Bạch đã chậm trễ không ít thời gian rồi, từ trước tới nay anh Lâm không thích phải đợi chời người khác.”
Nhưng mà…”
Bạch Tô vẫn còn nói tiếp cái gì đó thế nhưng kỹ thuật lái xe của đối phương thật sự khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Cô vẫn nên tập trung để bảo vệ cho mạng sống của mình thì hơn.
Bạch Tô không nói nữa, mặc kệ thư ký Nhiêu thích lái xe nhanh như thế nào thì lái xe nhanh như thế ấy, lái xe giống như đang đi tàu lượn cao tốc vậy.”
Sau đó, chưa tới 10 phút đồng hồ đã vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự nhà Lâm Lập..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.