Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 223: 223: Hy Vọng Hôn Nhân Của Chúng Ta Sẽ Nhận Được Sự Chúc Phúc





Mặc dù Phó Vân Tiêu lấy danh nghĩa là bàn bạc với Phó Vân Tiêu thế nhưng trên thực tế hắn đã quyết định xong rồi.
Trong lòng Bạch Tô cũng không để ý nhiều tới chuyện này, có thể gả cho Phó Vân Tiêu cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Vì thế Bạch Tô đương nhiên đồng ý.
Bạch Tô khẽ gật đầu.

Phó Vân Tiêu bắt đầu lái xe đi.
Cùng lúc đó, trong nhà của Phó Lôi Minh.
Phó Lôi Minh đang ngồi thưởng trà ở phòng trà, đột nhiên Từ Trường Thư cầm một bức thư vào đưa cho Phó Lôi Minh.
“Cũng không biết ai đã gửi cho chúng ta nữa, không đề tên người gửi.”
Từ Trường Thư nghi hoặc mở bức thư ra sau đó toàn số là số vào mắt khiến Từ Trường Thư cảm thấy hơi choáng váng nên đã đưa thẳng đống giấy tờ bên trong cho Phó Lôi Minh.
Phó Lôi Minh dừng uống trà, sau khi ông ta nhận tập giấy thì cẩn thận xem những thứ đó viết gì.

Đống giấy tờ không dày lắm nhưng lại dùng cỡ chữ nhỏ để viết vì thế có rất nhiều nội dung bên trong.
Thế nhưng mỗi một con số dường như không có gì đặc biệt cả, chỉ giống như một dãy ký tự trò chơi.
Từ Trường Thư thấy Phó Lôi Minh chăm chú xem thì cũng ghé đầu vào nhìn: “Đây là cái gì? 120906098500000000, số thứ hai lại là 1308055323600000000.

Đây là những số gì vậy? Số chứng minh thư nhân dân à?”
Từ Trường Thư nhíu mày, còn Phó Lôi Minh thì không thể ngồi yên được nữa.
Ông ta cau mày sau đó giờ tới trang cuối cùng của tập tài liệu.


Chỉ nhìn thấy trang cuối cùng viết công văn số 98, ngày 06 tháng 9 năm 2012, đã nhận 5 tỷ.
Nói cái khác, tất cả những con số bên trên đều là cảnh cáo!
Lúc Phó Lôi Minh cầm đống giấy tờ lên một lần nữa thì tay ông ta đã bắt đầu run run, lảo đứng đứng dậy.

Ông ta muốn uống một chén trà để giữ bình tĩnh thế nhưng khi cầm chén trà lên thì đột nhiên lại run rẩy làm rơi xuống đất vỡ toang.
Lúc này Từ Trường Thư ở bên cạnh cũng hoảng hốt theo.
Từ Trường Thư hít thở một hơi thật sâu sau đó nói với Phó Lôi Minh: “Sao thế? Làm sao thế?”
“Có thể những thứ này là do Phó Vân Tiêu gửi tới.”
Vừa dứt lời, tiếng điện thoại dưới lầu liền vang lên nghe rất chói tai.

Từ Trường Thư cũng không còn tâm trí nào mà để ý tới Phó Lôi Minh nữa, bà ta vội vàng xuống lầu nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ: “Xin chào, tôi là Lâm Đạt.”
Mặc dù Từ Trường Thư không qua lại với Phó Vân Tiêu trong việc làm ăn thế nhưng bà ta vẫn biết Lâm Đạt.
Lâm Đạt là thư ký bên cạnh Phó Vân Tiêu mà!
“Cô có chuyện gì?”
Từ Trường Thư lập tức nói năng cộc lốc.
Thế nhưng Lâm Đạt cũng chẳng tức giận, cô ấy chỉ nói với Từ Trường Thư: “Tổng giám đốc kêu tôi giờ gọi điện qua đó, có lẽ ông Phó Lôi sẽ muốn nói chuyện với tôi.”
“Tại sao?!”
“Ông ấy không muốn nói chuyện với cô! Bây giờ tình hình hai công ty nhà chúng tôi như thế nào chẳng lẽ cô không rõ sao? Mau biến đi!”
Từ Trường Thư hét vào điện thoại.
Kết quả, đúng lúc này giọng nói của Phó Lôi Minh lại vang lên phía sau: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Giọng nói của Phó Lôi Minh khá bình tĩnh, ông ta chậm rãi đi về phía Từ Trường Thư.

Lúc ông ta nhận điện thoại trong tay Từ Trường Thư thì ông ta đã không còn hoảng hốt quá nhiều nữa rồi.
Phó Lôi Minh lên tiếng giới thiệu: “Tôi là Phó Lôi Minh.”
Lâm Đạt đã bình tĩnh nói: “Chào ông.

Tổng giám đốc của chúng tôi gọi điện cho ông là muốn truyền lời lại cho ông, những tài liệu đó chắc chắn ông cũng đã xem rồi, những con số bên trong cũng đã rất rõ ràng, chuyện này nói to cũng không to mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.”
“Dựa vào quan hệ hiện nay của ông với nhà họ Phó, chắc chắn ông phải sống cuộc sống trong ngục tù rồi.”
“Được rồi, những điều cần nói tôi cũng đã nói xong rồi.

Tạm biệt.”
Nói xong, thậm chí Lâm Đạt còn không cho Phó Lôi Minh thời gian để phản ứng lại mà đã cúp máy rồi.
Từ Trường Thư đứng ở bên cạnh cũng đã nghe thấy hết.

Bây giờ công ty của Phó Lôi Minh không thể vùng lên trong một sớm một chiều vì thế chỉ có thể ngấm ngầm bòn rút tiền của công ty đầu não.
Thực ra lúc Lâm Đạt nhắc nhở cô ấy chỉ nói có một nửa.
Nếu như bây giờ Phó Lôi Minh đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phó vậy thì số tiền đó mà báo cho cơ quan chức năng tới điều tra thì chắc chắn Phó Lôi Minh cũng ăn đủ.
Nhưng mà nếu Phó Lôi Minh và ông Phó vẫn chưa đoạn tuyệt quan hệ thì những chuyện đó lại trở thành chuyện của nhà họ Phó.
Mà đã là việc trong nhà thì sẽ không có lý do truy cứu.
Sau khi Phó Lôi Minh cúp điện thoại, ông ta đứng yên tại chỗ hồi lâu, nắm chặm tay tay thành đấm.
Rõ ràng ông ta đã làm kín kẽ như thế mà tại sao Phó Vân Tiêu vẫn tìm được sơ hở chứ!
Phó Vân Tiêu thật sự quá thông minh!
Nhưng mà ông ta và Phó Vân Tiêu cũng chẳng phải anh em ruột, tại sao Phó Vân Tiêu chỉ nhắc nhở ông ta? Muốn bỏ qua cho ông ta sao?
Phó Lôi Minh không hiểu.

Ông ta nhìn đông hồ, đã không còn kịp nữa rồi! Chỉ có thể… lựa chọn con đường mà Phó Vân Tiêu đã chỉ cho ông ta, ông ta không còn con đường nào khác nữa rồi.

Bạch Tô ngồi trên xe Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu đã lái xe lượn vài vòng quanh thành phố rồi.

Mặc dù thành phố A rát đẹp, cũng có rất nhiều nơi mãn nhãn thế nhưng cũng không cần lượn đi lượn lại nhiều như vậy chứ!
Bạch Tô lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu.

Lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị lượn vòng thứ ba thì cuối cùng cô cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Phó Vân Tiêu, anh đang làm gì vậy?”
Phó Vân Tiêu khẽ quay sang, khóe miệng hơi cong lên: “Đang suy nghĩ xem tôi sẽ chuẩn bị cho em một hôn lễ như thế nào.”
Lần kết hôn trước của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu là kết hôn kín đáo, mục đích chỉ để Phó Vân Tiêu lấy được quyền lực từ ông Phó, khi đó Bạch Tô chỉ là thứ để mang ra trao đổi mà thôi.
Nhưng mà lần này không giống.
Lần này là một cuộc hôn nhân.

Bạch Tô suy nghĩ cẩn thận một lát sau đó mới nói: “Không cần đâu, em chỉ hy vọng chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau tổ chức một buổi tiệc cưới là được rồi.”
Bây giờ dường như cả thế giới đều không đồng ý về hôn lễ này nhỉ.
Ông Phó đã bị sức khỏe hạ gục, còn cơ ngơi của nhà họ Phó thì bị nhăm nhe bởi giặc trong giặc ngoài.
Bạch Tô vừa nghĩ tới đây liền thấy đau đầu thay cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu, chúng ta không cần phải đi lượn lờ vòng quay nữa đâu.

Anh cùng em đi mua chút đồ đi, em quyết định sẽ tới gặp ông Phó để xin lỗi.”
“Lúc trước em đâu có làm gì sai.”
Phó Vân Tiêu quay sang nghiêm túc nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô chỉ cười cười giải thích: “Mặc dù trên phương diện logic thì em không sai, thế nhưng trên phương diện tình cảm thì em lại sai rồi.

Ít nhất em cũng phải để lại thể diện cho ông Phó chứ, thế nên chúng ta tới xin lỗi ông đi.

Mặc kệ em làm đúng hay không đúng thì em đều hy vọng hôn nhân của chúng ta sẽ nhận được sự chúc phúc từ ông Phó.”
Ánh mắt Phó Vân Tiêu trầm xuống: “Tại sao?”
Hắn nhìn Bạch Tô.
Ánh mắt Bạch Tô sáng ngời, cô đáp: “Bởi vì ông là ba của anh.”
Câu nói này khiến trái tim Phó Vân Tiêu cảm nhận được ấm áp.
Hai người lái xe đi thẳng về phía nhà họ Phó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.