Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 257: 257: Cô Không Dám Đối Mặt




Thế nhưng đây là chuyện từ khi Phó Vân Tiêu còn đang rất nhỏ rất nhỏ.

Lúc đó, hắn không có quyền nghe người lớn nói chuyện, mà người lớn đưa ra quyết định như nào thì trẻ con cũng không cần phải biết.
Phó Vân Tiêu không biết.
Nhưng mà sau này mỗi lần Phó Vân Tiêu nhắc đến mẹ thì đều cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, ông Phó thấy thế sẽ nổi giận.
Dần dần Phó Vân Tiêu cũng không nhắc tới mẹ nữa.
Mà người trong nhà cũng không ai nhắc tới cái tên Bạch Tuyết.
Người nhà họ Thời bảo vệ Phó Vân Tiêu rất tốt, không hề nhắc tới ân oán của đời trước.
Lúc đó Phó Vân Tiêu không hề biết, thực ra… chuyện ân oán mà hắn đã bỏ qua đó vô cùng quan trọng, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Thế lực của nhà họ Thời còn đáng sợ hơn cả thế lực nhà họ Phó, đương nhiên nhà họ Thời cũng sẽ che giấu mọi chuyện tốt hơn.
Vì thế mặc dù bây giờ Phó Vân Tiêu cho người đi điều tra thế nhưng những chuyện liên quan tới Bạch Tuyết chỉ điều tra được rất ít.
Ngoài việc hôn nhân và những chuyện đã biết thì dường như mọi chuyện còn lại giống như đã bị Diêm Vương hủy hết đi rồi vậy.
Hoàn toàn tan biến.
“Là người bình thường.”
Bạch Tô hồi tưởng lại sau đó nói với Phó Vân Tiêu, hơn nữa còn miêu tả dáng vẻ của Bạch Tiên Dũng mà cô đã gặp.
Sau khi cô miêu tả xong, vẻ mặt của Phó Vân Tiêu đột nhiên trở nên rất khó coi.
Bởi vì… Bạch Tiêu Dũng mà Bạch Tô gặp giống y chang với Bạch Tiên Dũng mà ông Phó gặp.
Thế nhưng người đó và Bạch Tiên Dũng trên thực tế không phải là cùng một người!
Nói cách khác, có người bịa đặt một Bạch Tiên Dũng mới xuất hiện trên thế giới này, mượn cái tên Bạch Tiên Dũng đó để tiếp cận Bạch Tô, sau đó lấy sự tin tưởng của Bạch Tô.

Vậy mục đích là gì chứ?
Phó Vân Tiêu cau mày suy nghĩ.
Mục đích rất đơn giản, thực ra đây chỉ là một màn dạo đầu, giống như một sợi dây đã chôn vùi cùng quá khứ rất nhiều năm, đột nhiên kéo một đầu dây ra sau đó từ từ lật tung hết mọi chuyện lên.
Là có người sắp đặt!
Nếu như không hỏi rõ chuyện giữa Bạch Tô và Bạch Tiên Dũng thì Phó Vân Tiêu cũng chỉ nghi ngờ sau tất cả mọi chuyện có người đứng sau thao túng.
Nhưng mà sau khi Bạch Tô đã nói rõ mọi chuyện thì Phó Vân Tiêu lại càng kiên định hơn.
Phó Vân Tiêu lập tức cầm điện thoại lên gọi cho thám tử tư, nói: “Giúp tôi làm nhận diện khuôn mặt diện rộng, xem trên thế giới này có bao nhiêu người có diện mạo giống với Bạch Tiên Dũng.”
Hắn tin rằng sau khi làm nhận diện gương mặt diện rộng sẽ có một bộ phận có diện mạo và tuổi tác tương đồng với Bạch Tiên Dũng, từ đó có thể từ từ tìm ra người giả mạo Bạch Tiên Dũng.
Ngoài ra nếu tuổi tác tương đồng với Bạch Minh vậy thì người đó rất có thể là Bạch Minh!
Có lẽ Bạch Minh đã sớm thay tên đổi họ, lấy một thân phận mới để tồn tại trên thế giới này cũng không chừng!
Phó Vân Tiêu phân phó xong liền cúp điện thoại, sau đó hắn bắt đầu khởi động xe đi về phía bệnh viện.
Bạch Tô ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu.
Trong lòng cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Cô biết cô không thể lay chuyển được Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà khi Phó Vân Tiêu dừng xe, Bạch Tô lại nắm chặt tay của hắn.
Cô nói với Phó Vân Tiêu: “Đừng đi nữa.

Tôi không muốn biết chân tướng.”
“Tôi muốn.”
“Phó Vân Tiêu, bây giờ anh cho tôi hy vọng, nếu như kết quả nhận được khiến rôi thất vọng thì tôi sợ mình sẽ không thể chịu nổi.”
Bạch Tô mím chặt môi, cô đau khổ nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, an ủi: “Không cần sợ.”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay Bạch Tô, hắn chậm rãi xuống xe rồi đi về phía bệnh viện.
Cùng lúc đó….

Xin hãy đọc truyện tại || TRUмtгцу eЛ.

VЛ ||
Ông Phó nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định hủy bỏ hôn lễ.
Tới bệnh viện, cần phải nhanh chóng xét nghiệm ADN của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.

Sau khi Bạch Tô và Phó Vân Tiêu thu thập mẫu xong liền bắt đầu chờ đợi.
Trong phòng xét nghiệm, bác sỹ Bạch Thiệu nhìn mẫu vật xét nghiệm sau đó lại nhìn các bác sỹ đang bận rộn làm việc sau đó anh ta đổi tóc của mình với tóc của Phó Vân Tiêu.
Sau đó mới giao cho bác sỹ phụ trách bước tiếp theo.

Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cùng nhau chờ đợi ở hành lang, Bạch Tô lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên: “Không được, tôi cảm thấy áp lực lắm, tôi phải đi rửa mặt.”

Vốn dĩ cả đêm không ngủ đã khiến tinh thần của Bạch Tô khá căng thẳng, hơn nữa bây giờ phải chờ đợi kết quả nữa nên cô lại càng sợ hãi hơn.
Vì thế cô nói.
“Tôi đi với em.”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Bạch Tô, hắn đứng dậy chuẩn bị đi cùng cô.
Thấy Phó Vân Tiêu nói vậy Bạch Tô không nhịn được mà bật cười: “Anh đi cùng tôi? Anh đi cùng tôi thế nào được, tôi phải tới bồn rửa mặt trong toilet nữ mà.”
Bạch Tô bất lực mỉm cười sau đó vươn tay ra nắm lấy tay Phó Vân Tiêu, nói: “Được rồi, không cần lo lắng đâu.

Ít nhất trước khi có kết quả thì tôi cũng sẽ không suy sụp, có suy sụp thì cũng đợi đến khi có kết quả rồi mới suy sụp chứ!”
Bạch Tô cố gắng dùng giọng nói thoải mái nhất để nói giỡn với phó Vân Tiêu.
Lúc này tâm trạng của Phó Vân Tiêu mới dịu lại một chút.
Hắn nói với Bạch Tô: “Được, vậy em đi đi, tôi đợi em.”
Bạch Tô chậm rãi đi vào toilet.

Cô mở vòi nước sau đó tạt nước lạnh lên mặt mấy lần, khi đó mới cảm thấy đỡ căng thẳng và áp lực hơn được một chút.
Bạch Tô chậm rãi đi ra ngoài.
Toilet ở cuối hành lang, cần phải đi qua một ngã rẽ.
Bạch Tô vừa mới bước ra khỏi toilet muốn rẽ tới chỗ Phó Vân Tiêu thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô dừng bước sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy bác sỹ Bạch Thiệu.
“Bác sỹ Bạch Thiệu.”
Cô gật đầu chào hỏi.
Bạch Thiệu không tháo khẩu trang xuống mà chỉ đưa tờ giấy xét nghiệm trong tay cho Bạch Tô, nói: “Đúng lúc nhìn thấy cô, đây là kết quả xét nghiệm của hai người.”
Nụ cười trên môi Bạch Tô bỗng cứng đờ, kinh ngạc nhìn Bạch Thiệu.

Cô chớp mắt mấy lần sau đó mới giả bộ nhẹ nhõm nói: “Kết quả tốt hay xấu vậy, xem xong liệu tôi có sụp đổ không?”

“Tôi chỉ biết số liệu thôi, cũng không biết là tốt hay xấu nữa.”
Bạch Thiệu nghiêm túc nói.
“Vậy anh nói số liệu cho tôi đi.”
Bạch Thiệu cũng không ậm ừ, anh ta nghiêm túc đọc những con số xuất hiện trên tờ giấy kết quả xét nghiệm.
Càng nghe, sắc mặc của Bạch Tô càng suy sụp.
Sau đó… cô đứng không vững nữa!
Cô hiểu những số liệu đó, hiểu nó chứng minh điều gì! Cô và Phó Vân Tiêu chính là anh em!!!
Bạch Tô sững sờ cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, không cẩn thận làm rơi xuống đất.
Kết quả gì thế này… kết quả này thật khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cô tuyệt vọng tới nỗi không còn tâm trí nào để nhặt tờ giấy xét nghiệm lên nữa.
Bạch Thiệu thấy vậy liền vội vàng khom lưng xuống nhặt lên sau đó đưa cho Bạch Tô: “Cô Bạch, kết quả xét nghiệm của cô.”
“Không… không cần đâu.

Bác sỹ Bạch, ở đây có còn đường nào khác để xuống lầu không?”
Bạch Tô hoảng loạn nhìn xung quanh sau đó hỏi.
Bạch Thiệu chỉ vào một lối đi dành cho bác sỹ.
Bạch Tô vội vàng bỏ đi, thậm chí không nói với Bạch Thiệu một lời nào cả, ngay cả cảm ơn cũng không nói liền vội vàng đi về phía đó.
Cô không thể đối mặt!
Cô không dám đối mặt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.