Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 261: 261: Còn Hơn Không Có Cơ Hội Sống Sót




Bạch Tô nghiến răng, cô quay đầu nhìn dòng nước chảy xiết.

Cuối cùng cô chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Một chút cơ hội sống sót vẫn còn hơn là không có gì.
Liều mạng vậy!
Bạch Tô nhắm chặt mắt sau đó ngả người ra phía sau rồi chìm trong biển nước.

Nhà của Lâm Lập, Lâm Lập đang chơi cờ vây.
Lúc này thư ký đi tới trước mặt Lâm Lập, nói với hắn: “Anh Lâm, người chúng ta phái đi giám sát cô Mộ Vãn Vãn đã quay về báo cáo rồi.

Hình như cô Mộ đã tự tiện bắt cóc ai đó.”
“Ai?”
Lâm Lập cau mày hỏi.
Thư ký có chút lo lắng, mím môi nói: “Hay là anh mau gọi cô Mộ Vãn Vãn tới hỏi đi, để tôi nói ra cũng không được hay cho lắm.”
Thư ký ở bên Lâm Lập cũng đã 10 năm nay rồi, bình thường Lâm Lập sẽ không để những người không thân thuộc ở bên cạnh mình, đặc biệt lại là một thân phận vô cùng mật thiết thế này.

Vì thế tất cả những người này từ khi còn rất nhỏ đã được giữ lại ở bên Lâm Lập, từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng, mỗi người đều có một thân phận riêng, bọn họ được dựa theo một hình thức bồi dưỡng nhất định để trở thành người mà hắn muốn.
Đương nhiên nếu như những người này nói dối thì Lâm Lập chỉ liếc mắt một cái thôi cũng nhận ra.

Thấy động tác mím môi của đối phương, Lâm Lập tức giận hất đổ cờ vây xuống đất, nói: “Nếu như cô muốn giấu giấu giếm giếm nói dối trước mặt tôi vậy thì hôm nay hãy cút đi, không cần ở lại bên cạnh tôi nữa!”
Câu nói này khiến đối phương vô cùng sốt ruột.
Cô ta run run nhìn Lâm Lập.
“Là bắt cóc… bắt cóc cô Bạch!”
“Tìm xem bây giờ Bạch Tô đang ở đâu!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lập không truy cứu thủ phạm trước mà lại hét lên với thư ký.
Câu nói đó khiến cho thư ký cảm thấy sợ hãi, cô ta cũng không dám nói nhiều chỉ có thể đồng ý ngay lập tức.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô ta đã quay trở lại báo cáo: “Tin xấu, dường như bên chỗ cô Mộ Vãn Vãn đã xảy ra chút sự cô.

Có thể chỉ mình cô Mộ Vãn Vãn mới biết cô Bạch Tô đang ở đâu, bởi vì bọn họ đi vào đoạn đường không có camera giám sát, chúng tôi chỉ có thể đi dọc theo con đường đó thì tìm thấy một nhà kho cũ thế nhưng bây giờ… trong nhà kho đó trống trơn không có một ai.

Cũng không biết những người đó đã đi đâu mất rồi.”
Thư ký nói như sắp khóc.
Từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Lập tức giận như thế này, thậm chí trông hắn giống như muốn thiêu rụi cả thành phố!
“Lập tức bắt Mộ Vãn Vãn tới đây cho tôi!”
Lâm Lập tức giận nói.
Thư ký run run sợ hãi, lúc này cô ta chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa, cô ta trực tiếp chỉ thị xuống dưới đi bắt Mộ Vãn Vãn tới.

Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người mình bị nước biển lạnh băng nhấn chìm.

Cô nhắm mắt cảm nhận cơ thể mình càng lúc càng chìm sâu xuống, thậm chí việc hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Cô không ngừng dùng tay giãy dụa muốn thoát khỏi dây trói thế nhưng không thể thoát được.
Cơ thể cô không ngừng chìm sâu xuống dưới, không ngừng trôi theo dòng nước, thậm chí cô không còn tinh thần để chống chọi nữa.
Bạch Tô vô thức nhắm mắt lại, bắt đầu không giãy dụa nữa.
Trong đầu Bạch Tô vẫn không ngừng vang lên giọng nói nói với chính mình: Bạch Tô, mày không được chết.

Chuyện này vẫn còn rất nhiều thứ mày vẫn còn chưa làm rõ! Sao mày có thể chết được chứ!
Cô vẫn còn chưa biết rốt cuộc có phải Phó Vân Tiêu có phải là người hại cô hay không, cô vẫn chưa rõ… mình nên làm thế nào?
Cô rất đau khổ.
Nhưng mà việc hô hấp lại càng lúc càng trở nên khó khăn.
Sau đó Bạch Tô dần dần mất đi ý thức, thế nhưng cô vẫn cảm thấy bên cạnh có một giọng nói không ngừng gọi tên Bạch Tô.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Tô muốn mở mắt ra thế nhưng mi mắt lại nặng trĩu, cô không thể mở mắt ra nổi.
“Anh Lâm, vẫn còn cứu được.” Sau khi Bạch Tô được vớt lên, việc đầu tiên mà Lâm Lập làm đó chính là kêu người tới kiểm tra tình trạng vết thương của cô.

Sau khi bác sỹ kiểm tra xong thì nói với Lâm Lập một câu.
“Bây giờ làm thế nào ạ?”
Sau khi thư ký xác nhận Bạch Tô vẫn còn sống thì hỏi Lâm Lập một câu: “Đưa Bạch Tô về nhà chúng ta trước sau đó đợi cô ấy tỉnh lại ạ?”
“Còn cô Mộ Vãn Vãn…”
Lâm Lập buồn bực nhìn thư ký sau đó lại quay sang nhìn Bạch Tô.
Hắn do dự hồi lâu sau đó mới nói: “Đưa Bạch Tô sang Mỹ trước, những chuyện còn lại để sau rồi nói!”
Nói xong câu nói hắn cũng không ở lại đây lâu nữa.
Mặc dù hắn rất để tâm tới Bạch Tô thế nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian dành cho hắn nữa.
Hắn đã xem thường trí thông minh của Phó Vân Tiêu, hơn nữa Mộ Vãn Vãn lại tự quyết chuyện này.

Chẳng có cách nào có thể đưa Bạch Tô rời xa Phó Vân Tiêu mà cô không bị tổn thương được… Vì thế chỉ có thể đưa Bạch Tô rời khỏi đây trước,còn lại phải suy nghĩ kỹ hơn rồi tính sau.
Sau khi Lâm Lập sắp xếp xong liền lập tức quay về nhà, bắt đầu chuẩn bị thẩm vấn Mộ Vãn Vãn, giải quyết hết các vấn đề rác rưởi mà cô ta đã tạo ra!

Bạch Tô cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy bên người mình vẫn mênh mông toàn nước là nước.
Đến khi tỉnh dậy cô cảm thấy cơ thể mình giống như bị ngâm nước đến nỗi mềm oặt ra.
Cô mở to mắt nhìn xung quanh.
Tất cả đều trông vô cùng xa lạ.
Căn phòng được trang trí trông vô cùng ấm áp, những bông hoa và sơn tường màu hồng tro cao cấp khiến cả căn phòng trở nên quý phái nhưng không bị mất đi phong cách của nó.

Mọi thứ trông giống như một ngôi nhà của một người phụ nữ rất hiểu sự đời.

Bạch Tô thử xuống giường thế nhưng toàn thân đau nhức.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ nhìn Bạch Tô sau đó dùng tiếng anh lưu loát nói với cô đừng cử động rồi kêu cô mau về giường nằm.
Người phụ nữ đó trông rất hiền lại, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn người phụ nữ: “Dì đã cứu tôi sao?”
Người phụ nữ lắc đầu, vẫn nói bằng tiếng anh: “Là thiếu gia nhà tôi đã cứu cô.”
“Thiếu gia?”
Bạch Tô cảm thấy khó hiểu.
“Cậu ấy ra ngoài ngồi du thuyền thì đúng lúc thấy cô trên mặt biển nên đã cứu cô.”
Người phụ nữ lớn tuổi nói theo lời Lâm Lập đã dặn.
Lâm Lập vẫn còn chưa biết nên cư xử với Bạch Tô thế nào vì thế nên trước mắt vẫn cứ án binh bất động trước, trước tiên chăm sóc Bạch Tô khỏe lại đã rồi tính sau.
“Vậy tôi phải đi cảm ơn vị thiếu gia đó rồi.

Xin hỏi bây giờ người đó đang ở đâu?”
Bạch Tô nói xong liền xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng lại bị người phụ nữ kia chặn lại: “Bây giờ cậu ấy không có ở nhà.”
Người phụ nữ giải thích.
Bạch Tô gật gật đầu: “Vậy bây giờ tôi đang ở đâu? Tôi có thể mượn điện thoại một lát được không? Tôi phải liên lạc về cho người thân.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.