Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 265: 265: Mau Mặc Vào Không Mặc Thì Biến




Bạch Tô co rúm người lùi lại phía sau.
Sau khi đối phương nói xong những lời này thì cô càng lạnh tóc gáy.
Cô ngơ ngác hỏi đối phương một câu: “Vậy bậy giờ thì sao? Bây giờ là thứ mấy rồi?”
Bạch Tô đã bị nhốt quá lâu, nhiều ngày ở trong vòng nguy hiểm thế nên cô đã quên mất thời gian, cũng không biết hôm nay là thứ mấy trong tuần.
Lúc này, giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên, câu trả lời của cô ta càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ta nói: “Vừa vặn hôm nay là thứ sáu.”
Câu nói này khiến Bạch Tô ngã khuỵu xuống đất, qua một hồi lâu cũng không thể ngồi dậy.
Đúng lúc đó bên ngoài đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, là ánh sáng khi cửa được mở ra.

Tiếp theo có một người chậm rãi đi vào bên trong.
Bạch Tô kinh nhạc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ trước cửa, cô sợ hãi lui lại phía sau.
Lúc này, những đả kích liên tiếp đã khiến cô quê mất việc sợ hãi, thậm chí cô không biết phải làm gì khác ngoài việc lùi lại phía sau.

Cô muốn bỏ trốn theo bản năng, không biết mình có thể làm gì được nữa.
“Được rồi, chụp ảnh thôi!”
Người đàn ông cao to cầm đầu mất kiên nhẫn nói, hắn cầm chiếc gậy gõ gõ vào lồng sắt, sau đó mấy người phụ nữ bên cạnh Bạch Tô chậm rãi đứng dậy đi về phía mấy người đàn ông.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín…
Bạch Tô kinh ngạc nhìn những người phụ nữ đó, cô thầm đếm có 9 người!
Tại sao những người phụ nữ đó lại ngoan ngoãn làm theo như vậy.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ đã không còn chút gì gọi là muốn đấu tranh nữa rồi, thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không.

Nếu có thì chỉ là… trái tim như tro tàn!
Bạch Tô vàng cảm thấy đáng sợ hơn.
Vừa rồi người phụ nữ kia còn hỏi cô có phải đây là lần đầu tiên cô bị bán không.
Vì thế nếu như không phải bị bán lần đầu tiên thì sẽ xảy ra tình huống này ư?
Bạch Tô sợ hãi lui lại phía sau.
Lúc này một người đàn ông cầm côn sắt đi tới trước mặt Bạch Tô, hắn gõ gõ vào lồng sắt bên người cô.
Âm thanh ong ong vang lên khiến người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
Bạch Tô sợ hãi nhảy dựng lên theo phản xạ.
Lúc Bạch Tô nhảy dựng lên, người đàn ông túm lấy cánh tay cô rồi lôi vào đám người, hét lên: “Đủ rồi! Tổng cộng 10 người!”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn tất cả mọi người bị dẫn đi.
Cô sợ hãi muốn chạy về.
“Tôi không đi, tôi không muốn đi, các anh nhốt tôi lại đi.”
Nhưng mà tiếng đáp lại cô chỉ là tiếng dọa nạt phát ra từ những côn sắt, những người phụ nữ trước mặt không chút biểu cảm gì, chỉ máy móc tiến lên phía trước.
Bạch Tô cảm thấy sợ hãi bao trùm xung quanh mình.
Tại sao lại không chống cự, những người này bị sao vậy?
Cô sợ hãi tới mức muốn bắt mọi người rồi hét lên, nhưng mà cô cũng sợ.
Bọn họ xếp hàng xong, từng người từng người bị dắt tới một căn phòng nhỏ bị đóng kín, sau đó lần lượt đi vào trong.
Người phụ nữ đầu tiên đi vào là một người phụ nữ chân dài, tóc vàng, mắt xanh.

Thế nhưng sau khi cô ta ra ngoài thì bộ quần áo trên người đã thay thành một bộ coslay mèo con gợi cảm.
Trên gương mặt của cô ta thậm chí còn hiện lên nụ cười cuồng dã, hài lòng đi ra khỏi đám người sau đó đi tới một căn phòng khác.
Lúc này cô mới nghe được những giọng nói nho nhỏ từ những người phụ nữ đang xếp hàng.
“Đẹp quá, thật sự là xinh quá đi mất!”
Nghe xong những lời đó, Bạch Tô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tại sao những người phụ nữ này lại khen loại quần áo đó đẹp vậy.
Người phụ nữ thứ hai đã bước vào, cô ta là một người phụ nữ da đen rất xinh đẹp, dáng người thon dài trông vô cùng gợi cảm.

Sau khi người phụ nữ đó ra ngoià thì khoác một chiếc áo choàng trong suốt, chỉ được che đi những chỗ nhạy cảm.

Thoạt nhìn trông vừa gợi cảm lại vừa phong cách thế nhưng vẫn kém so với quần áo của người thứ nhất một chút.
Tất cả mọi người vẫn đều cảm thán như cũ.

Lúc này người thứ ba đã bước vào trong.
Rồi lại đi ra.
Người thứ tư đi vào, rồi lại đi ra.
Bạch Tô đếm từng người từng người một đến tận lúc người thứ chín đã bước vào, chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn quần áo của những người đó, cái sau không đẹp bằng cái trước, mà nụ cười trên gương mặt của bọn họ cũng dần dần trở nên thấp thỏm và hoảng loạn.
Cuối cùng đã đến lượt Bạch Tô rồi.
Bạch Tô không muốn bước vào, mặc dù cô ra sức chống cự thế nhưng cô chẳng thể làm được gì cả.
Người đàn ông cầm côn sắt gõ vào nhau tạo nên âm thanh kinh khủng khiến cô không thể không khuất phục.
Cô dè dặt đi vào bên trong sau đó nhìn thấy một người phụ trách phân phát quần áo trông rất giống một bà lão.

Bà ta cũng không ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô mà chỉ chỉ về một bộ quần áo đang treo trên tường.
Bạch Tô sững sờ.
Bộ quần áo trên tường là một bộ binike bình thường không thể rnào bình thường hơn được nữa, hơn nữa trên đó còn rách lỗ chỗ.
Bạch Tô khó tin nhìn bà lão: “Bà bảo tôi mặc cái này sao?”
Bà lão đó cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Mau mặc vào, không mặc thì biến.”
Bạch Tô lựa chọn không mặc.
Bạch Tô xoay người bỏ đi, thế nhưng cô vừa ra đến cửa thì đã bị người đàn ông cao to kia vung côn xuống đất: “Đi vào mặc lên!”
Hóa ra… cô không hề có quyền lựa chọn.
Cô chỉ có thể rụt rè đi tới trước bộ quần áo đó, chẳng còn cách nào khác cô chỉ có thể tránh đi rồi mặc bộ quần áo đó lên.
Cũng may… hình như những người này đã quen nhìn những cảnh này rồi nên bây giờ bọn họ không còn bất kỳ chút hứng thú nào với cơ thể của phụ nữ.
Bạch Tô mặc quần áo xong rồi bước ra ngoià, đi theo những người đó tới một căn phòng khác.
Căn phòng này chụp ảnh làm áp phích tuyên truyền cho từng người một.
Những áp phích này sẽ viết khẩu hiệu lên đó để thu hút người khác tới đây vào tối nay.
Bạch Tô đột nhiên hiểu ra tại sao những người phụ nữ này lại vội vàng đi xếp hàng như vậy.

Chỉ những người xếp hàng đầu tiêu mới có thể mặc được bộ quần áo đẹp nhất, chụp những tấm ảnh tuyên truyền đẹp nhất.
Những tấm ảnh tuyên truyền đó giống như là ngầm tuyển chọn, mọi người xem ảnh sẽ chọn ra muốn ngắm nhìn ai nhất, người không muốn bị nhìn thấy thì sẽ bị ném thẳng cho sư tử ăn thịt, ngay cả cơ hội để lộ mặt cũng không có.
Quả nhiên với tình hình hiện nay thì lúc này Bạch Tô chính là người không được xem trọng nhất.
Lúc này Bạch Tô đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Cô theo đoàn người máy móc chụp ảnh xong sau đó lại bị nhốt vào nhà giam.
Trong bóng tối, cô hỏi người phụ nữ lúc trước đã từng nhắc nhở cô: “Có phải người cuối cùng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào mà sẽ bị ăn thịt luôn đúng không?”
Cô muốn nghe được những lời an ủi.
Thế nhưng không hề có lời an ủi nào ở đây cả, chỉ có một giọng nói lạnh lẽo đáp lại: “Đúng.”
“Có thể xoay chuyển được không?”
Có một người phụ nữ vẫn trả lời lạnh lùng như cũ: “Chúng tôi đều đã đưa tiền cho nhiếp ảnh gia rồi, vì thế chúng tôi sẽ được chụp đẹp hơn một chút.

Những người mới tới không biết quy củ thì thôi đành chịu bị vùi dập vậy.”
Câu nói này khiến Bạch Tô sững người…
Cô nên làm gì bây giờ!

Sòng bài dán áp phích ra bên ngoài, thu hút được rất nhiều sự chút ý.
Ngay từ khi bắt đầu ván cược, bên ngoài lồng giam của Bạch Tô và đám người phụ nữ khi nãy có thêm một màn hình điện tử, có thể nhìn thấy tỷ lệ mọi người đặt cược.
Dường như những người phụ nữ kia đều được mở đầu bằng mấy trăm con số, riêng Bạch Tô chỉ có suy nhất số ở hàng đơn vị!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.