Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 269: 269: Mơ Thấy Phó Vân Tiêu Tới Cứu Mình…




Bởi vì tính huống khẩn cấp nên Phó Vân Tiêu chỉ có thể mau chóng đưa Bạch Tô tới một khách sạn.
Thế nhưng lúc làm thủ thục thuê phòng, đột nhiên có một bóng người mau chóng xông tới chỗ Phó Vân Tiêu.
Con dao của cô ta đã chém vào người Phó Vân Tiêu.
Lúc đó Phó Vân Tiêu đang bế Bạch Tô vì thế không né kịp, bị sượt qua một chút.
Đến khi Phó Vân Tiêu có phản hắn, hắn liền đá văng người phụ nữ đó ra.
Người phụ nữ đó đeo khẩu trang, mặc một bộ quần áo màu đen, thân thủ vừa nhanh nhẹn lại mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một tay lão luyện.
Phó Vân Tiêu nâng cao cảnh giác.
Sau đó người phụ nứ tiếp tục lao về phía Phó Vân Tiêu, nắm tay cô ta vung tới đánh Phó Vân Tiêu, vững vàng nhắm vào phần cổ mà đánh.

Lúc sắp chạm được vào cổ Phó Vân Tiêu thì định làm động tác khóa cổ.
Phó Vân Tiêu phản ứng vô cùng nhanh nhẹ, hắn nhẹ nhàng né được sau đó đá chân cản lại.
Người phụ nữ điều chỉnh lại tư thế sau đó lại chuẩn bị tiến công lần nữa.
Qua vài hiệp, những đòn đánh bất ngờ của người phụ nữ cũng không thành công, tất cả đều bị Phó Vân Tiêu né được.
Lúc này ánh mắt của người phụ nữ đó lạnh như băng, vốn dĩ chỉ muốn cướp lại Bạch Tô thế nhưng sau khi phát hiện điều đó không thể thực hiện được thì lần tiến công tiếp theo cô ta cầm một con dao trong tay.
Bắt đầu đâm về phía Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu luôn bế Bạch Tô trên tay.

Thấy người phụ nữ trước mặt đổi chiêu thức tiến công, cô ta bắt đầu ra những chiêu vô cùng độc, mối một chiêu đều biến hóa không lường giống như nhất định phải lấy được mạng của đối phương vậy.
Vài chiêu đầu là chiêu đánh lạc hướng, đầu tiên là nhắm vào Phó Vân Tiêu thế nhưng vào thời khắc mấu chốt thì lại chuyển phương hướng nhắm vào Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu đã từng trải qua các khóa huấn luyện tự vệ và phản công, thế nhưng những chiêu của người phụ nữ trước mặt lại vô cùng hiểm hóc.

Nếu như lúc này Phó Vân Tiêu không bế Bạch Tô thì có thể sẽ solo được với cô ta.
Nhưng mà bởi vì bây giờ trên tay của Phó Vân Tiêu đang ôm Bạch Tô thế nên trong thời gian dài vừa chiến đấu, vừa ôm Bạch Tô lại vừa muốn tự vệ thì lại càng khó khăn hơn.
Có lúc còn ảnh hưởng tới những đòn tiến công của hắn.
Phó Vân Tiêu có chút lo lắng, nếu như cứ tiếp tục giằng co với người phụ nữ này trong một khoảng thời gian nữa, nếu như người phụ nữ này mãi không làm được gì thì có thể cô ra sẽ tức giận mà ta tay thâm độc hơn.
Đúng lúc này, đột nhiên… Mạc Phi từ bên ngoài vội vàng chạy vào.

Hắn còn hớn hở nói với Phó Vân Tiêu: “Được rồi, xong xuôi hết rồi.

Nghe nói bên anh…”
“Ôi, trời má!” Mạc Phi còn chưa nói xong, khi nhìn thấy tình cảnh của Phó Vân Tiêu lúc này thì hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Phó Vân Tiêu, trong nước anh đã làm chuyện xấu gì mà lại khiêu khích kẻ thù hung ác như vậy chứ!”
Mạc Phi chăm chú dùng tay chống cằm để quan sát Phó Vân Tiêu và thư ký Nhiêu so chiêu với nhau, thậm chí còn đứng bên cạnh phân tích chiêu thức ủa mỗi người.
“Bây giờ anh đang thắng cô này nửa chiêu.

Cố lên anh, bây giờ anh đang bế chị dâu Bạch Tô nhưng vẫn có thể thắng nửa chiêu khiến người ta thán phục lắm á.”
Mạc Phi cười hì hì phân tích: “Cứ tiếp tục như thế này 2 tiếng đồng hồ nữa thì tôi tin thể lực của anh sẽ xuống rất nhanh, sau đó cô này sẽ thắng anh nửa chiêu.”
Nói xong Mạc Phi đã bắt đầu quay sang cổ vũ thư ký Nhiêu.
“Cô ơi, cố lên cố lên nào! Nhất định phải thắng Phó Vân Tiêu, báo thù cho việc tôi luôn bị anh ta chèn ép ở trường học!”
Mạc Phi và Phó Vân Tiêu vừa là bạn vừa là thù khi còn đi học.
Đương nhiên hai người họ đều rất độ lượng, không hề đố kỵ hay ghen ghét đối phương vì thế quan hệ nghiêng về bạn bè nhiều hơn một chút.
Lẽ nào có thể trơ mắt đứng nhìn Phó Vân Tiêu trong tình cảnh nguy hiểm này sao.
Mạc Phi hiểu phó Vân Tiêu, nếu như hắn không thể giải quyết thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách đối phó trước.

Vì thế trong tình thế trước mắt thì Phó Vân Tiêu vẫn có thể thừa sức đối Phó.
Khi Mạc Phi đứng ở bên cạnh chuẩn bị một tư thế thật thoải mái để xem kịch hay thì đột nhiên cảm thấy trong tay nặng trĩu.
Mạc Phi có chút sững người, hắn ngơ ngác nhìn Phó Vân Tiên.

Sao Phó Vân Tiêu có thể vừa đối phó với nữ sát thủ vừa có thể đặt Bạch Tô vào trong tay hắn được nhỉ.
“Đưa cô ấy đi trước!”
Phó Vân Tiêu lớn tiếng nói với Mạc Phi.
Bởi vì tình huống nguy cấp với cả cơ tinh thần đang ở trạng thái đề phòng vì thế câu nói đó giống như là rống lên vậy.
Mạc Phi sợ nên cũng không dám tiếp tục đứng xem nữa, hắn vội vội vàng vàng bế Bạch Tô ra ngoài.
Khách sạn ở những nơi như thế này không hề an toàn, hắn chỉ có thể đưa Bạch Tô đi về nhà hắn.
Sau khi lên xe, khởi động xe xong hắn liền gọi điện thoại, vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Lê Tháp, lập tức phái vệ sĩ tìm vị trí của tôi sau đó tới cứu tôi!”
Nghe thấy giọng nói của Mạc Phi gấp gáp như thế thì Lê Tháp ở bên kia đầu dây cũng hoảng hốt theo: “Anh sao thế?”
“Một hai câu không thể nói rõ được! Mau lên!” Mạc Phi không còn tâm trí nào để giải thích cho Lê Tháp nữa, hắn tức giận hét lên.
Hắn vừa mới nói xong, khi lái xe ra đường lớn thì người phụ nữ kia chạy ra, chặn một chiếc xe máy sau đó điên cuồng đuổi theo.
Hơn nữa lúc Mạc Phi vừa mới rẽ thì trên đường lớn có vài chiếc xe ô tô cũng điên cuồng đuổi theo Mạc Phi.
“Ây dà!” Mạc Phi thấy tình hình càng lúc càng phức tạp thì không kiềm chế được mà chửi thề một câu: “Bố nó, muốn đùa chết tôi đấy à!”
Tại sao mỗi lần đối mặt với Phó Vân Tiêu là lại gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này chứ.
Hắn ta nhìn Bạch Tô vẫn còn đang hôn mê ở phía sau, lúc này trông cô vô cùng mệt mỏi thế nhưng cả người vẫn toát ra cảm giác xinh đẹp.
Quên đi! Liều mạng vậy!
Ai bảo Phó Vân Tiêu lại là người anh em của hắn chứ!

Lúc Mạc Phi nhìn thấy phía trước đã không còn đường nào nữa thì hắn đột nhiên đạp nhanh chân ga lao tới chiếc xe phía trước, hắn ta giả bộ lao sầm vào nhưng sau đó lại đột ngột đánh tay lái rẽ vào một con đường khác.
Xa xa, Phó Vân Tiêu đang đứng ở ven đường.

Mạc Phi thấy thế thì lao tới, thế nhưng khi tới trước mặt Phó Vân Tiêu hắn không hề có ý định giảm tốc độ lại, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn có thể nhẹ nhàng nhảy lên xe.
“Ngồi cho vững, cứ giao cho tôi!”
Mạc Phi liếc nhìn Phó Vân Tiêu sau đó mỉm cười.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, hắn đau lòng ông lấy cô, trong ánh mắt toàn là lửa giận.
“Một khi tôi đã điều tra ra người đó là ai thì hắn ta phải trả giá bằng máu!”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay.
Lúc này mi mắt của Bạhc Tô khẽ động.
Phó Vân Tiêu vội vàng gọi tên Bạch Tô: “Bạch Tô… Bạch Tô!”
Bạch Tô chậm rãi mở mắt ra, cô yếu ớt nhìn Phó Vân Tiêu.
“Nằm mơ rồi, sao lại mơ thấy Phó Vân Tiêu tới cứu mình chứ?”
Cô thì thào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.