Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 271: 271: Chưa Từng Yêu Tôi Chút Nào Sao




Nhưng khi tới chỗ Lâm Lập, Nhiêu Mạn bị ép quỳ trước mặt Lâm Lập.

Lúc này cô ta mới quật cường nhìn hắn, nói: “Anh Lâm, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Hoàn thành nhiệm vụ gì?”
Lâm Lập mặc một bộ quán áo màu đen khiến hắn trông càng bí ẩn hơn.

Đôi mắt sắclẹm nhìn về phía Nhiêu Mạn.
Hắn tát một cái lên mặt Nhiêu Mạn.
Cái tát đó khiến Nhiêu Mạn ngã xuống đất, khóe miệng còn rơm rớm máu.
Nhưng mà Nhiêu Mạn chỉ khẽ lau vệt máu trên khóe miệng sau đó bò dậy rồi tiếp tục quỳ.
Cô ta chỉ quỳ một gối trên mặt đất, còn đầu gối kia thì co lên giống như đang phục tùng mệnh lệnh chứ không hề có ý nhận lỗi.
Lâm lập hắng giọng đi về phía Nhiêu Mạn, sau đó đá vào chân sau của cô ta khiến cô ta phải quỳ xuống.
Giống như nhận tội.
“Tại sao phải làm vậy?”
Lúc này Lâm Lập mới bắt đầu hỏi.
Ánh mắt hắn lạnh như băng giống như muốn làm cho người khác đông cứng lại.
Trước kia khi Nhiêu Mạn nhìn thấy ánh mắt đó thì cô ta sẽ sợ hãi mà run rẩy thế nhưng hôm nay cô ta lại không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nghiến răng nhìn Lâm Lập sau đó lại tiếp tục duy trì tư thế đã hoàn thành nhiệm vụ rồi thở dài nói với Lâm Lập: “Anh Lâm, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

“Tại sao phải làm vậy?”
Lâm Lập hét lên.
“Tôi hỏi cô! Tại sao phải làm vậy?!”
Hắn điên cuồng nhìn Nhiêu Mạn, túm lấy cổ áo của cô ta.
Nhiêu Mạn chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Lập, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Bởi vì cô ta cản trở sự quyết đoán của anh, cô ta không xứng có được tình yêu của anh!”
“Vậy thì cũng không cần đến cô ra tay!”
Từ trước tới nay Lâm Lập chưa bao giờ đánh Nhiêu Mạn.
Người phụ nữ này là người được Lâm Lập yêu quý nhất từ khi tới chỗ hắn.
Thế nhưng lần này Lâm Lập lại chậm rãi đẩy cánh cửa trước mặt ra sau đó nói với Nhiêu Mạn: “Cô đi vào rồi chọn hình phạt mà cô thích đi.”
Nhiêu Mạn lẳng lặng đứng dậy, cô ta nhìn Lâm Lập, ánh mắt vô cùng xem nhẹ cái chết.
Khóe miệng của cô ta nhếch lên nở một nụ cười hài lòng.
Sau đó chậm rãi đi tới trước cửa phòng phạt, cô ta xoay người nhìn Lâm Lập, nói: “Anh Lâm, tôi cảm thấy tôi không sai.”
Lâm Lập không đáp lại Nhiêu Mạn, Nhiêu Mạn thấy hắn không trả lời thì vẫn duy trì nụ cười trên miệng sau đó chậm rãi đi vào phòng phạt, nhìn hàng ngàn cách trừng phạt trước mắt.
Những dụng cụ dùng để trừng phạt này đa số đều do Lâm Lập tự chế.
Trên cơ bản thì mỗi dụng cụ để trừng phạt này đều sẽ chí mạng, thế nhưng mỗi một loại chí mạng thì sẽ không khiến người ta chết ngay lập tức.
Tất cả đều là loại hình tra tấn, chầm chậm tra tấn người ta trong nửa tiếng đồng hồ, khiến tinh thần và thể xác bị dày vò trăm nghìn lần, vô cùng đau khổ.

Đã từng có một quãng thời gian Nhiêu Mạn tới giúp Lâm Lập làm những việc này, giúp người phạm tội lựa chọn hình phạt.
Không ngờ hôm nay cô ta lại phải tự chọn hình phạt cho chính mình.
Cô ta xoay người nhìn Lâm Lập, bây giờ cô ta đứng trước một chiếc váy trắng tinh như tuyết, cô ta chăm chú nhìn chiếc váy sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Lậo: “Anh Lâm, anh Lâm Lập.”
Cô ta gọi Lâm Lập hai câu liên tiếp sau đó mới nói: “Anh Lâm Lập, anh thật sự sẽ trừng phạt tôi sao? Tôi cùng anh trưởng thành, tấm lòng của tôi đối với anh như nào chẳng lẽ anh không rõ sao? Về chuyện công hay chuyện tư thì tôi đều muốn giết chết Bạch Tô.

Lẽ nào ngoài việc trừng phạt tôi ra anh không còn chút tình cảm nào khác sao?”
Lâm Lập không hề nâng mắt lên nhìn Nhiêu Mạn.
Trong ánh mắt Nhiêu Mạn hiện lên vẻ thất vọng, cô ta nhìn Lâm Lập sau đó tiếp tục nói: “Thực ta tôi cũng từng nghĩ tôi sẽ có ngày hôm nay, thế nhưng tôi vẫn ôm một hy vọng.”
Thấy Lâm Lập vẫn không trả lời, cô ta liền bắt đầu cầm chiếc váy kia lên.
Thoạt nhìn thì giống chiếc váy thế nhưng nó có chất liệu cấu tạo vô cùng đặc biệt.

Mỗi một tấc đều vô cùng sắc bén, không phải là vải mà là những tấm sắt mỏng dính có thể cứa da thịt của người ta ra từng mảng từng mảng.
Mà chiếc váy đuôi cá này chẳng khác nào với lăng trì ở thời cổ đại.
Sau khi mặc vào, từng tấc từng tấc sẽ cắm sâu vào trong da thịt sau đó bắt đầu chuyển động.

Không ngừng chuyển động, chiếc váy đuôi cá khi tiếp xúc với cơ thể sẽ tạo ra rất nhiều vết cắt.
Cắt từng miếng thịt trên người xuống, sau đó sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Thế nhưng hình phạt này lại đẹp mắt nhất, khi chết cũng rất đẹp.
Rất nhiều nữ sát thủ trót yêu người đàn ông bên ngoài thì họ cũng sẽ dùng hình phạt này để chết đi.
Nhiêu Mạn vừa mặc chiếc váy vừa nói với Lâm Lập: “Tôi ông hy vọng anh Lâm sẽ vì tôi mà tha cho tôi một con đường.”
“Dù sao tôi cũng đã tới đây từ lúc còn chưa trưởng thành, đây là nhà của tôi.”
Nhiêu Mạn đã mặc đồ xong, thậm chí không cần người khác tới kéo cô ta đi mà cô ta đã chậm rãi bước đi từng bước rồi.
Trên mặt cô ta vẫn là dáng vẻ tươi cười.
Sau đó mỗi bước đi cô ta lại tiếp tục nói với Lâm Lập: “Lúc 18 tuổi tôi đã bắt đầu hầu hạ anh Lâm Lập, ban ngày là trợ thủ đắc lực của anh, buổi tối tôi ở dưới thân anh.

Lẽ nào anh không có chút tình cảm nào với tôi sao?”
Lâm Lập chỉ lạnh lùng nhìn Nhiêu Mạn, không hề trả lời bất cứ điều gì.
Lúc này mỗi một bước đi của Nhiêu Mạn đều đau đớn giống như dao cắt, cô ta có thể cảm nhận được cảm giác đau nhức trên cơ thể, nụ cười trên gương mặt đã không thể tiếp tục duy trì được nữa.

Thế nhưng… rất nhanh cô ta lại mỉm cười.
Ánh mắt luôn đặt ở trên người Lâm Lập.
Vừa đi vừa nói với hắn: “Anh có biết không? Thực ra tôi không coi anh là người đào tạo của tôi, thực ra trong lòng tôi luôn thích anh.”
“Tại sao Bạch Tô có thể tùy tiện có được tình yêu của anh, còn tôi thì không thể?”
“Tôi không xinh đẹp sao?”
Lúc Nhiêu Mạn nói những lời này, giọng nói của cô ta đã trở nên sốt ruột.

Lúc này dưới chân cô ta đã bắt đầu rỉ máu.
Cô ta lẳng lặng nhìn Lâm Lập, không hề đi theo quỹ đạo mà lại chậm rãi đi tới gần Lâm Lập.


Nhiêu Mạn vươn tay ra đặt lên gò má của hắn, nói: “Anh Lâm, lẽ nào anh chưa từng rung động với tôi sao?”
“Anh còn nhớ, đêm đầu tiên tôi và anh phát sinh quan hệ, anh nhìn gương mặt tôi sau đó nói tôi rất giống người phụ nữ mà anh từng yêu không?”
“Anh nói đi, cả đời này đều có thể để tôi ở bên cạnh anh.”
Khi Nhiêu Mạn nói những lời này, cô ta cảm thấy rất đau khổ.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Thế nhưng Lâm Lập vẫn không đáp lại cô ta một lời.
Nhiêu Mạn chua xót nhìn Lâm Lập: “Quả nhiên anh không yêu tôi, chưa từng rung động với tôi.”
“Nhưng mà tôi không hối hận khi giết Bạch Tô.

Bởi vì anh không yêu tôi, đối với tôi cũng chẳng sao cả, tôi yêu anh là được rồi.

Tất cả những điều tôi làm đều là muốn tốt cho anh.”
“Không sao cả, không sao cả.”
Nhiêu Mạn đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, rất nhiều lời nói hồi tưởng lại quá khứ của cô ta và Lâm Lập.
Nhưng mà bây giờ… cô ta không muốn nói nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.