Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 278: 278: Gọi Phó Vân Tiêu Tới Gặp Cậu




Lâm Đạt cùng một đám người chạy nhanh đến khách sạn nơi Erica đang ở một cách đầy đe dọa, nhưng cũng không hề bứt giây động rừng.
Lúc này Erica còn đang ở trong phòng phá giải cửa ải khó khăn nhất, cậu cau mày, vô cùng tập trung.
Nếu như vượt qua được cửa ải khó khăn này, cậu sẽ có thể trực tiếp ăn cắp tin tức cốt lõi nhất của công ty Phó Vân Tiêu.
Nhưng, rõ ràng công ty Phó Vân Tiêu có cao thủ.
Erica từ trong thâm tâm vô cùng thán phục vị cao thủ tạo nên bức tường lửa mạnh mẽ này của công ty Phó Vân Tiêu, cậu hack nó lâu như vậy cũng không nghĩ ra được cách để phá tiếp.
Nhưng cái gì càng thử thách càng đáng thử, mỗi tế bào trong cậu lúc này đều cảm thấy rất hứng thú với đối phương.
Bởi vì hưng phấn, cho nên căn bản không chú ý tới bên ngoài có nguy hiểm.
Thẳng đến khi bên ngoài có người gõ cửa, cậu mới bị dọa sợ lập tức cảnh giác quay đầu, dựng lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa.

Ngoài cửa truyền tới rõ ràng không chỉ có một người.
Có nguy hiểm.
Đây là phán đoán đầu tiên của cậu.
Cậu lập tức tắt máy tính, sau đó làm bộ như mặt đầy buồn ngủ đi mở cửa, khoảnh khắc mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh sát, hơn nữa ở bên cạnh còn có một đám người nhìn như lập trình viên.
Cậu không khỏi ngáp một cái, lạnh nhạt hỏi một câu, "Các anh có chuyện gì không?"
"Chúng tôi cần vào phòng kiểm tra một chút.


Đây là lệnh khám xét của chúng tôi."
Nói xong, cảnh sát liền đi vào phòng, Erica cũng không ngăn cản, mặc cho người khác đi vào phòng, tìm kiếm khắp nơi.
Phòng trong khách sạn Bạch Tô ở là một căn phòng bình thường, có một phòng tắm, một phòng đọc sách, một phòng khách, nhìn vô cùng đơn giản.
Cảnh sát đã kiểm tra từ trong ra ngoài nhiều lần nhưng không tìm thấy ai ngoại trừ Erica, họ nhanh chóng đi đến cửa sổ và nhìn xuống để đảm bảo không có ai trốn thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng khi đến cửa sổ, họ phát hiện không có ai cả!
Nói cách khác, thật sự chỉ có một cậu bé nhìn khoảng bốn năm tuổi ở trong phòng.
"Người lớn ở đây với cháu đâu rồi?"
Cảnh sát cau mày, hướng về phía Erica nói.
"Mẹ đi ra ngoài rồi, chỉ có mình cháu thôi, có chuyện gì không chú cảnh sát, cháu buồn ngủ quá."
Erica ngáp một cái, cậu không nói lời nào thì nhìn rất lạnh lùng, nhưng vừa mở miệng nói chuyện liền cảm thấy rất đáng yêu rất đẹp trai, trong nháy mắt làm cho rất nhiều người khi nói chuyện với cậu cũng không tự chủ trở nên dịu dàng hơn.
"Có khi nào nhầm rồi không."
Lúc này có một người quay đầu lại hỏi Lâm Đạt.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, dù sao trước mặt chỉ có một cậu nhóc khoảng bốn năm tuổi, đứa trẻ bốn năm tuổi này cũng không thể đi hack hệ thống máy tính được.
Lâm Đạt cũng không khỏi nghi ngờ, sau đó cùng cảnh sát nói, "Nhưng, đây không phải địa điểm mà các anh đã điều tra ra sao?"
Nhưng đây chính là sự thật, chỉ có một cậu bé bốn năm tuổi, tình huống trước đó liền bị lật ngược.
"Bỏ đi bỏ đi, chắc là sai rồi, chúng ta đi điều tra lại một lần nữa."
Lúc này, một nữ cảnh sát nhìn cậu bé đẹp trai như vậy, thật sự không đành lòng tiếp tục quấy rầy cậu bé nữa, vì vậy liền chuẩn bị rời đi.
Mọi người dường như cũng quyết định như vậy, nhưng khi mọi người đi ra, Lâm Đạt liền chú ý tới một cái máy tính đặt trên bàn.
"Đi xem cái máy tính đó một chút."
Đột nhiên một người giám sát nói với một trong những lập trình viên.
Trong nháy mắt, một người liền nhanh chóng đi tới trước máy tính, mở máy tính ra bắt đầu kiểm tra, còn Erica thì bị mọi người cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cậu.
Trên mặt cậu lúc này cũng không có quá nhiều biểu tình, nhìn có vẻ rất dửng dưng.
Mặc kệ mọi người thích kiểm tra gì thì cứ kiểm tra.
Thân hình nhỏ nhắn của cậu thẳng tắp.
Nhưng lập trình viên đã bị choáng váng bởi một hệ thống mà cậu chưa từng thấy trước đây đang chạy sau khi máy tính được bật lên.
Cậu ngơ ngác nhìn cái hệ thống đó, cẩn thận nhìn chằm chằm từng chữ một trên hệ thống, rõ ràng mỗi một con số đều rất quen thuộc, nhưng gộp lại thành tổ hợp liền không nhận biết đây là cái gì, chứ đừng nói đến phá giải.
"Sao vậy? Mở máy tính phức tạp như vậy sao?"

Lâm Đạt rõ ràng cảm giác được sự do dự của lập trình viên, cau mày đi về phía lập trình viên, kết quả khi nhìn thấy màn hình liền nhíu mày.
Dù không phải dân chuyên nghiệp, cũng không hiểu trên màn hình đang thể hiện điều gì, rõ ràng không giống với lúc mình mở máy tính ra, biết được điều đó, cô liền gọi các lập trình viên còn lại cùng nhau nghiên cứu.
Nửa giờ trôi qua, tất cả mọi người đều không có cách nào mở ra được.
Mọi người đều sững sờ.
"Trang này không mở được, chương trình phức tạp như vậy, nó chắc hẳn là người xâm nhập vào chương trình của công ty chúng ta!"
Lâm Đạt cau mày, mặc dù đứa bé này rất đáng yêu, nhưng đại boss của cô mà biết được cô vì trai đẹp mà làm hỏng chuyện thì sẽ ăn thịt cô mất!
Cho nên, cô liền trực tiếp chỉ đạo.
"Bây giờ phiền cháu cùng chúng ta đi đến đồn cảnh sát một chút, bây giờ cháu liên lạc với người lớn đi."
Cảnh sát nhìn Erica một chút, hướng về phía Erica nói.
Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, các chú không thể mang cháu đi, cháu là vị thành niên, hơn nữa quốc tịch của cháu cũng không phải đất nước này, luật pháp của mọi người đối với cháu mà nói là vô hiệu."
Erica giương lên cặp mắt xinh đẹp, nhưng trên mặt vô cùng nghiêm túc cùng đối phương nói.
Đối phương không khỏi nhíu mày một cái.
Lâm Đạt thở dài một cái.
"Vậy cháu có thể bảo đảm sau này cháu sẽ không xâm nhập hệ thống của công ty của chúng ta nữa được không, nếu như cháu thật sự không xâm nhập nữa, tôi có thể sẽ không đưa cháu đi!"
Lâm Đạt chỉ có thể lui về phía sau một bước, chuyện bây giờ hơi khó giải quyết, cô cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
Chỉ hy vọng cậu bé này đột nhiên nổi hứng lên mà thôi.
Lúc này, như thể Erica đã vào thế chủ động, cậu nhẹ nhàng chạm vào cằm và cân nhắc kỹ lưỡng trước khi nói với Lâm Đạt, "Nếu không cho cháu xâm nhập vào hệ thống của các cô, vậy cháu có một yêu cầu cần được cô đáp ứng, nếu đáp ứng được thì tốt.

"

"Cháu nói đi."
Lâm Đạt nhìn cậu bé này.
Rõ ràng là thấp hơn cô, lại còn rất đẹp trai, sao thời điểm nó cùng mình nói chuyện, cô liền có một loại cảm giác như đang bị Phó Vân Tiêu giáo huấn vậy.

Tóm lại chính là cái cảm giác muốn chửi thề!
"Sắp xếp nhân viên tạo ra chiếc tường lửa cuối cùng đến cho cháu gặp mặt."
"Hả?" Lâm Đạt không khỏi sửng sốt.
Cô nhìn về phía trưởng phòng, sau đó chỉ thấy trưởng phòng vẫy Lâm Đạt một cái, liền đi tới hành lang.
Rõ ràng phải bí mật nói, Lâm Đạt đuổi sát trưởng phòng đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Đạt đi ra ngoài, trưởng phòng liền nói: "Chị Lâm Đạt, chúng ta không thể đồng ý yêu cầu của nó.

Tường lửa cuối cùng là do chính giám đốc Phó Vân Tiêu thiết lập.

Tổng giám đóc Phó Vân Tiêu không thể trực tiếp đến gặp nó được!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.