Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 281: 281: Em Muốn Đến Thành Phố A Cùng Anh




Bạch Tô chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Ha ha ha ha, đây là ý gì chứ? Từ trước đến nay ngài Lập đây không cho em đến thành phố A, cho nên là sao em có thể biết được thành phố A có vui hay không chứ?"
"Mở cửa đi, anh đang ở ngoài cửa đây."
Bạch Tô còn muốn giả bộ ngu ngơ, nhưng không ngờ rằng, ở đầu dây bên kia Lâm Lập lại nói như vậy, ngay sau đó chuông cửa lại vang lên.
Cả người Bạch Tô như muốn phát ốm.
Cô nhanh chóng chạy thẳng về phía cửa, mở cửa ra, liền thấy Lâm Lập đang đứng khoanh tay đứng nhìn mình.
Bạch Tô hít sâu một hơi, cười nói: "Ha ha ha, thật trùng hợp."
"Đây chẳng lẽ nào là anh cố ý đến tìm em sao?"
Lâm Lập khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Bạch Tô nở một nụ cười bao dung, lại nhìn xuyên qua phía sau lưng Bạch Tô đang có một cậu nhóc đang đứng.
"Erica, sao con lại không quan tâm mẹ, để mẹ phải chạy đến đây."
Erica thấy thế, lập tức đứng dậy, từ từ chạy đến bên cạnh Lâm Lập, chào anh một tiếng: "Cha, con...!là con nhớ cha, nên mới xin mẹ đến đây tìm cha."
Từ nhỏ đến lớn Erica luôn bảo vệ, che chở mẹ một cách điên cuồng, nên cậu nói thẳng với Lâm Lập.
Lâm Lập nhíu mày nhìn Erica, rồi sau đó lại nhìn Bạch Tô, vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ không lên tiếng trách móc, nhưng phát hiện ra anh không nói cái gì.

chỉ có đẩy cửa đi vào rồi đưa hành lý cho Bạch Tô.
"Tài xế và vệ sĩ của anh đang ở dưới, anh không hy vọng em quá náo động, cho nên bây giờ em đi với anh một lát."
Đã nói đến mức độ này, Bạch Tô muốn ở lại đây cô cũng không thể,

Cô chỉ đành nhanh chóng mở vali xếp vài bộ đồ vào trong, sau đó cùng Lâm Lập đi ra cửa.
Bọn họ đến cầu thang máy, đi thẳng một đường xuống dưới lầu, sau đó cùng Lâm Lập lên xe của anh.
Erica cũng không ngồi xe của Lâm Lập, cậu được tài xế đón đi một xe riêng.
Bạch Tô ngồi xe với Lâm Lập rời đi.
Một tay Lâm Lập lái vô lăng, tay còn lại chủ động nắm lấy tay Bạch Tô, nói với cô: "Lần này đến thành phố A có cảm giác gì không?".

||||| Truyện đề cử: Tôi Thực Sự Không Muốn |||||
Bạch Tô lắc đầu.
Cô tuyệt đối không thể chủ động nói với Lâm Lập, chuyện cô lén lút đi điều trị tâm lý, chuyện bất ngờ này phải đợi một ngày đẹp trời nào đó rồi hẵng nói.
"Bây giờ Erica không ở bên anh, em có thể nói cho anh biết lý do thực sự đến thành phố A lần này."
Lâm Lập khẽ cười, tiếp tục hỏi.
Bạch Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lúc này lại nhìn về phía Lâm Lập nói: "Đương nhiên là để bắt gian! Xem xem anh không cho em đến thành phố A, có phải hay không anh đang cất giấu một người con gái nào khác."
Bạch Tô cố gắng dùng ngữ khí vui vẻ, đùa giỡn với anh.
Lâm Lập nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, cười cười, nắm chặt lấy tay Bạch Tô: "Nói như vậy là em đang quan tâm anh sao?"
"Anh có sao?"
Bạch Tô nhìn Lâm Lập, cẩn thận hỏi.
Đôi mắt trong suốt long lanh của cô tràn đầy vẻ hồn nhiên, ngây thơ, nhìn Lâm Lập không nhịn được mà nói dối, nên ánh mắt của Lâm Lập bắt đầu lại nhìn về phía trước, lúc này mới trả lời: "Trong lòng anh chỉ có em.

Lúc em xuất hiện trong cuộc đời anh thì đã không còn ai có thể thay thế được nữa rồi."
Thật ra, câu nói này chính là lời thật lòng.
Trong lòng anh chỉ có mình cô.
Nhưng Bạch Tô lại không biết rằng cảm xúc và lý trí có thể tách rời nhau, cô ấy chưa bao giờ hiểu được Lâm Lập ở một khía cạnh nào đó.
Lâm Lập rất mạnh mẽ, cô chưa từng nhìn thấu được Lâm Lập.
Bạch Tô vì câu nói tỏ tình kia của Lâm Lập liền trở nên vui vẻ không hỏi thêm điều gì.
Lâm Lây đưa cô đến ăn tại một nhà hàng ẩm thực địa phương, không biết vì sao lúc này Bạch Tô lại có một cảm giác quen thuộc đối với nhà hàng này.
Cô hỏi Lâm Lập, Lâm Lập mới giải thích với cô rằng vì đây là một địa điểm ăn uống của những người sành ăn, rất nổi tiếng, đồ ăn ở đây rất ngon.
Bạch Tô cũng không suy nghĩ nhiều, trong đầu cô hiện giờ chỉ toàn là những mảng ký ức trống rỗng.
Nhưng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô rất có thiện cảm với thành phố A này, một cảm giác rất khó tả đối với nơi đây.
Sau khi đã ăn tối xong, Lâm Lập liền đưa Bạch Tô về nơi anh ở.
Đêm vắng tĩnh mịch, sau khi Erica đã ngủ, Bạch Tô vẫn còn nghiêm túc ngồi trên giường đọc sách, lúc này, Lâm Lập mới từ từ đẩy cửa đi vào.

Anh nhìn Bạch Tô nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng hỏi một câu: "Lúc nào em về lại Mỹ?"
Bạch Tô nghe Lâm Lập hỏi câu này, cô mới đặt cuốn sách xuống bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lâm Lập, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói với anh: "Có thể không đi không?"
"Vì sao?"
Lâm Lập vẫn nghiêm túc như cũ hỏi lại.
Ánh mắt Bạch Tô mang theo sự chân thành, cô nói: "Bởi vì nơi này có anh."
Câu nói này thật sự đã khiến Lâm Lập cảm động.
Anh nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tô, tỉ mỉ ngắm nhìn cô, sau đó từ từ nắm lấy bàn tay Bạch Tô, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh cười nói: "Thế nhưng, thành phố này không thích hợp để em dưỡng bệnh."
Mấy năm nay, Lâm Lập đã mời bác sĩ nổi tiếng giúp Bạch Tô ở Mỹ tìm lại ký ức.
Tạo ảo giác rằng anh đang giúp Bạch Tô tích cực chữa trị.
Sau khi nghe thấy Lâm Lập nói câu này, ánh mắt Bạch Tô lập tức có chút tối tăm, mất mát.
Cô cẩn thận ngắm nhìn Lâm Lập, cắn cắn môi rồi nói: "Chuyện tìm lại ký ức đã là chuyện của năm năm trước, trong khoảng thời gian năm năm đó, em gần như đã đi dạo khắp đường phố ở nước Mỹ, nhưng không tìm thấy được một chút ký ức nào.

Thậm chí ngay cả những ký ức đẹp mà chúng ta đã có em cũng không thể nhớ rõ."
"Em không tìm lại ký ức nữa.

Em muốn, nếu như quá khứ em yêu anh, em đã quên hết sạch vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ yêu nhau lại một lần nữa."
"Anh ở thành phố A, em muốn đến thành phố A cùng anh."
Những lời này thật sự là những lời yêu thương đến cảm động lòng người, Lâm Lập cũng nhất thời xúc động mà ôm Bạch Tô vào lòng, nghiêm túc nói với cô: "Ở đây với anh một tuần, rồi quay về được không?"
"Không được."
Bạch Tô thẳng thừng từ chối, làm nũng với vẻ kiêu ngạo.

Lâm Lập lại nói với Bạch Tô: "Vậy thì hai tuần."
Khoảng thời gian hai tuần có thể cùng Lâm Lập đón sinh nhật của anh ấy.
Nhưng đối với Bạch Tô mà nói cũng không đủ.
"Không thể thêm một chút nữa sao?"
Bạch Tô nhíu mày, hỏi thêm lần nữa.
Lâm Lập nghiêm khắc trừng mắt với cô, cũng nghiêm túc cự tuyệt: "Không thể."
"Thế thì vậy cũng được..."
Hai tuần đầu tiên, chuyện của hai tuần để sau này qua hai tuần rồi nói!
Bạch Tô nghĩ thầm trong bụng như vậy!
Lúc Phó Vân Tiêu nhận được điện thoại của Bạch Tô, anh đang cách Bạch Tô ở một vị trí rất xa.
Sau khi Bạch Tô ngắt máy, anh đã gọi điện lại, nhưng Bạch Tô ở đầu dây bên kia cũng không bắt máy, cho nên anh lập tức đi tìm Lâm Đạt, sau đó vội vàng chạy đến khách sạn của Bạch Tô.
Có điều, sau khi vừa mới đến khách sạn lại nhận được thông tin đúng là Bạch Tô có ở đây nhưng đã trả phòng rồi.
Anh lại điều tra thông tin đăng ký phòng, phòng được đăng ký bởi một người phụ nữ tên Nhan Thư.
Khuôn mặt này không giống với khuôn mặt của Bạch Tô.
Thế nhưng phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể đến mức này, không là Nhan Thư khó nhìn mà là khung xương, cốt cách không giống nhau.
Nhưng anh vẫn liên hệ với Nhan Thư đầu tiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.