Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 286: 286: Anh Có Một Loại Cảm Giác Rất Quen Thuộc




Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Bạch Tô mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người cô ngả về sau dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên tất cả hình ảnh về người đàn ông kia, những cảm xúc và hương vị môi lưỡi của anh tiến vào trong miệng cô.

Tay cô vì căng thẳng mà ra rất nhiều mồ hôi.

Bạch Tô khó có thể tin được cô sẽ như vậy, cô muốn đem những hình ảnh đang xuất hiện trong đầu cô ném ra ngoài, nhưng cho dù cô có làm thế nào cũng không thể xua đuổi được nó.

Tại sao lại như vậy!
Cô khi cô và Lâm Lập ở bên nhau cũng đã thử qua chuyện này rất nhiều lần, thậm chí ban đầu đến việc cầm tay đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện khó khăn.

Đây cũng không phải là cô có ý định làm chuyện như thế này, cô năm đó chỉ là vô ý mà thôi.

Cô vô tình đã đẩy Lâm Lập ra, là mỗi khi Lâm Lập tới gần chính mình, cô sẽ giống như một kẻ tâm thần phân liệt vậy, không thể khống chế cảm xúc của mình lại mà còn có chút nổi điên lên.

Mà hiện tại!
Vì cái gì mà lại có thể tiếp nhận một người đàn ông xa lạ?
Vì cái gì mà có thể cùng với người đàn ông xa lạ đó hôn nhau, thậm chí còn ôm, thậm chí còn chạm đến cả đầu lưỡi.

Nghĩ tới những chuyện này, Bạch Tô lại nhịn không được mà lắc đầu thật mạnh.

Không thể như vậy được.

Cô không thể tiếp tục để cho suy nghĩ của mình đi suy nghĩ những chuyện này mà không quản được, cô mở cửa kính xe ra, để cho gió lạnh thổi vào bên trong, sau đó bắt bản thân phải ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, nhưng bóng dáng của người đàn ông kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Cô không biết vì cái gì, giữa cô và anh ta có một cảm giác rất quen thuộc.


Cảm giác quen thuộc giống như hai người bọn họ đã dây dưa với nhau mấy đời mấy kiếp rồi vậy.

Làm cho người ta khó có thể chấp nhận được, khó có thể nhận được!
Bạch Tô chủ động cầm lấy di động đến, rất nhanh liền gọi cho Lâm Lập một cuộc điện thoại, thời điểm Lâm Lập vừa tiếp điện thoại, Bạch Tô ở phía bên kia đã lập tức nói với Lâm Lập: "Chồng à, anh tới đón em đi, em muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, em bây giờ đang đi xe đi về hướng đường cây anh đào, hai chúng ta chia sẻ vị trí cho nhau có được không?"
Khi trước, Bạch Tô không không thường xuyên gọi Lâm Lập là chồng, có lúc là do cô cảm thấy xấu hổ khi mở miệng gọi như vậy.

Nhưng cũng chính vào lúc này, cô thậm chí còn có chút chủ động gọi Lâm Lập là chồng, sau đó hình như cô đã phải dùng tới biện pháp nào đó mới có thể khiến bản thân cảm thấy rằng cô không hề làm ra chuyện gì đi quá giới hạn, cô kỳ thật vẫn đang cùng Lâm Lập ở cạnh nhau.

Lâm Lập cũng không có hỏi Bạch Tô nguyên nhân là gì, chỉ là cùng Bạch Tô nói một tiếng: "ừm" sau đó liền lái xe bắt đầu đi tới vị trí mà Bạch Tô gửi cho anh.

Nhìn theo biểu tượng vị trí của cô đang di chuyển một cách chậm rãi.

Ánh mắt Bạch Tô vẫn nhìn rất chăm chú vào biểu tượng thông báo vị trí, giống như là chỉ có làm như vậy mới có thể dời đi sự chú ý của cô, khiến cho cô không suy nghĩ tới chuyện kia nữa.

Cứ như vậy, hai người chậm rãi càng ngày càng đến gần nhau hơn.

Khoảng cách càng lúc càng gần này cũng không thể làm cho Bạch Tô đem hình bóng người đàn ông kia ném ra khỏi đầu mình, mãi cho đến khi cô nhìn thấy xe của Lâm Lập đã dừng ở cách đó không xa, cô lập tức kêu tài xế dừng xe lại.

Sau đó cô rất nhanh đi xuống xe, sau khi trả tiền cho tài xế, liền đi về phía của Lâm Lập.

Cô chậm rãi đứng ở bên cạnh Lâm Lập muốn chủ động cho Lâm Lập một cái ôm, để làm dịu đi khoảng cách giữa bọn họ.

Khi cô đã đi đến gần Lâm Lập, khi cô vươn tay muốn chủ động ôm lấy Lâm Lập, nhưng khi cô đi đến trước mặt anh thì vẫn là dừng lại.

Cô có chút băn khoăn.


Tự nhiên thấy băn khoăn.

Lâm Lập làm bộ như không nhìn thấy sự chần chừ của Bạch Tô, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô, đưa tay giúp Bạch Tô sửa tóc bị rũ ra của cô một chút, sau đó mới nói: "Làm sao mà đột nhiên lại muốn gặp anh đến vậy?"
"Ở một thành phố xa lạ, có thể chỉ có anh mới làm em có cảm giác an toàn.

"
Lâm Lập nghe được Bạch Tô nói những lời này, khóe môi tràn ra một ý cười.

"Đi thôi, chúng ta đi gặp bạn bè của anh đi.

"
Bạch Tô chủ động đi tới bên xe của Lâm Lập, tự nhiên mà ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái.

Lâm Lập cũng có thể cảm nhận được, Bạch Tô của lúc này không giống với Bạch Tô thường ngày mà anh biết, nhưng anh cũng không có thể hiện nghi vấn của mình ra ngoài, mà cũng theo tự nhiên ngồi vào ghế lái trên xe.

Sau khi ngồi vào vị trí, anh mới nói chuyện với Bạch Tô: "Như thế nào rồi, hôm nay đi chơi có thấy vui không?"
Bạch Tô khẽ nhíu mày: "Em cảm thấy thành phố này hình như cũng không có điều gì đặc biệt, không có gì khiến em cảm thấy để tâm lưu luyến cả, chính là phong cách trang trí mang đậm nét văn hóa phương đông, sau đó, cảnh sắc xung quanh ở đây so với cảnh sắc ở chỗ chúng ta cũng không có quá nhiều điểm gì đặc biệt khác biệt cả.

"
"Lúc trước sở dĩ muốn đến đây, cũng là bởi vì anh đêm chuyện làm ăn chuyển tới đây, cho nên em tất nhiên cũng muốn vì anh mà muốn tìm hiểu nhiều hơn về thành phố này.

"
Bạch Tô chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc của mình rõ ràng với Lâm Lập, thậm chí cũng chưa bao giờ nói nhiều với anh như vậy, vậy mà vào lúc này đây, cô lại muốn dùng những lời nói của mình để biểu đạt tâm ý khẩn trương lo lắng của mình, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể tới gần Lâm Lập hơn một chút.


"Anh ở Thành phố A bình thường đều là đang làm cái gì vậy?"
Bạch Tô nhìn Lâm Lập, rất chân thành hỏi anh một câu.

Lâm Lập cau mày suy nghĩ: "Anh ở Thành phố A cũng không có sinh hoạt gì, phần lớn thời gian đều dùng để làm việc, xử lý công việc, gặp khách hàng, cùng với học tập, suy nghĩ.

"
"Vậy chẳng phải là sẽ mệt chết đi được sao?"
Tựa hồ như khi cùng với Lâm Lập nói chuyện phiếm, Bạch Tô có thể cảm giác được tâm tình của mình đã từ từ buông lỏng với Lâm Lập được một chút, cứ như vậy, sẽ giúp cô cảm thấy bản thân có cảm giác an toàn.

Cho nên cô vẫn luôn cùng Lâm Lập nói chuyện phiếm.

Lâm Lập nhẹ nhàng cùng Bạch Tô nói chuyện: "Không quá mệt, cũng có cái để tiêu khiển giải trí.

"
"Giải trí như thế nào?"
Bạch Tô nhìn Lâm Lập, ánh mắt trong suốt tràn đầy sự quan tâm.

Lâm Lập thoáng suy nghĩ, cũng không trả lời cô, chỉ là muốn để Bạch Tô đoán.

Bạch Tô đoán là những cuộc gặp gỡ tụ họp bình thường, ví dụ như đi xem phim, tập thể hình, đi leo núi gì gì đó, nhưng tất cả mọi suy đoán của cô đều nhận lại cái lắc đầu của Lâm Lập, cuối cùng, Lâm Lập nói: "Cùng trò chuyện với em.

"
Những lời này, nháy mắt làm cho trong lòng của Bạch Tô cảm thấy ấm áp.

Đây là một lời thổ lộ.

Một lời thổ lộ thuộc về riêng Lâm Lập và cô.


Cô cười không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thân thiết của Lâm Lập, sau đó nhanh chóng đổi đề tài.

"Lát nữa chúng ta gặp là người bạn như thế nào của anh vậy?"
"Cũng chỉ là một người bạn hợp tác làm ăn ở Thành phố A này thôi, nếu em thấy mệt, không muốn đi trong lời nói thì có thể không cần đi.

"
Những người này đều làm thâm gia một cuộc tụ hội bình thường mà thôi, những người tham gia có người bên phía ngân hàng, cũng có cả lãnh đạo của một số xí nghiệp nữa.

Nhưng lời nói nói sẽ mang Bạch Tô đi gặp bạn bè của anh thế này, kỳ thật lại là một loại lí do thoái thác.

Lâm Lập muốn khống chế lí do thoái thác của Bạch Tô.

Bạch Tô suy tư một chút, lập tức nói: "Em muốn đi, em phải đi.

"
Cô muốn đi tham dự những thứ liên quan đến cuộc sống của Lâm Lập, nếu cô có thể hiểu hơn về Lâm Lập, cô nghĩ cô khẳng định sẽ không có cơ hội giống như bây giờ nữa, bị một người đàn ông khác đùa giỡn tới mặt đỏ tía tai.

Cũng có thể là vì mấy năm nay Lâm Lập quá bận, cho nên cô không có đủ thời gian và cơ hội để có thể hiểu hơn về Lâm Lập, cho nên tự nhiên sẽ khiến cho cô đối Lâm Lập rơi vào tình trạng không đủ yêu.

Lâm Lập lập tức lái xe mang theo Bạch Tô đi đến nơi trang điểm tạo hình, sau đó mới mang theo cô đi tới một căn biệt thự ở một vùng ngoại, đó là một trang viên của ngân hàng.

Nói là một buổi gặp gỡ của bạn bè, thực chất nó chính là một buổi để mọi người trao đổi ích lợi thì đúng hơn.

Mọi người ở tiệc rượu đều đưa chén rượu qua lại chào hỏi nhau, vốn Bạch Tô chỉ là sắm cho mình một vai diễn tới tham dự buổi tiệc mà thôi, cho nên cũng vân theo phía sau Lâm Lập cùng anh đi đi lại lại một chút.

Bỗng nhiên, khi đi tới vị trí trung tâm bữa tiệc, trong đám người liền truyền tới một chút náo động.

Hóa ra là người chủ của bữa tiệc rượu này cười ha ha nói: "Tiết mục quan trọng nhất ngày hôm nay mà tôi chuẩn bị cuối cùng cũng đã tới rồi! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.