Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 288: 288: Mẹ Có Quen Biết Phó Văn Tiêu Không




Cậu bé mặc một chiếc áo bóng chày, tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng khi đối diện với anh lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
Phó Vân Tiêu nhìn phía sau Erica, không hề thấy có người lớn đi cùng, rất rõ ràng là cậu bé đến đây một mình.
Anh có chút khó tin, không khỏi nhìn về phía sau thêm lần nữa.
Lúc này, Erica đột nhiên nói với Phó Vân Tiêu: "Chú không cần nhìn nữa đâu, cháu đến đây có một mình thôi, người nhà đều không biết."
Nếu gia đình phát hiện cậu bé lén lút làm những việc này, họ chắc chắn sẽ không cho cậu đến nữa.
Erica lấy máy tính ra có ý muốn cho anh xem.

Lúc này trên màn hình hiển thị rõ ràng đã tiến hành bước bẻ khóa đầu tiên, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác.
Tại thời điểm này, một con trỏ màu xanh lam đang nhấp nháy, các phép tính dãy số chạy như đi vào mê cung, rắc rối phức tạp, trông chúng đều giống y sì nhau.
Rõ ràng, Erica đã bị mắc kẹt trong lớp bảo mật thứ hai của Phó Vân Tiêu.

Nhưng dù sao thì khả năng của cậu bé này cũng đã thực sự khiến anh phải kinh ngạc.
Cậu bé mới chỉ có năm tuổi thôi đó.
"Vậy nên cháu muốn hỏi chú cái gì?"
Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Erica, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Nhìn kĩ thì khuôn mặt đứa trẻ này trông có nét khá giống với anh hồi còn nhỏ, nhưng không hoàn toàn là giống hết, các nét có phần thanh tú và điềm đạm hơn, không có nhiều cảm giác lạnh lùng xa cách.
"Chỗ này, cháu đã thử cả gần một trăm phép toán rồi, tại sao vẫn sai một số nhỉ?"
Erica vừa nói vừa di chuyển màn hình hiển thị trang đến trước mặt Phó Tiêu Vân.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền bấm vào một con số bất kì trong phép toán của cậu bé.

Trong tích tắc, Erica có vẻ đã hiểu ra, nhưng khi thử lại lần nữa thì cũng chỉ giải được một nửa.
Cậu bé ngay lập tức cảm thấy buồn bực.
"Chú chẳng thành thật gì cả."
"Chú dạy cháu thì được lợi ích gì nào?"
Phó Vân Tiêu nhìn bộ dạng cậu bé vì khó khăn mà buồn chán nhưng vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc xứng đáng nhận được biểu dương.
“Chú nói đi.” Erica ngước lên nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng không trả lời, mà chỉ đá quả bóng về phía anh.
Phó Vân Tiêu khẽ đưa mắt nhìn cậu bé.

Mặc dù anh đang ra điều kiện với Erica nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác yêu thích thân thuộc đối với đứa trẻ này, vì vậy Phó Vân Tiêu không chần chừ mà lấy ra một tấm ảnh đưa cho Erica, nói: "Giúp chú tìm người phụ nữ này.

Chú muốn có tất cả thông tin về cô ấy.

Điều này với cháu chắc không thành vấn đề chứ."
Erica không vội cầm lấy bức ảnh, thậm chí còn không thèm nhìn người trên ảnh là ai mà chỉ hỏi: "Tìm người thôi mà, với cháu thì rất đơn giản nhưng với chú thì còn đơn giản hơn, tại sao chú không tự mình tìm chứ?"
Erica chăm chú quan sát biểu hiện của Phó Vân Tiêu, cậu bé đang dò xét anh.
"Chú trước giờ chưa từng lãng phí thời gian cho những việc đơn giản.

Mở khóa các lớp bảo mật mà chú đã cài đặt coi như phần thưởng cho cháu, thế nào?"
Anh mỉm cười, đôi mắt luôn quan sát những thay đổi của Erica.
Cậu bé rõ ràng có chút khó xử, thông qua một bức ảnh để quét tìm kiếm một người, thật ra việc quan trọng nhất là phải đột nhập vào tài khoản cá nhân của người đó và một số hệ thống quan trọng để tìm ra tất cả các thông tin về họ.
Việc này đối với Erica thực ra không khó.
Nhất là, Phó Tiêu Vân rất thông minh, anh đã đưa vấn đề mà cậu bé đang quan tâm ra để lấy làm điều kiện trao đổi.
Erica suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Vâng, được.

Quyết định như vậy đi ạ."
Nói xong, cậu bé liền giơ tay ra cầm lấy bức ảnh mà Phó Vân Tiêu đưa cho.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cầm vào bức ảnh, cậu bé liền sững sờ...
Bởi vì...!bởi vì người này chính là mẹ của Erica.
Erica cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng, không để lộ một chút đáng ngờ nào.
Cậu bé chỉ khẽ nhíu mày, vầng trán ở giữa trông vô cùng đáng yêu.


Erica giả bộ bối rối: "Tuy rằng đơn giản, nhưng vẫn cần một chút thời gian ạ.

Cháu cần phải quay về làm mới được."
Phó Vân Tiêu gật đầu, anh không hề biết mối quan hệ giữa Erica và người phụ nữ trong bức ảnh này.

Anh cũng không hề nhận ra ý tứ phía sau lời nói của cậu bé.
"Cháu về đi, hoan nghênh cháu đến tìm chú bất cứ lúc nào."
Đương nhiên là cháu sẽ quay lại tìm chú rồi."
Erica thu dọn đồ đạc rời đi.

Cầm bức ảnh trong tay, cậu bé vẫn còn ngỡ ngàng, nên bước đi có chút vội vàng, thậm chí còn không hỏi Phó Vân Tiêu tại sao lại muốn tìm ảnh và thông tin của mẹ mình?
Chú ấy muốn làm gì với mẹ?
Erica nhanh chóng rời đi.
Sau khi về đến nhà, cậu trở về phòng mình trước, nhìn ảnh của Bạch Tô mà không hiểu sao người đàn ông đó lại muốn biết thông tin của mẹ mình.
Họ có quen biết nhau không? Mối quan hệ giữa họ là gì?
Nhưng bây giờ rõ ràng là cậu không thể gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu và hỏi tại sao anh lại tìm kiếm người phụ nữ này, Erica cũng sợ mình bị bại lộ.
Xét cho cùng, chỉ số IQ của anh quá cao, cậu cũng cảm thấy hơi rụt rè khi đứng nói chuyện trước mặt anh.
Vậy nên...!thăm dò từ mẹ trước đã.
Buổi tối, Erica rốt cuộc cũng không nhịn được mà gõ cửa phòng Bạch Tô.
Bạch Tô ra mở cửa, thấy cậu đang ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mình, liền bảo Erica đi vào rồi mới hỏi: "Con làm sao vậy?"
Cô nhận thấy trong đôi mắt của Erica có ý tứ thắc mắc.
"Mẹ ơi con muốn hỏi mẹ một chuyện."
Erica khẽ nói, giọng điệu mang nét non nớt đặc trưng của một cậu bé.

Mặc dù trạng thái vẫn luôn rất điềm tĩnh.
Cô rất ít khi thấy Erica hỏi mình một cách vòng vo như vậy, đứa con trai thiên tài của cô trước giờ chưa từng hỏi mẹ điều gì cả.
Bạch Tô nhẹ nhàng nói: "Con nói đi."
Cô dẫn Erica đến ngồi bên giường, đưa cho cậu một lọ sữa chua rồi mới nói.
"Mẹ có quen biết người nào tên Phó Vân Tiêu không ạ?"
Erica cầm lọ sữa chua trong tay, không uống mà hỏi trước.
Bạch Tô nghe cái tên này thấy khá lạ lẫm, sau khi lướt qua một lượt trong đầu, nhất thời không nhớ ra được, đại khái là không quen biết.
"Phó Vân Tiêu? Là ai nhỉ?"
Cô không khỏi cau mày.Erica nhanh chóng lấy điện thoại, ấn ra bức ảnh của anh đưa cho cô xem: "Chú ấy trông như thế này ạ."
Bạch Tô ngước mắt lên nhìn lướt qua tấm ảnh mà Erica đưa, ánh mắt này, cô đột nhiên sững người.
Ngay lập tức, cô cố gắng kiềm chế bản thân, không để lộ ra sự hoang mang của mình.
"Mẹ không quen, làm sao con lại biết người này vậy?"
Bạch Tô vừa hỏi vừa lo lắng rằng Erica sẽ có nhiều cảm xúc về anh.
"Con chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi ạ."
Erica thản nhiên nói, cậu bé không nhận thấy sự khác thường của Bạch Tô mà vẫn có ý thăm dò.
Tuy nhiên, trong lòng cô không kìm chế được sự hoảng sợ.
Cô do dự một lúc, rồi đột nhiên nói: "Ngày mai theo mẹ trở về Mỹ có được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.