Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 296: 296: Bởi Vì Chị Trông Giống Mẹ Của Em




Buổi biểu diễn opera diễn ra rất thành công và hạ màn một cách hoàn hảo.
Trước đây, Bạch Tô cũng đã từng xem phiên bản opera chủ đề này do các diễn viên khác biểu diễn, nhưng chưa có bản nào khiến cô cảm động như bản này.
Chính cô cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác đặc biệt xúc động khi xem cô bé đó ở trên sân khấu biểu diễn điệu nhảy của mình.
Giống như được chứng kiến ​​sự trưởng thành, nỗ lực và cống hiến của cô bé vậy.
Khi màn biểu diễn kết thúc, trong khi các diễn viên vẫn còn đang cảm ơn thì Bạch Tô đã cầm bó hoa tươi cô chuẩn bị trước đó đi lên sân khấu để tặng cho cô bé mà cô đặc biệt có tình cảm này.
Cô bé rõ ràng là có chút căng thẳng, bao gồm cả lúc lên sân khấu biểu diễn và sự phấn khích khi đứng trên sân khấu lúc này.
Phía trước cũng có mấy người đến tặng hoa, cô bé đều cúi đầu với từng người một để thể hiện sự cảm ơn.

Nhưng khi Bạch Tô lên tặng thì cô bé lại ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đột nhiên bật khóc.
Trong giây lát, Bạch Tô sững người, nhìn cô bé đang khóc với mình, cô không biết nên làm thế nào cả.
Kết quả, lúc này cô bé không ngừng khóc, càng khóc càng thương tâm.
Dường như chưa có ai gặp phải trường hợp như vậy, các nhân viên vội đưa cô bé vào hậu trường nghỉ ngơi.

Bạch Tô có chút lo lắng, liền đi theo vào trong.
Dù sao thì cũng là sau khi nhìn thấy cô cô bé sau mới khóc mà.
Bất kể là để làm rõ nguyên nhân hay để an ủi thì đó cũng là điều nên làm vào lúc này.
Vào đến hậu trường, tiếng khóc của cô bé dường như nhỏ hơn rất nhiều, dần dần cũng nín hẳn.


Có lẽ là khóc mệt rồi.

Bạch Tô cảm thấy tâm trạng cô bé tốt hơn một chút, mới chậm rãi bước đến trước mặt cô bé, lưỡng lự hỏi: "Là em không thích hoa hay sao?"
“Chị rất thích em nên không kìm chế được mà lên sân khấu tặng hoa cho em.

Không ngờ lại làm em khóc.

Chị thật sự không cố ý đâu.

Chị không biết là em không thích hoa."
Kết quả, cô bé chỉ lắc đầu, ngẩng lên nhìn Bạch Tô, chỉ nhìn một lúc, rồi lại im lặng lau nước mắt.
Một lúc lâu sau, cô bé mới cố nặn ra một nụ cười, nhìn Bạch Tô nói: "Em khóc không phải vì hoa, cũng không phải vì cái gì khác, mà là vì chị."
"Chị sao?"
Bạch Tô ngỡ ngàng nhìn cô bé, không khỏi hỏi một câu: "Tại sao lại là vì chị?" Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, bởi vì khi đến gần cô bé này, cô có chút căng thẳng, giống như tâm trạng lâu ngày xa quê, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp.
Cô cảm thấy cô bé này rất thân thiết gần gũi, nhưng càng tiếp xúc, Bạch Tô càng không biết phải dùng cách nào để nói chuyện với cô bé, cô ngập ngừng dò hỏi: “Bởi vì chị ư?”
"Bởi vì, trông chị giống mẹ của em."
Bạch Tô nghe vậy không khỏi nở nụ cười, sau đó chăm chú nhìn về phía cô bé: "Có thể là do duyên phận.

Khi chị nhìn thấy em, chị cũng cảm thấy rất thân thuộc, nhưng mà chị không phải mẹ của em.

Cái này chị có thể chắc chắn.”
"Em biết."
Lúc này, cô bé đã gạt đi cảm xúc buồn bã của mình, rồi nói: “Bố nói mẹ em đã mất rồi, mẹ đang ở trên thiên đường nhìn em”.
Nói xong câu này, cô bé lại có vẻ không vui.
Bạch Tô vội bước tới, chủ động nắm lấy tay cô bé: "Mẹ em đúng là đang ở trên thiên đường nhìn em đấy, vậy nên em không khóc được nữa biết chưa."
“Vâng, em không khóc nữa.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Bạch Tô sau đó nhận lấy bó hoa của cô và nói: “Cảm ơn chị, thật ngại quá.”
Cô bé nhìn Bạch Tô, người phụ nữ trước mặt thật sự rất giống mẹ cô bé, tựa như muốn tin rằng người này chính là mẹ của mình.
Nhưng, dáng vẻ của cô lại không giống.
Cho dù có giống đi chăng nữa, thì cũng có thể chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Khi Bạch Tô rời khỏi thế giới của Bạch Tiểu Bạch, cô bé chỉ mới 5 tuổi.

Trí nhớ của một đứa trẻ năm tuổi có thể dần dần bị biến mất theo thời gian.


Do đó, ảnh hưởng của Bạch Tô cũng dần mờ nhạt trong trí nhớ của cô bé.
Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu đều giống nhau, cuộc sống sau này của họ giống như bị Thượng đế bấm vào phím tắt.

Tiểu Bạch ra sức luyện múa, ra sức diễn kịch, hết màn này đến màn khác, càng ngày càng đi lên những sân khấu cao hơn.
Còn Phó Vân Tiêu thì dành hầu hết thời gian cho công việc, cả ngày lẫn đêm.
Trong lúc miệt mài nỗ lực, rõ ràng mới chỉ có một ngày nhưng lại giống như đã mấy ngày trôi qua.

Vì thế mà khi nhìn thấy Bạch Tô như vậy, bản thân Bạch Tiểu Bạch cũng cảm thấy có chút xa cách.
"Em tên là gì?"
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch, quay sang hỏi chuyện khác, cô sợ Bạch Tiểu Bạch cứ mãi đắm chìm trong đau buồn.
Cô bé ngẩng đầu nhìn cô đáp: "Em tên là Bạch Tiểu Bạch."
"Em nên gọi chị như thế nào ạ?"
Cô bé hỏi, Bạch Tô liền đáp: "Chị tên là Ann.

Mấy ngày em đi diễn lưu động ở đây chị sẽ đều đến xem.”
Bạch Tô nhìn thời gian, lúc này ở bên ngoài các diễn viên sau khi chào hạ màn xong đã bắt đầu lần lượt lui vào hậu trường, cô cũng không tiện ở lại lâu hơn, liền nói với Bạch Tiểu Bạch một câu.
Cô đứng dậy tạm biệt cô bé.
Lúc chuẩn bị rời đi, Bạch Tiểu Bạch đột nhiên gọi cô lại, sau đó tháo chiếc vòng tay được tết thủ công từ cổ tay của mình ra, đeo vào tay Bạch Tô: “Em tặng cho chị chiếc vòng tay này, cảm ơn chị đã tặng hoa cho em.

Cảm ơn chị đã đến xem buổi biểu diễn của em.

Em thực sự rất vui khi được gặp chị.

Em nhớ mẹ..."

Càng nói tâm trạng của cô bé lại có chút dao động.

Nhưng chỉ là thoáng qua.
Bạch Tô rời đi.

Ngày hôm sau, cô kéo theo cả Lâm Lập đến để cổ vũ cho cô bé, còn nói với anh về cảm giác mà cô bé mang lại cho cô.

Bạch Tô không hề nhắc đến chuyện Bạch Tiểu Bạch nói rằng cô trông giống mẹ của cô bé, có lẽ vì đã quên mất.
Nhiều màn kịch liên tiếp đã diễn ra rất thành công, cho đến khi có một cảnh hạ màn vô cùng tuyệt vời nữa kết thúc tất cả khán giả đều đứng dậy thể hiện sự tôn trọng.
Bạch Tô cũng đưa Lâm Lập vào trong hậu trường để tặng hoa cho Bạch Tiểu Bạch.

Lúc này anh mới nhìn thấy cô bé đặc biệt mà Bạch Tô nói đến.
Khi đó, Bạch Tiểu Bạch đang cởi giày múa cùng trang phục diễn, bộ quần áo tôn lên sự tách biệt độc lập của cô bé, tuy rằng mới chỉ mười tuổi, nhưng lại có sự trưởng thành mà người thường chưa chắc đã có được.
Bạch Tô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô bé, ngỏ ý nói: "Không biết có thể mời em một bữa cơm được không nhỉ, bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm rồi."
Đây là buổi biểu diễn buổi chiều, sau khi kết thúc vừa hay cũng là thời gian để ăn cơm.
Cô bé đưa mắt nhìn Lâm Lập, ánh mắt có chút cảnh giác.
Bạch Tô thấy vậy vội kéo anh về phía cô rồi giới thiệu: "Đây là chồng của chị, anh ấy tên là Lâm Lập, anh ấy cũng cảm thấy màn trình diễn của em rất tuyệt.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.