Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 307: 307: Thấy Rõ Cơ Thể




Bạc Tô sửng sở nhìn Phó Vân Tiêu.

Bởi vì động tác của Phó Vân Tiêu đã khiến cô chết sững tại chỗ.
Cô ngây ngốc nhìn anh một hồi rồi đặt chăn lại trên giường của Phó Vân Tiêu.
Cô xoay người ngồi trên sô pha, nói với Phó Vân Tiêu: “Chỉ có một cái chăn, hai người chúng ta làm sao ngủ? Bây giờ tôi xuống lầu hỏi khách sạn thêm một cái chăn nữa.”
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô: “Cô không cần đi, căn phòng này được tôi thuê với giá cao gấp mười giá phòng bình thường trong thành phố.

Khách sạn biết hôm nay trời mưa nên đã tăng giá phòng lên.

Với lại những cái chăn thừa cũng được cho thuê để người khác trải dưới đất nằm rồi.”
“…”
Bạch Tô càng thêm kinh hoàng.
Trước giờ khi cô ra ngoài chưa từng gặp phải cơn mưa to như thế này bao giờ cả.
“Bây giờ cô cũng không có cách nào để chồng cô đưa trực thăng đến đón cô, rất nguy hiểm.”
Không cần Phó Vân Tiêu nhắc thì Bạch Tô cũng biết.
Để Phó Vân Tiêu nhắc nhở như vậy, Bạch Tô lại cảm thấy như Phó Vân Tiêu đang trào phúng mình vậy.
Cô nhăn mày trừng Phó Vân Tiêu một cái rồi ngồi thẳng người trên sô pha.
Không nói gì, cũng không động đậy.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô một cái, cũng không tỏ ý gì.

Anh đi xuống lầu, Motel nơi này không cung cấp bữa ăn.

Thời tiết như thế này thì chỉ có thể mua một số thứ như trứng ướp, cá khô cùng với bánh mì bơ hay các loại đồ có sẵn thôi.
Phó Vân Tiêu lựa chọn ở nơi đó rất lâu, mấy thứ mà anh cảm thấy Bạch Tô có thể ăn được thì anh đều lựa hết.

Sau đó mua một túi trở về trong phòng đưa cho Bạch Tô.
Anh còn mua mì khô, nói với Bạch Tô: “Cô có ăn mì khô không?”
Bạch Tô nhìn một cái: “Tôi muốn ăn thì tôi tự mình đi mua.”
Phó Vân Tiêu nhìn bộ dáng cảnh giác của Bạch Tô, rõ ràng cô đã rất đói rồi, cũng muốn ăn, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh chống đỡ như vậy khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy rất buồn cười.
Khóe môi anh khẽ cong lên, mặc dù Bạch Tô nói như vậy, nhưng anh vẫn nấu hai gói mì khô, sau đó khống chế độ ấm của nước.

Đợi thời gian ngâm đã gần đủ thì đưa một bát mì khô đến cho Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Bây giờ là lúc tốt nhất để ăn một bát mỳ, nếu như cô để lỡ thì chính là để lợi khoảnh khắc ngon nhất đấy.”
Anh nói xong cũng không để tâm đến Bạch Tô mà mở nắp đổ sạch nước trong mì khô của mình đi, sau đó cho gói gia vị vào, bắt đầu trộn.
Ban đầu Bạch Tô còn có thể chống cự lại sự mê hoặc của đồ ăn, nhưng sao khi Phó Vân Tiêu bỏ gói gia vị vào thì mùi thơm của mì khô liền chầm chậm phảng phất.
Hình như bụng của Bạch Tô cũng không thể chống đỡ được với mê hoặc như vậy mà bắt đầu reo “Rột rột” rồi.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, lặng lẽ mở mì khô ra, sau khi học Phó Vân Tiêu đổ hết nước đi thì bắt đầu đổ gói gia vị vào trong mì.
Phó Vân Tiêu có thể nhìn thấy động tác của Bạch Tô, cũng có thể nhìn thấy tư thế dùng đũa lúc trộn mỳ của cô.
Cô rất thông thạo.
Điều này càng khiến Phó Vân Tiêu quyết tâm với nhận định của mình.
Lúc Bạch Tô chau mày gắp mì khô lên bắt đầu ăn miếng đầu tiên, cảm giác thơm ngon đến tận đầu lưỡi truyền đến trong miệng cô.
Có thể do thật sự đói rồi, nên cô không chỉ ăn sạch mỳ khô, mà còn ăn thêm một ít đồ do Phó Vân Tiêu đã mua về.
Nhưng sau khi ăn xong mấy thứ đó thì Bạch Tô mới ý thức được sự suồng sã của mình, cô lặng lẽ đi qua, giúp đỡ dọn hết tất cả rác còn sót lại và quăng chúng vào trong thùng rác.
Sau đó cô lại trở về trên sô pha.
Vẫn tiếp tục duy trì tư thế cảnh giác kia.
Phó Vân Tiêu nhìn hàng loạt động tác này của Bạch Tô, khóe môi của anh bị vẻ đáng yêu này của Bạch Tô làm cho nhếch lên thành một nụ cười.
Anh cũng không lại gần Bạch Tô, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn Bạch Tô hỏi: “Cô rất sợ tôi à?”
“Chỉ sợ anh làm mấy chuyện quấy rối.”
Phó Vân Tiêu cười nhìn Bạch Tô, nói: “Mấy chuyện tôi làm với cô không thể tính là quấy rối được.”
Bởi vì trước kia bọn họ cũng từng làm chuyện như vậy rất nhiều lần.
Chẳng qua là, lời này anh không hề nói ra.
Anh chỉ cười nhìn Bạch Tô, sau đó xoay người đi vào trong nhà tắm.

Anh bắt đầu tắm rửa.
Bạch Tô thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần lúc nào cũng cứng nhắc mà đối mặt với Phó Vân Tiêu nữa.

Cô hơi thả lỏng người, để mình đổi tư thế ngồi thoải mái, kết quả vừa mới ngẩng đầu lên lại phát hiện tấm thủy tinh ở nơi này lại là loại nhìn không rõ vào bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
Vừa khéo cô lại nhìn thấy thân thể cường tráng của Phó Vân Tiêu, không cần nhìn hết hoàn toàn bộ cũng đủ khiến suy nghĩ trở nên mênh mang không rõ.
Gương mặt Bạch Tô lập tức ửng đỏ.
Không được.
Không thể như vậy.
Cô ép buộc bản thân mình phải thu tầm nhìn của mình lại.
Nhưng mà vốn dĩ thứ có thể nhìn thấy trong tầm nhìn vốn đã rất ít.

Lại thêm, nếu cô không tránh né hết sức thì còn may, vừa mới quyết định hết sức tránh nè thì lại cảm thấy có tránh né thế nào cũng không tránh né được.
Bạch Tô càng nhìn càng cảm thấy bóng hình Phó Vân Tiêu đang lắc lư trước mặt.
Cô cảm thấy mình còn nhìn thế nữa thì nói không khéo sẽ điên luôn mất.
Bạch Tô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đứng lên, quyết định đi ra ngoài hành lang trốn một lát.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy chưa kịp đi thì tiếng trước trong phòng tắm lại im bặt.

Phó Vân Tiêu đã đi ra từ trong phòng tắm.

Trên người anh quấn một chiếc khăn tắm vừa đủ để che đi bộ phận quan trọng, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ.
Bạch Tô đứng chết lặng ngay tại chỗ.
Cô cứ đứng như vậy mà đối mặt với Phó Vân Tiêu một chập lâu.
Từ lúc Cô với Lâm Lập gặp nhau đến tiếp xúc cũng có trở ngại, thật ra cô cũng chưa từng nhìn thấy thân thể của Lâm Lập, tiếp xúc lớn nhất chỉ có nắm tay thôi.
Mà bây giờ cô lại phải đối mặt với thân thể của Phó Vân Tiêu.
“Anh có thể mặc đồ vào không?”
“Quần áo của tôi lúc bước vào đã hơi ướt rồi, phải hong qua một chút đã.”
“Nhưng, anh như vậy sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn của tôi.”

Lúc Bạch Tô nói ra câu này thì gương mặt của cô đã trở nên ửng đỏ hơn.
Sau Khi Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Bạch Tô, dường như anh đang rất hưởng thụ.
Khóe miệng Anh khẽ giương lên, nói với Bạch Tô: “Cô không cần cảm thấy ảnh hưởng tầm mắt, thân thể này vốn dĩ đã thuộc về cô, cô muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đấy đi.”
“Trơ trẽn.”
Bạch Tô lại trừng mắt mắng Phó Vân Tiêu một câu.
Phó Vân Tiêu lại không cho là đúng: “Tôi chỉ nói sự thực mà thôi.”
“Tôi phải nhấn mạnh với anh bao nhiêu lần thì anh mới biết thực ra tôi không phải là vợ của anh đây hả!”
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nói đến mức có hơi cạn lời, cô cũng không biết cô còn phải giải thích với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa.
Phó Vân Tiêu đã dựa lại gần Bạch Tô, đôi mắt sâu của anh nhìn chằm chằm vào mắt của Bạch Tô, nhìn vào nơi sâu nhất trong mắt của cô.
Rồi anh nói với Bạch Tô: “Không cần phải nhấn mạnh, người đó chính là cô.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu đến chết sửng, quên luôn phải chống lại.
Chập lâu sau, lúc cô phản ứng lại thì mới mới nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Xin lỗi, tôi cũng muốn đi tắm.”
Đó chỉ là một biểu hiện hoang mang muốn chạy của cô thôi.
Lúc cô tiến vào nhà tắm thì cứ theo thói quen làm trong suy nghĩ của mình mà cởi đồ ra trước.

Khi kéo vòi sen ở trước mặt, cô đột nhiên nhận thức được một vấn đề.
Vừa nãy lúc Phó Vân Tiêu tắm rửa, ở ngoài cô có thể nhìn thấy đường nét thân hình của Phó Vân Tiêu.
Bây giờ cô đứng trong này thì há chẳng phải Phó Vân Tiêu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ thể của cô sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.