Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 364: 364: Hai Cô Gái Một Người Đàn Ông




"Thật lòng xin lỗi, hôm nay em mệt chết đi được! Nếu như anh không có chuyện gì khác để nói thì em cúp máy trước nhé.

"
"Có chuyện gì thì để từ từ rồi chúng ta giải quyết, em cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt để giải quyết vấn đề.

"
Nói xong những lời này Bạch Tô bèn chủ động cúp điện thoại trước.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, cô tưởng anh sẽ hỏi xem có phải cô đã ly hôn với Lâm Lập rồi không, anh mà biết chuyện đó chỉ chắc sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Thế nhưng anh chỉ cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số và nói với đầu dây bên kia: "Con đang làm gì thế?"
"Lên mạng tra vài thứ.

" Đầu dây bên kia là giọng nói của Erica, nghe chẳng có tí cảm xúc gì như thể thằng bé đang tập trung hết tinh thần vào những việc đang làm.

Phó Vân Tiêu chủ động hỏi Erica: "Có muốn tới chỗ tôi ngủ vào tối nay không? Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi.

"
"Được!" Thậm chí còn chẳng cần phải thuyết phục thì thằng bé đã đồng ý rồi?
Bạch Tô ngồi đây có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại của Phó Vân Tiêu.

Nếu không xác định được giọng ở đầu dây bên kia là con trai mình thì chắc cô đã không kinh ngạc đến mức này!
Đứa con trai thiên tài và lạnh lùng nhà cô nói chuyện với Phó Vân Tiêu thân thiết thế? Hai người trông cứ như anh em tốt của nhau ấy.

Phó Vân Tiêu mời thằng bé tới nhà mình ngủ thì thằng bé chẳng thèm hỏi lý do lý trấu gì đã đồng ý luôn.

Nghĩ tới đó Bạch Tô tô đã cảm thấy đáng sợ.


Cô nhìn Phó Vân Tiêu với ánh mắt nghi ngờ, buột miệng hỏi: "Anh móc nối với con trai tôi từ khi nào thế?"
Nghe thấy những lời đó thì Phó Vân Tiêu lại tỏ ra đắc ý nói với Bạch Tô rằng: "Cái gì mà móc với cả nối con trai em, đó chính là con trai của chúng ta.

"
"Đến lúc nào rồi mà anh còn cố gắng lôi kéo quan hệ thế hả? Mau giải thích cho tôi nghe đi.

"
Bạch Tô không quan tâm tới những lời Phó Vân Tiêu nói, cô chỉ hỏi lại như thế.

Phó Vân Tiêu lại làm bộ suy ngẫm một lát rồi mới nói với Bạch Tô: "Có lẽ là từ hai ba tháng trước.

"
"Anh dùng cách nào để tiếp cận thằng bé thế?" Bạch Tô lại nhíu mày.

Con trai mình sinh ra nhưng cô lại không biết thằng nhóc đó giống ai.

Con trai của cô chính là một thiên tài bẩm sinh, hơn nữa trời còn sinh cho nó cái thói không thích chơi với bạn cùng lứa, thậm chí là người cực kì thông minh cũng không thích, bởi vì những người đó cũng chẳng thông minh bằng nó.

Người duy nhất có thể ngồi ăn với Erica chính là Lâm Lập.

Thế nhưng Lâm Lập luôn bận rộn làm việc nên cũng không trao đổi nói chuyện với Erica nhiều, hai người cũng chỉ nói những lời bình thường giữa cha con bình thường.

Thế nên từ trước đến giờ Bạch Tô không thấy Erica thân thiết nói chuyện với bất kì ai như thế.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, nói đến Erica anh lại đắc ý cười nói: "Chắc đó sức quyến rũ của tôi thôi.

"
"Ha ha.

" Bạch Tô bật cười: "Anh có bao nhiêu sức quyến rũ.

"
Cô cảm thấy hai người họ nói đến chuyện Erica thì chẳng nghiêm túc tẹo nào, một người bình tĩnh một người nói bừa.

Cô lại không nhịn được châm chọc Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu lại có vẻ khá thích thú nói với Bạch Tô: "Em thấy tò mò thì có thể về hỏi thằng bé xem rốt cuộc tại sao nó lại thân thiết với tôi như thế.

"
Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu bèn bẻ lái sang hướng nhà mình ở một ngã tư.

Anh đã giải quyết Erica rồi thì Bạch Tô cũng không còn lý do đi ở khách sạn nữa, tất nhiên phải theo Phó Vân Tiêu về nhà.

Hơn nữa Bạch Tô tim là Phó Vân Tiêu cũng không vã đến nỗi làm xằng làm bậy.

Nhất là trong tình huống thế này, chắc chắn anh không phải là người như thế.

Khi về đến nhà Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô tắm rửa rồi nhanh chóng đi ngủ.


Đêm hôm đó bình yên đến lạ, thậm chí giấc ngủ còn ngon hơn cà khi chuyện đó chưa xảy ra.

Bạch Tô cũng không biết vì sao.

Tất nhiên cô lại càng không biết rằng đằng sau sự bình yên ấy là mưa rền gió dữ!
Mộ Tình chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một tin nhắn.

"Cô có biết tin gì không? Dự án công trình Hy Vọng Bạch Tô tham gia có một tình nguyện viên trượt chân rơi xuống núi.

"
Mộ Tình vội vã trả lời: Lý do là gì?
"Mưa to quá, xe vận chuyển vật tư có người mất tích nên mọi người phân công nhau đi tìm, kết quả trong đám người được phân công đi tìm có một cô gái leo núi lên sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"
Mộ Tình trả lời: Không có hứng thú.

"Khi cô gái đó chết thì hình như An là người đi cùng!"
Mộ Tình đọc đến đoạn đó thì nhếch môi lên, lập tức cảm thấy hứng thú.

Sau đó cô ta nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và gọi cho Mộ Vãn Vãn để tranh công, kệ lại chuyện này từ đầu đến đuôi và đầu dây bên kia là giọng nói vui vẻ của Mộ Vãn Vãn: "Phóng viên các em nên đưa những tin tức thế này lên mặt báo càng nhanh càng tốt chứ nhỉ? Đó là một mạng người đấy.

"
"Yên tâm đi chị họ, em nhất định sẽ viết một bài báo thật hay.

"
Nói xong Mộ Tình bèn cười vui vẻ.

Mộ Vãn Vãn bên kia có vẻ khá hài lòng, nhanh chóng nói với Mộ Tình: "Gần đây có nhà tài trợ tặng cho chị bộ sản phẩm trang điểm nhưng chị không dùng tới, em có thời gian rảnh thì tới tìm chị lấy về xài, thử xem sao rồi thích thì để lại dung.

"
"Cảm ơn chị họ! Cảm ơn chị họ!" Mộ Tình cực kì vui vẻ.

Cô ta nói chuyện với Mộ Vãn Vãn xong thì đầu óc bắt đầu hoạt động với hiệu suất cực cao.

Một cô gái đã chết và một người khác còn sống.


Hai người bọn họ cùng ở dưới núi, tại sao lại xảy ra hai tình huống đối lập nhau thế này?
Mộ Tình bắt đầu suy diễn và viết thật nhanh.

Một câu chuyện về hai cô gái cùng yêu một người đàn ông, trong quá trình xuống núi đã xảy ra mâu thuẫn nên cô gái hai mặt X chọn con đường an toàn để đi còn cô gái khác kiên cường hơn, không muốn đi cùng đường với cô gái hai mặt nên mới chọn con đường dẫn đến cái chết.

Khi viết xong những tình tiết đó cô ta lại cảm thấy mình thật là tài giỏi, không chê vào đâu được!
Thậm chí cô ta còn chẳng thèm kiểm tra lại đã gửi lên trang web bọn họ phụ trách.

Thoạt đầu lượt xem không cao, sau đó cô ta lại chèn thêm ảnh của Bạch Tô vào, không hiểu tại sao lượt xem bắt đầu tăng vụt lên.

Sau đó mất kiểm soát.

Mộ Tình vui vẻ đi ngủ.

Hôm sau khi Bạch Tô tỉnh lại thì phát hiện Phó Vân Tiêu đang chuẩn bị ra ngoài.

Phó Vân Tiêu bèn lên tiếng dặn dò: "Lát nữa tôi sẽ bảo Lâm Đạt đến đây tìm em, hôm nay có một khách hàng quan trọng chuẩn bị tới nên không thể ở nhà với em được.

"
Nói xong Phó Vân Tiêu bèn chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Tô trả lời: "Anh không cần bảo thư ký của mình đến đây đâu, tôi đã bình tĩnh lại rồi, cũng suy nghĩ thoáng hơn rồi nên anh cứ yên tâm.

Vả lại ở đây còn có cả Erica cơ mà.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.