Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 373: 373: Người Tốt Có Phúc




Bạch Tô lập tức sửng sốt, cô muốn lùi về phía sau theo bản năng nhưng cô biết đã không còn kịp nữa rồi.

Từ trước đến nay đàn ông luôn phản ứng nhanh hơn phụ nữ.

Kẻ trộm cầm con dao găm lao vụt về phía này như muốn đâm vào người Bạch Tô, phá hủy gương mặt Bạch Tô.

Nói thì chậm nhưng mọi thứ lại diễn ra rất nhanh, Lâm Lập vội vàng vươn tay kéo Bạch Tô lại ôm vào lòng mình còn tay phải thì giơ ra chộp lấy con dao găm kia theo bản năng.

Khoảnh khắc đó, tuy anh ta đã bảo vệ được Bạch Tô nhung con dao găm lại xuyên qua tây trang của anh ta, sau đó con dao lóe lên và máu tươi nhanh chóng chảy xuống.

Bạch Tô sửng sốt, vội vàng nói với Lâm Lập: "Anh không sao chứ!"
Thế nhưng Lâm Lập lại nói với Bạch Tô: "Báo cảnh sát đi.

"
Bạch Tô không còn khả năng xử lý tình huống nữa, Lâm Lập bảo cô báo cảnh sát thì cô lại báo theo bản năng, thế nhưng cô vừa cầm lấy điện thoại di động thì kẻ trộm đã tấn công lần thứ hai và nói với Bạch Tô: "Tao sẽ không để cho mày báo cảnh sát đâu.

"
Nói xong bèn lao tới giật lấy điện thoại di động, và ép Bạch Tô vào góc tường.

Phía sau, Lâm Lập thấy thế bèn bước tới bảo vệ Bạch Tô, muốn bảo vệ Bạch Tô thật tốt.

Đầu óc Bạch Tô đã trống rỗng.


Lâm Lập nhìn Bạch Tô, anh ta giấu Bạch Tô ở một nơi an toàn rồi mới nói với Bạch Tô nói: "Em trốn trước đi, tên đó bị dồn đến đường cùng lại thành chó cùng rứt giậu đấy!”
Bạch Tô hiểu được những lời này có ý nghĩa gì, cô hoàng hốt và thậm chí là không dám rời khỏi Lâm Lập.

Lâm Lập lại đẩy Bạch Tô ra.

Bạch Tô kích động chạy ra xa thì kẻ trộm vẫn còn muốn ngăn Bạch Tô lại, cô đi được vài bước qua đầu lại thì không biết từ khi nào tên trộm đã có thêm vài kẻ đồng lõa.

Bạch Tô lập tức sửng sốt!
Cô ngơ ngác nhìn đám người bỗng nhiên xuất hiện và càng thêm lo lắng cho Lâm Lập.

Bây giờ Lâm Lập đang bị thương, lúc nãy anh ta đối mặt với một kẻ trộm có vũ khí đã không thể cản nổi rồi, bây giờ lại có thêm một đống người thì anh ta phải làm sao!
"Lâm Lập!" Bạch Tô lo lắng vội vàng vọt tới bên cạnh Lâm Lập rồi lại thấy anh ta đá người đang tới gần mình ra ngoài, sau đó có người mới nhanh chóng nhào tới.

Bạch Tô cực kì khó chịu.

Cô lao ra thật nhanh, muốn tìm ai đó mượn di động để gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại của cô đã bị kẻ trộm cướp đi rồi.

Cô chạy rất lâu mới quay về tới chỗ hai người bọn họ vừa mới cùng nhau ăn cơm, cô tìm chủ quán nhờ báo cảnh sát, trong suốt quá trình đó cô luôn lo lắng không biết Lâm Lập có nguy hiểm tánh mạng hay không.

Sau báo cảnh sát và nói rõ vị trí của bọn họ xong thì Bạch Tô bèn chạy vội trở về chỗ Lâm Lập đang bị tấn công.

Chờ tới khi cô tới nơi thì không biết những người đó đã biến đi đâu còn người Lâm Lập thì toàn máu là máu và anh ta cũng ngã xuống trong vũng máu.

Bạch Tô lập tức hoảng sợ!
Trước đó cô không hề có cảm xúc gì với Lâm Lập nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta nằm trong vũng máu, cả người toàn máu là máu thì bỗng nhiên không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.

Cô trực tiếp vọt tới trước mặt Lâm Lập, cô quỳ gối bên cạnh Lâm Lập và liên tục dùng tay che lấy miệng vết thương hòng cầm máu lại và hét to tên anh ta.

"Lâm Lập! Lâm Lập!" Bạch Tô lớn tiếng gọi tên Lâm Lập nhưng Lâm Lập vẫn nhắm chặt mắt lại như trước, không hề có dấu hiệu đáp lời.

Bạch Tô thật sự rất sợ hãi.

Bình thường cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Lập thế này, anh ta luôn bình tĩnh và thong dong như thế, chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Lập nằm giữa vũng máu với gương mặt tái nhợt khiến người ta lo lắng không biết anh ta còn thở không.

Thở… Thở!
Khi Bạch Tô nghĩ đến từ thở đó thì cô vươn tay đặt lên mũi anh ta theo bản năng nhưng thăm dò rồi cô lại càng thêm đau lòng.

Hơi thở Lâm Lập cực kì yếu ớt mỏng manh!
Dường như hoàn toàn không còn ở đó nữa.


"Lâm Lập, anh tỉnh lại đi mà! Lâm Lập, anh đừng làm em sợ!"
"Anh đừng làm em sợ mà Lâm Lập!"
Bạch Tô lớn tiếng gọi nhưng ngoài những lời đó ra thì thậm chí cô còn không biết mình có thể nói gì nữa.

Cô ôm Lâm Lập và nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.

"Lâm Lập, anh đánh đấm giỏi lắm cơ mà? Lâm Lập, anh mau mở mắt nhìn em đi mà!"
"Lâm Lập! Anh đừng như vậy, anh cứ thế này thì bảo em phải làm sao bây giờ!"
Giọng Bạch Tô run run, cô không thể kiểm soát được tâm trạng của mình nữa, chỉ biết lớn tiếng nói với Lâm Lập.

Đúng lúc đó thì mí mắt Lâm Lập run run.

Lâm Lập khẽ mở mắt ra nhìn Bạch Tô, giọng anh ta cực kì yếu ớt nói với Bạch Tô nói: "Em nên cảm thấy may mắn mới đúng chứ nhỉ? Ít nhất thì em có thể thoát được anh.

” Giọng Lâm Lập đứt quãng… Bạch Tô nghe thấy giọng Lâm Lập thì lại càng khóc không thành tiếng.

“Ai lại cảm thấy may mắn khi rời khỏi anh cơ chứ! Anh chỉ làm em thêm áy náy thôi!”
Bạch Tô lớn tiếng nói xong thì sau lưng đã có tiếng xe cứu thương vang từ xa xa, sau đó cô trông thấy một đống người chạy về phía này, bác sĩ vội vàng đặt Lâm Lập lên băng ca và đầu óc không còn khả năng tư duy của Bạch Tô chỉ biết luống cuống theo sau đám người đó, nhanh chóng theo họ lên xe và theo xe cứu thương về bệnh viện.

Dường như cô không rời khỏi Lâm Lập một tấc nào, mãi cho đến khi anh ta được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, đèn cấp cứu sáng lên nên Bạch Tô không thể theo vào nữa mới dừng lại.

Nhưng mà tim cô vẫn bị siết chặt như thế.

Hoàn toàn không ngờ mọi thứ lại biến thành như vậy, vì sao Lâm Lập lại thành ra thế này?
Bạch Tô đứng ngồi không yên, cô chẳng thể làm gì ngoài hành lang ngoài việc ngồi chờ.

Cô chỉ có thể ngồi một lát rồi lại đứng lên đi qua đi lại và tiếp tục ngồi xuống.


Đi tới đi lui, đổi tới đổi lui, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bảng có chữ cấp cứu trên kia.

Dường như tất cả mọi cảm xúc đều bị Lâm Lập kéo theo.

Bạch Tô cũng không biết thời gian thực hiện một phẫu thuật là bao lâu, cô chỉ biết mỗi một giây một phút ngồi ngoài này chờ Lâm Lập ra tới cực kì khó chịu như đang bị dày vò.

Bạch Tô luôn luôn ở đó chờ.

Sau đó… Cuối cùng cô cũng chờ đến khi bác sĩ đẩy Lâm Lập đẩy ra, Bạch Tô vội vàng đứng dậy đón và sốt ruột hỏi bác sĩ: “Anh ấy thế nào rồi?”
Bởi vì sốt ruột nên không hề quan tâm tới chủ ngữ vị ngữ.

Bác sĩ nhìn Bạch Tô rồi nói: “Bệnh nhân được đưa tới bệnh viện trong tình trạng mất quá nhiều máu, có thể tỉnh lại nhưng có lẽ thời gian hôn mê khá dài.


Bạch Tô nghe những lời đó nhưng không biết nó có nghĩa là gì.

Cái gì mà khả năng tỉnh lại nhưng thời gian hôn mê khá dài cơ?
Bạch Tô muốn đuổi theo bác sĩ để ông ấy nói dễ hiểu hơn một tí.

Thế nhưng khi cô tới gần bác sĩ thì lại phát hiện ra bác sĩ không muốn giải thích với mình: “Người tốt sẽ có phúc!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.