Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 394: 394: Đàn Bà Xinh Đẹp Tới Công Ty




"Kết luận chính là, boss sau lưng có thể là một tên biến thái, hắn thích khiêu chiến kẻ mạnh, hắn thích chiến đấu.

Cho nên đối với những nạn nhân này, hắn giống như đang chơi trò chơi vậy."
" Lúc bắt đầu cũng sẽ lấy một công ty dưới tình huống kém một nửa so với công ty đối thủ thực lực rất lớn tiến vào thị trường, sau đó bắt đầu tiến hành so đấu, boss sau lưng có vẻ rất tàn bạo và kiên trì, hắn luôn có thể ẩn mình trong ba năm, chỉ cần 70%, sau đó ở trong thời gian nhanh nhất tiền lên 90%.

Khi đến 100%, lúc vượt qua hơn nữa, người phụ trách công ty đối thủ đều sẽ chết."
Erica nói đến đây, hơi dừng lại, chính cậu khi nghĩ đến những thứ này đều cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Chính cậu cho rằng mình cũng coi như là một thiên tài, bên cạnh cậu cũng có rất nhiều nhân vật thiên tài khác, thiên tài thích máy tính ưa chơi game, cậu có sáng tạo thế giới để cho người say mê.
Có thiên tài người ưa nghệ thuật vẽ, vẽ như điên cuồng.
Nhưng mà...!Người này ưa cái gì?
Cậu hoàn toàn không hiểu nổi.
Hơn nữa, những thứ này thật ra đều vượt quá sự thừa nhận của một đứa bé.
Dẫu sao, cậu chẳng qua chỉ là đứa con nít.
Chính cậu cảm thấy cậu có thể chịu đựng, nhưng mà liên quan đến mạng người vẫn khó mà tiếp nhận.

Phó Vân Tiêu nghe thấy Erica dừng lại, biết Erica nhất định là nghĩ tới một số chuyện anh cũng chưa kịp suy nghĩ, cho nên, Phó Vân Tiêu dời đề tài, hỏi: “Người đứng tên cho những công ty đó đều là cùng một người ư?"
"Không phải, nhưng cũng có chung đặc điểm chính là, đều là phụ nữ dáng dấp hết sức đẹp, lại hết sức gợi cảm, lại hết sức trẻ tuổi."
Phó Vân Tiêu cười.
"Người đàn ông sau lưng cháu không phát hiện?"
"Không phát hiện được."
Nói đến đây, Erica tỏ ra hơi khổ sở cùng thất vọng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu lên tiếng: “Cháu đã tận lực, nhưng cháu không cách nào đột nhập tường lửa của bọn họ, thậm chí cũng không tìm được chỗ hở nào để khai thác bọn họ."
Phó Vân Tiêu trầm mặt, còn cách trường học Erica một ngã tư, anh nhìn giao lộ đối diện, bọn nhỏ đều đã đi vào trường học.
Những đứa trẻ kia, núp giữa một bầy trẻ nít khác, đi vào trường học, mặc đồng phục học sinh, đương nhiên cũng có đặc tính của một đứa bé không thể phát hiện.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ rồi nói với Erica: “Cháu xuống xe đi, bắt đầu từ hôm nay chuyện này đừng làm nữa, giao cho chú."
Nghe thấy cái này, Erica hơi ngẩn người.
Cậu vác ba lô trên lưng bước xuống xe.
Đi xuống xe, Erica mới xoay người lại nhìn Phó Vân Tiêu sau lưng, hỏi: “Tại sao không để cho cháu làm tiếp? Chú cảm thấy kỹ thuật của cháu không tiến bộ ư?"
"Chú lo cho cháu, chú không hy vọng cháu gặp nguy hiểm, như vậy mẹ cháu sẽ đau lòng."
Phó Vân Tiêu dừng lại, mới nói cùng Erica: “Chú cũng sẽ đau lòng."
Erica xoay người lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu: “Được."
Cậu tặng Phó Vân Tiêu một nụ cười, mới chậm rãi đi về phía trường học.
Phó Vân Tiêu ở trong xe chắc chắn Erica đã vào trường học, mới lái xe rời đi.
Bạch Tô đến công ty, quả nhiên tới trễ, cô vẫn bị đánh trễ, sau đó chuẩn bị trở về vị trí ngồi xuống.
Khi cô bước đến chỗ ngồi, mới thấy trong phòng làm việc lúc này mọi người nhìn bề ngoài đều là tất cả như thường, đều đang ngoan ngoãn nghiêm túc làm việc không có gì khác thường.
Nhưng mà cẩn thận quan sát lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bởi vì biểu cảm mỗi người cũng nhìn có vẻ rất kích động, cũng không giống đang nói chuyện công việc, trò chuyện công việc tuyệt đối sẽ không xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy.
Mà mọi người cùng lúc đánh chữ trên máy tính.
Cô vội vàng ngồi vào chỗ, mở máy vi tính ra, mới vừa đăng nhập ID công việc, liền thấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh kéo vào nhóm chat tám chuyện.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn, đồng nghiệp cho cô một biểu cảm hiểu lòng không cần nói.

Cô sau khi join group liền thấy đồng nghiệp Tiêu Tiêu đang nói: Ai, tôi cảm thấy người đàn bà sẽ thành bà chủ của chúng ta ấy, chắc chắn sau lưng có người khác.
Trương Lệ nói: Cô đừng có thấy người ta trẻ tuổi thì coi thường sau lưng người ta có người.
Một đồng nghiệp khác phụ họa: Đúng vậy, có rất nhiều đàn bà tự lực cánh sinh làm giàu mà.
Bạch Tô từ mấy câu nói này cho ra kết luận: Đây là, bọn họ một người đàn bà sắp sửa tới công ty, làm bà chủ?
Bạch Tô nhanh chóng đánh chữ hỏi: Chúng ta sắp có bà chủ rồi ư?
Bạch Tô mới vừa đánh xong những lời này nhanh chóng lấy được đáp án, đến từ Tiêu Tiêu bàn bên cạnh: Đúng, trong vòng năm phút cô đi trễ, nữ chủ nhân của chúng ta đã tiến hành giáo huấn rất phô trương, còn muốn đem công ty tiến hành cải cách.
"Cải cách cái gì?"
Bạch Tô vội vàng lại đánh chữ hỏi.
Kết quả lúc này, bỗng nhiên có người bước đến chỗ Bạch Tô, là một người đàn ông, mặc âu phục, mang mắt kiếng gọng vàng, nhìn rất chuyên nghiệp.
Trực tiếp nói với Bạch Tô: “Vị đồng nghiệp này, phiền cô theo dõi tin tức trên báo này, lát nữa lên đường ngay đi."
Vừa nói liền đem tài liệu để trên bàn làm việc của Bạch Tô.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn người đàn ông này, căn bản cũng không biết...
Đây chẳng lẽ là thư ký của bà chủ mới?
Bạch Tô vội vàng trả lời một câu, được.
Sau đó nhận lấy văn kiện, đối phương liền rời đi, lúc này, Bạch Tô mới nhìn thấy các đồng nghiệp lao nhao trả lời: Mấy người không thấy sao...!Công ty chuyển hình, bắt đầu có hạnh mục làm ký giả, có quyền phỏng vấn, chính thức đưa tin!
Bạch Tô giật mình lại hỏi một câu: Cái gì ký giả?
Tiêu Tiêu bên cạnh trả lời một câu: Cô xem thử cơ lấy được tài liệu gì chẳng phải sẽ biết sao.
Bạch Tô cầm tài liệu quét một dọc, phát hiện là...!Tin tức giải trí!

Lát nữa cô phải tham gia chính là đi dự buổi họp báo của giới điện ảnh.
Bạch Tô vội vàng hỏi một câu: phóng viên giải trí á?
Tất cả mọi người đều cho cô một biểu cảm ‘chính xác’, sau đó nói với Bạch Tô: Cô xui xẻo, con cừu đầu tiên tế sống.
Nghiệp vụ trước đây trong công ty của Bạch Tô là tin tức địa phương, hơn nữa phần nhiều là đăng lại, căn bản cũng không cần ra ngoài chạy tin tức.
Bây giờ...!Lại phải ra ngoài chạy tin tức.
Mọi người rõ ràng cũng không quá tình nguyện.
Bạch Tô bất đắc dĩ vội vàng lại nhìn hôm nay nội dung phải làm hôm nay, kết quả mới phát hiện! Tin tức là một buổi họp báo ngôi sao điện ảnh, mà buổi họp báo điện ảnh diễn ra vào chín giờ sáng.
Bây giờ là tám giờ năm mươi phút!
Cô bây giờ phải bay nhanh tới đón xe, dựa theo thường tình cũng phải chín giờ rưỡi mới tới!
Thư ký này thông báo quá trễ!
Đây là cố ý sao, hôm nay cô cũng tới trễ, tại sao còn để cho cô ôm tin tức này?
Là vì cô không phe không cánh? Nên đưa đầu chịu báng trước?
Bạch Tô tức giận, trong lòng hết sức không vui, cô vội vàng đứng dậy, nhưng cũng không thể cãi lý, chỉ có thể đi trước lấy tin tức rồi trở về tính sổ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.