Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 397: 397: Tình Yêu Của Anh Quá Rung Động




Phó Vân Tiêu mới vừa bỏ video xuống, chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu liền vào lúc này vang lên.
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhận.
Đầu điện thoại kia truyền đến giọng Từ Sắt: “Bạch Tô ở chỗ tôi, cô bị fan cuồng của Mộ Vãn Vãn công kích, bây giờ tôi đang đưa cô ấy đến chỗ anh."
"Cô ấy bây giờ..." Từ Sắt liếc mắt nhìn Bạch Tô, lúc này Bạch Tô đã hết sức chật vật.
"Cô ấy bây giờ cần quần áo sạch sẽ, một ít thuốc xử lý vết thương, cùng với, an ninh của anh cần phải phối hợp."
Vừa nói, Từ Sắt liền lại tăng nhanh tốc độ.
Phó Vân Tiêu xem video cũng đã hết sức nổi điên, bây giờ lại nghe Từ Sắt nói những lời này, anh thật sự muốn nổ tung cả thế giới!
Anh tức giận nắm quả đấm thật chặt.
Nghe Từ Sắt ở đầu điện thoại kia nói: “Tôi bên này đang bị fan Mộ Vãn Vãn đuổi theo, tôi không biết có chắc chắn cắt đuôi bọn họ được hay không, nếu như tôi không làm được, đến lúc đó đến công ty anh cần phải phối hợp với an ninh!"
"Tất cả đã có tôi! Anh chăm sóc kỹ Bạch Tô!"
Phó Vân Tiêu nói như chém đinh chặt sắt, Từ Sắt cũng có thể nghe thấy đầu điện thoại kia Phó Vân Tiêu đang cực lực áp chế mình không kích động.
Phó Vân Tiêu ở đầu điện thoại kia lại nói: “Nhất định phải lái xe cẩn thận."
" Được."
Từ Sắt nghiêm túc bảo đảm.
Bạch Tô có thể mơ hồ nghe thấy Phó Vân Tiêu ở đầu điện thoại kia nói chuyện, cô lúc này đầu óc rất loạn, bị những chuyện vừa rồi bất ngờ ập xuống khiến cô không cách nào xoay sở được.

Cô quay ra sau nhìn lại, nhìn xa xa có mấy chiếc xe nối đuôi nhau gầm rú đuổi theo, cắn chặt không buông.
Bạch Tô cắn cắn môi, nhìn lại tài xế.
Từ Sắt ở bên cạnh chỉ huy: “Đi vào đường mòn phía trước."
"Nhưng mà...!Xe của chúng ta..."
Tài xế do dự: “ Đường trước mặt có thể sẽ làm hỏng xe của chúng ta."
"Lúc này, không cần quan tâm chuyện đó."
Từ Sắt lớn tiếng nói.
Một bên khác, Phó Vân Tiêu cũng khẩn trương khác thường.
Phó Vân Tiêu vừa cúp điện thoại, trước tiên để cho Lâm Đạt đi xuống mua thuốc, chuẩn bị quần áo đổi giặt cho Bạch Tô, cùng với mua một ít thức ăn.
Dặn dò xong những chuyện này, Phó Vân Tiêu lại nhanh chóng đi xuống lầu.
Công ty của Phó Vân Tiêu đều nằm trong cao ốc Phó Vân Tiêu, có an ninh độc lập.
An ninh gần công ty Phó Vân Tiêu có gần năm mươi người, nhưng mà lúc này Phó Vân Tiêu vẫn cảm thấy không đủ.
Anh trực tiếp bảo công ty an ninh điều tới năm trăm an ninh, lái xe bên cạnh, bao vây chung quanh công ty Phó Vân Tiêu chặt chẽ!
Khi Từ Sắt sai người lái xe đến gần chỗ Phó Vân Tiêu, từ xa nhìn thấy an ninh Phó Vân Tiêu chuẩn bị, giật nảy mình.
Còn bên cạnh, Bạch Tô thấy từng hàng người bên cạnh khẩn trương sắp hàng, nội tâm cô bỗng nhiên tràn ra chua xót không nguôi.
Phó Vân Tiêu phải để mình ở trong lòng nhiều bao nhiêu, mới có thể làm ra hành động dữ dội như vậy.
Như vậy cũng quá khua chiêng gióng trống! Thậm chí khua chiêng gióng trống đến mức...!Khiến người cảm thấy khó mà chịu đựng.
Những chiếc xe fan cuồng vẫn còn bám theo thật chặt, sau khi xe Từ Sắt đi qua, xe an ninh trước tiên phong tỏa con đường này.
Cho đến khi Bạch Tô an toàn đi qua.
Lúc Bạch Tô xuống xe, Phó Vân Tiêu đặc biệt an bài đi vào từ cửa sau, lối đi chuyên dụng, thậm chí anh cũng chưa kịp thấy rõ ràng tình trạng Bạch Tô lúc này liền lấy áo choàng dài bao lấy Bạch Tô.
Một đường, không có bất kỳ ai thấy xíu khe hở nào.
Thang máy đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi của Phó Vân Tiêu.

Sau khi đến, Bạch Tô liền vào trong phòng tắm.
Từ Sắt nhìn Phó Vân Tiêu, Vương Tiểu Đồng thì lo lắng nhìn Bạch Tô trong phòng tắm, nói với Phó Vân Tiêu: “Bạch Tô suốt con đường này không nói một câu, tôi sợ cô bị hoảng loạn, chúng tôi đi trước, ở đây giao cho anh."
Chuyện mới vừa xảy ra cũng không phải là một chuyện có thể tò mò hóng hớt.
Nếu nhiều người như vậy vây quanh Bạch Tô đây ngược lại sẽ càng khiến Bạch Tô khổ sở.
Vương Tiểu Đồng cùng Từ Sắt đương nhiên hiểu.

Phó Vân Tiêu gật đầu, nói: “ Được.

Cám ơn."
Từ Sắt trực tiếp vỗ bả vai Phó Vân Tiêu, trên mặt là không có vấn đề: “Nói gì cám ơn chứ, xe tôi bị hỏng, anh đền tôi một chiếc ba chục triệu là được rồi."
"Trước giờ anh vẫn thích Rolls Royce bản giới hạn đúng không, buổi tối gọi tài xế qua nhà tôi lái về!"
" Được!"
Từ Sắt vui vẻ.
Đồng ý rồi liền kéo Vương Tiểu Đồng ra cửa phòng làm việc.
Nhưng mà một khi đi ra ngoài, nước mắt Vương Tiểu Đồng liền không ức chế được chảy xuống, Từ Sắt thấy vậy, nụ cười trên mặt lập tức biến thành lo âu, anh vội vàng đi xem tình hình Vương Tiểu Đồng lúc này, vừa nói: “Em khóc cái gì chứ, không phải là chẳng có chuyện gì xảy ra ư?"
"Bạch Tô thật đáng thương, Bạch Tô là bạn tốt của em, em thương em khóc không được hả?"
"Mộ Vãn Vãn thật là ghê tởm!"
Vương Tiểu Đồng vừa khóc vừa mắng.
"Đều tại đám đàn ông thối tha các người, tại sao phải có nhiều bạn gái trước như vậy, tại sao! Anh coi đi, mất trí hết cả rồi!"
Từ Sắt đưa tay nắm tay Vương Tiểu Đồng, nói với Vương Tiểu Đồng: “Có liên quan gì đến em đâu, còn cái gì đàn ông thối tha các người, đừng có coi anh cùng bọn họ là một giuộc chứ, anh nói cho em biết, Mộ Vãn Vãn cùng Phó Vân Tiêu ở chung với nhau thời gian quá dài, lúc chia tay lại ồn ào.

Anh giống như vậy sao..."
"Mỗi bạn gái cũ của anh cũng chỉ lấy người người, không lấy được tim anh!"
Từ Sắt thậm chí còn kiêu ngạo.
"Anh còn mặt mũi nói, anh còn kiêu ngạo đúng không."
Vương Tiểu Đồng khóc tỉ tê biến thành tức giận.

Đưa tay muốn đánh Từ Sắt.
Từ Sắt đưa tay bắt được cổ tay Vương Tiểu Đồng, đến gần mặt Vương Tiểu Đồng trước nhìn Vương Tiểu Đồng, trêu chọc cô: “Còn nói không quan tâm quá khứ của anh? Cái này không phải ghen thì là gì!"
"Kệ anh nói gì thì nói! Kệ anh nói gì thì nói!"
Vương Tiểu Đồng tức giận đuổi theo Từ Sắt vào thang máy.
Sau đó Từ Sắt mới cùng Vương Tiểu Đồng chớp chớp mắt nói một câu: “Ai, anh hỏi em một câu, em có muốn trả thù Mộ Vãn Vãn hay không."
"Làm sao trả thù?"
Trên mặt Vương Tiểu Đồng trong nháy mắt lộ ra biểu cảm vui vẻ.
"Em dĩ nhiên muốn trả thù cô ta! Em phải trả thù cho Bạch Tô!"
Phó Vân Tiêu nghe trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy rào rào, cũng không biết Bạch Tô ở bên trong có khóc hay không, anh vô cùng lo lắng.
Nhìn tuýp thuốc bôi trong tay, anh vẫn thử thăm dò mở cửa phòng tắm ra.
Lúc này, vòi sen chảy ào ào, mà cả người Bạch Tô co ro dưới vòi sen, hai tay ôm hai chân, bày ra tư thế co cụm của thai nhi, cả người đều run rẩy, rõ ràng là đang khóc.
Phó Vân Tiêu đi từ từ đến trước mặt Bạch Tô.
Anh không sợ nước ướt quần áo, anh trực tiếp ngồi xổm xuống bế Bạch Tô lên, nói với Bạch Tô một câu: “Anh xin lỗi."
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.