Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 401: 401: Tôi Biết Ngày Này Chắc Chắn Sẽ Đến




Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Đừng mạnh miệng, cô gửi thứ gì cho vợ tôi? Tôi nói cho cô biết, đe dọa tôi không có ích gì đâu.”
“Chính là thứ này.” Bạch Tô nói rồi ném một phong thư cho người đàn ông.
Người đàn ông khó tin nhìn Bạch Tô, sau đó chờ cô rời đi mới mở phong thư ra.

Ngay khi thấy những bức ảnh đó, anh ta không nhịn được nổi điên.

Bên trong phong thư chính là danh sách những người qua lại và ghi chép đặt phòng khách sạn của anh ta.

Bề ngoài người đàn ông này biểu hiện rất bình thường, hơn nữa đã có vợ, nhưng gần đây sở thích của anh ta chính là “ăn vụng” ở bên ngoài.

Bạch Tô không phải làm giả mà thực sự tồn tại.
Sau khi thấy những bức ảnh này, người đàn ông lập tức xông vào văn phòng của Bạch Tô, đập lên bàn cô rống lên: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Bạch Tô nhìn anh ta: “Nếu anh không làm những chuyện giả tạo kia thì tôi cũng sẽ không làm gì, chỉ muốn cho anh cảm nhận được sự tàn khốc và chân thật của thế giới này, dạy anh cách làm người mà thôi.”
Nói xong, Bạch Tô mỉm cười.
“Tôi sẽ nói với phòng nhân sự sa thải cô ngay bây giờ!” Thư ký nổi giận, xoay người muốn ỷ vào chức vụ mà lạm dụng quyền lực.


Đúng lúc này, tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài cửa, mọi người quay đầu lại thì thấy Phó Vân Tiêu đang đi đến bên này.

Anh không bận tâm bất cứ ai, trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Tô, nói: “Em từ chức xong chưa? Tôi còn có kế hoạch.”
“Sao anh lại đến đây?” Bạch Tô không ngờ Phó Vân Tiêu lại đột nhiên đến đây.

Cô vẫn cho rằng kế hoạch từ chức của mình rất bí mật.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Sợ em không làm xong chuyện này.”
Nghe vậy, Bạch Tô bật cười: “Anh yên tâm đi, chẳng qua là từ chức thôi mà.

Tôi cảm thấy tôi không thể giết người phóng thỏa, nhưng từ chức thì không có vấn đề gì.” Đương nhiên, trước khi từ chức cũng phải xử lý hết những kẻ mà mình muốn xử lý.
Bởi vì Phó Vân Tiêu đến đây nên công ty vốn đã nhỏ của Bạch Tô lại càng chật chội hơn.

Rất nhiều người vốn dĩ còn dám bàn tán về hành vi của Bạch Tô sau lưng cô, bình phẩm từ đầu tới chân, nhưng sau khi Phó Vân Tiêu xuất hiện, mọi người đều bị khí thế của Phó Vân Tiêu kinh hãi ngậm miệng.
Bạch Tô đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh yên tâm, tôi không sao.” Không chỉ không sao mà còn trả hết mối thù cần phải trả.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô làm xong mọi chuyện rồi đi đến bên cạnh cô.

Bạch Tô dọn dẹp đồ đạc, sau đó đi theo Phó Vân Tiêu ra ngoài.

Nhìn ánh nắng bên ngoài, Bạch Tô đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhìn anh nói: “Sao? Tôi cũng từ chức rồi, anh mau tới công ty làm việc đi.

Công ty lớn như anh, một giây tôi cũng không thể gánh vác trách nhiệm được đâu.”
Phó Vân Tiêu khẽ lắc đầu, nở nụ cười: “Tất cả thời gian của tôi đều là của em, em muốn tiêu xài kiểu gì cũng được.”
Bạch Tô nở nụ cười vui vẻ.
“Em muốn đi đâu? Để chúc mừng lần này sóng gió đã yên ổn, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi một chuyến nhé.” Phó Vân Tiêu nhìn ánh nắng, nói: “Tôi kêu Lâm Đạt thu xếp.”
“Đừng.” Bạch Tô vội can ngăn Phó Vân Tiêu, sau đó nắm tay anh, nói: “Bây giờ tôi còn chưa muốn ra ngoài.

Tôi có rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, tôi không phải là hoàn toàn tự do, cho nên có một số việc cần giải quyết một chút.”
Phó Vân Tiêu lo lắng nhìn Bạch Tô.

Nhưng Bạch Tô lại kêu anh yên tâm, nghiêm túc nói: “Anh tin tôi đi, tôi có thể tự giải quyết, anh không cần đi theo tôi.


Thật đấy.” Sợ Phó Vân Tiêu không yên lòng, cô lại nhấn mạnh.
Phó Vân Tiêu vẫn lo lắng nhìn Bạch Tô thật lâu, mãi đến khi Bạch Tô lại nhấn mạnh với Phó Vân Tiêu một lần: “Anh cứ cho tôi đi thôi.”
Phó Vân Tiêu mới gật đầu nhìn cô.
Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô muốn làm gì.

Anh cũng biết con người của Lâm Lập, Bạch Tô ở chỗ Lâm Lập sẽ không gặp nguy hiểm.

Có lẽ Lâm Lập sẽ không từ thủ đoạn trước rất nhiều người, làm việc cũng hung ác, nhưng đối mặt với Bạch Tô, anh ta sẽ không như vậy.

Cho nên Phó Vân Tiêu vẫn rất yên tâm.
Cuối cùng, Phó Vân Tiêu phái người đưa Bạch Tô đến nơi, sau đó cho Bạch Tô xuống xe rồi tài xế mới lái xe rời đi.
Bạch Tô đứng trước cổng biệt thự của Lâm Lập, lấy chiếc nhẫn ra từ túi xách nắm chặt trong tay.

Trước kia, khi cô bị mất hết ký ức, Lâm Lập đã nói là sẽ giúp cô sáng tạo ra ký ức mới, vì thế anh ta đã cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn này.

Khi ấy, hành động của anh ta thực sự giảm bớt lo âu vì mất trí nhớ cho cô.

Bây giờ ngẫm lại… Thật sự là buồn cười.
Ký ức của Bạch Tô không phải là ở nước Mỹ, quá khứ của cô vốn nên liên quan tới Phó Vân Tiêu mới đúng, nhưng Lâm Lập lại giúp cô tìm ký ức ở nước Mỹ, sao có thể tìm được? Nhưng khi đó Lâm Lập rất thông minh, anh ta sẽ dùng một chút cảm động để thay đổi ký ức của Bạch Tô.


Bây giờ ngẫm lại… Cũng có cảm giác chợt hiểu ra.
Bạch Tô đi đến trước cổng biệt thự, bấm chuông cửa.

Sau đó một người hầu đi ra từ biệt thự, cúi người trước mặt Bạch Tô, nói: “Phu nhân.”
Bạch Tô hỏi người hầu: “Hôm nay Lâm Lập vẫn không muốn gặp tôi hả?”
“Không.

Hôm nay ông chủ nói chắc chắn cô sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.

Cô có thể vào nhà.”
Bạch Tô cười gật đầu, trông rất bình tĩnh.
Bạch Tô đi theo người hầu vào nhà, sau đó đứng trước mặt Lâm Lập.

Lúc đó Lâm Lập còn ngồi trên sofa, nhìn cô bình tĩnh nói: “Anh biết ngày này chắc chắn sẽ đến, chẳng qua anh không ngờ nó lại đến nhanh như thế.”
Bạch Tô bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn Lâm Lập không biết có tâm trạng gì, bèn nói với Lâm Lập: “Gần năm năm trôi qua, anh còn cảm thấy ngày này đến quá nhanh sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.