Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 408: 408: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




Tùy tiện xem một chút sẽ bị dáng người của Phó Vân Tiêu thu hút.

Bạch Tô thoáng liếc nhìn Phó Vân Tiêu… Công nhận là rất quyến rũ.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Tô lại quay đầu đi, nhanh chóng về trên giường chui vào chăn, che đầu mình.

Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, giả vờ ngủ à? Thế thì lộ liễu quá.

Anh thậm chí trơ mắt thấy cô nhảy lên giường, dám ngang nhiên giả vờ ngủ như thế.
Phó Vân Tiêu nở nụ cười tự tin, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tô, ngồi bên cạnh cô giả vờ giả vịt hỏi: “Ngủ rồi hả?”
Bạch Tô không đáp lời, cũng không nói một tiếng.

Phó Vân Tiêu lại nói bên tai Bạch Tô: “Nếu em đã ngủ thì anh cũng cùng ngủ vậy.”.

Truyện hay luôn có tại == TRUм tгцуeИ.

VЛ ==
Khi đó, Phó Vân Tiêu còn chưa nhận thấy sự khác thường của Bạch Tô.


Anh trực tiếp xốc chăn lên, chui vào trong chăn.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Tô lại quấn chăn trốn sang một bên.

Phó Vân Tiêu nhíu mày, lại tới gần Bạch Tô.

Bạch Tô lập tức ngồi dậy, nhìn anh nói: “Anh Phó, chỗ anh đang là mùa hạ, tôi mặc áo len thì không thích hợp xuất hiện ở đây đâu, anh Phó đừng bị lạnh, đi đặt phòng khác là được.”
Thấy vậy, Phó Vân Tiêu biết ngay Bạch Tô đang nổi nóng.

Anh cau mày nhìn cô: “Em có cần thiết phải làm thế không?
Bạch Tô cũng nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh nói cứ như tôi cố tình gây sự ấy.

Gì mà có cần thiết phải làm thế không? Anh cố ý hả?”
Bạch Tô bĩu môi trông rất đáng yêu.

Phó Vân Tiêu mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Tôi cố ý gì cơ?” Lúc này anh còn chưa biết lý do khiến Bạch Tô nổi nóng.

Anh chỉ tắm rửa một lát rồi đi ra, không hiểu sao Bạch Tô đã biến thành thế này.

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn cô: “Em giải thích cho tôi nghe xem.”
Thấy dáng vẻ vô tội của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô càng không vui.

Cô nói thẳng: “Hừ, tôi không muốn nói, tôi muốn ra ngoài đi dạo!” Nói rồi, Bạch Tô đến trước tủ quần áo lấy quần áo của mình chuẩn bị ra ngoài.
Phó Vân Tiêu sốt ruột.

Bầu không khí tốt đẹp thế này, hôm nay lại là đêm chỉ có hai người, đương nhiên nên làm chuyện gì đó sung sướng mới đúng.

Thế mà lúc này Bạch Tô lại muốn rời đi ư? Phó Vân Tiêu vội vàng đuổi theo, nhưng vì lúc này cách ăn mặc của Phó Vân Tiêu không phù hợp để ra ngoài, anh nhanh chóng đi thay quần áo, đến khi chạy ra thì Bạch Tô đã đi ra ngoài.
Gió đêm phất phơ, Bạch Tô chậm rãi đi trên đường, dưới lòng bàn chân là bờ cát, gió thổi bay mái tóc của cô.

Mặc dù cô chỉ muốn trêu ghẹo Phó Vân Tiêu, nhưng sau khi ra ngoài, cô vẫn cảm thấy thoải mái.

Đúng lúc này, cô bỗng nhận thấy có hai người đang đi theo sau mình.

Bạch Tô không dám quay đầu, nhưng cô có xác định không phải là Phó Vân Tiêu đuổi theo, bởi vì tiếng bước chân của Phó Vân Tiêu không phải là một nông một sâu như hai người này.

Tiếng bước chân như vậy nghe giống như bước đi tập tễnh, rất có khả năng hai người này đã say rượu!
Nghĩ đến đây, Bạch Tô bỗng hoảng sợ, vội vàng chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh.

Sau khi cô chạy đi, bước chân của hai người đi sau cũng trở nên nhanh hơn, vội vã đuổi theo Bạch Tô.

Bạch Tô sợ hãi tiếp tục tháo chạy.
Vốn dĩ khoảng cách giữa hai bên không quá xa, khi Bạch Tô bắt đầu chạy, hai người cũng dần dần tăng tốc, rút ngắn khoảng cách.

Một người đàn ông say bỗng giơ tay bắt được cổ tay Bạch Tô, lớn tiếng kêu: “Con nhóc, mày chạy cái gì?”
Không cần mở miệng, họ vừa lại gần Bạch Tô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Bạch Tô nhíu mày, bất mãn nhìn hai người này, hung ác nói: “Buông tay ra!”
“Chà, con nhóc này còn rất hung dữ.”
Nghe thấy Bạch Tô phản kháng, đối phương chẳng những không sợ hãi mà còn phấn khởi cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Đi thôi, đi theo anh ra ngoài uống rượu.”
Bạch Tô ra sức hất tay, nhưng bất đắc dĩ là đối phương nắm rất chặt, Bạch Tô không thể giãy thoát.

Hai gã đàn ông này càng phấn khởi, một người cầm chặt tay Bạch Tô, người khác cầm mắt cá chân cô, muốn khiêng cô lên.


Bạch Tô hoảng sợ kêu to: “Bỏ tôi xuống!”
Nhưng hai gã đàn ông chẳng những không nghe mà còn phấn khởi hơn.
“Mau kêu đi! Thuận theo chẳng thú vị gì cả, tao thích mấy đứa hét toáng lên cơ! Kêu đi!” Đối phương càng kêu càng hưng phấn.
Bạch Tô thật sự hoảng sợ.

Ngay khi Bạch Tô ra sức phản kháng thì bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên như ác quỷ dưới địa ngục: “Thả cô ấy ra.”
Hai con ma men đã say, ỷ vào men rượu nên cũng to gan hơn nhiều, thấy Phó Vân Tiêu xuất hiện mà vẫn không hề sợ hãi.

Phó Vân Tiêu càng khinh thường nhìn hai con ma men, giơ chân đá văng gã say giơ chân Bạch Tô, sau đó đi đến trước mặt cô.
Một gã bị đánh, gã khác vội xông tới đánh Phó Vân Tiêu, không cho anh thời gian phản ứng.

Phó Vân Tiêu cau mày, không thèm để mắt tới đối phương, bế Bạch Tô lên rồi mới nhanh chóng én tránh, sau đó lại đá đối phương ngã xuống đất.

Phó Vân Tiêu vẫn luôn ôm Bạch Tô nên từ đầu tới cuối chỉ né tránh và đánh nhau bằng chân, trông ngầu hết sức.

Chờ đến khi Phó Vân Tiêu buông Bạch Tô ra, hai người kia đã nằm bẹp dưới đất, chẳng những thương tích đầy mình mà còn vì say xỉn nên bắt đầu ngáy ngủ.
Bạch Tô ngượng ngùng nhìn Phó Vân Tiêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.