Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 500: 500: Giọng Nói Cực Kỳ Giống Phó Vân Tiêu




Phó Lôi Minh đứng dậy, quát lớn: “Cô ỷ vào cổ phần của Phó Vân Tiêu, không ngừng đưa ra mệnh lệnh sai lầm cho công ty, cô nói là muốn bảo vệ, tôi thấy cô có mưu đồ khác thì có!”
Phó Lôi Minh dồn ép quá mức, khiến Bạch Tô tức giận run người.

Nhưng Phó Lôi Minh nói công ty bị giảm giá trị cũng là sự thật, Bạch Tô rất cố gắng muốn vãn hồi chuyện này, nhưng cũng không thể làm gì được.

Cả công ty, Bạch Tô chỉ là tư lệnh không lính, có rất nhiều thứ không thể thực thi.

Những người này lặng lẽ tước đoạt hết quyền lực của Bạch Tô.

Cảm giác bất lực này… rất khổ sở.
Bây giờ Phó Lôi Minh chọc trúng chỗ đau của Bạch Tô.

Cô hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, hai tay đặt dưới bàn bắt đầu siết chặt, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn Phó Lôi Minh.
Ngay khi Bạch Tô không biết nên đáp lại như thế nào thì bỗng có giọng nam truyền tới từ tai nghe: “Đừng nói gì hết, từ giờ trở đi, cô cứ làm theo lời tôi.”
Nghe vậy, Bạch Tô hơi sửng sốt, giọng nói này thần kỳ lại khiến cô có cảm giác an toàn.
“Đầu tiên, thu hồi cảm xúc vô dụng của cô, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng bình thản, đừng sợ hãi.”
Bạch Tô hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh nhìn Phó Lôi Minh.
“Đừng nghi ngờ tôi làm bất cứ chuyện gì, mỗi quyết định của tôi đều bắt nguồn từ việc đầu tư cho lợi ích lâu dài của công ty.” Caesar dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ, tôi nói một câu, cô bắt chước một câu.”
Bạch Tô lặp lại nguyên câu.
“Tính theo lãi gộp của tư bản Vân Thượng, mặc dù năm thứ nhất lỗ vốn, nhưng bắt đầu từ tháng 12 đã có lợi nhuận, lợi nhuận cuối năm nay chắc chắn sẽ rất lớn.


Hơn nữa dựa theo tình hình quốc thế thì tôi cũng chỉ đầu tư theo trào lưu.

Nếu anh kiên quyết muốn bắt tôi giao quyền khống chế công ty thì cũng được, nhưng anh phải cho tôi một bản kế hoạch có tính khả thi, chúng ta họp rồi lại quyết định.” Bạch Tô nhìn Phó Lôi Minh, bình tĩnh nói.
Phó Lôi Minh nổi giận.

Anh ta không ngờ Bạch Tô lại trở nên sắc bén như vậy, khiến anh ta không còn lời nào để phản bác.

Phó Lôi Minh đập tay lên bàn: “Cho cô một kế hoạch mang tính khả thi thì cô sẽ nhường chiếc ghế này đúng không?” Phó Lôi Minh lớn tiếng, vẫn muốn đe dọa Bạch Tô.
Bạch Tô nhíu mày.
“Trả lời anh ta, đúng.” Caesar nói trong điện thoại.
Bạch Tô hơi chần chờ, bởi vì cô cảm thấy nói như vậy giống như đang giúp Phó Lôi Minh.

Nếu Phó Lôi Minh thật sự lấy ra một bản kế hoạch khả thi thì sao?
Caesar lặp lại lần nữa: “Cô nói đúng, làm theo lời tôi.”
Bạch Tô nhìn Phó Lôi Minh, bình tĩnh nói: “Đúng.”
Phó Lôi Minh nổi giận đóng sầm cửa.

Bạch Tô mỉm cười nói: “Anh cả nhẹ nhàng một chút, đóng cửa lại, cảm ơn.”
Đây không phải là lời Caesar dạy, mà là câu nói của Bạch Tô để tuyên bố thắng lợi lần này.
Sau khi Phó Lôi Minh rời đi, Bạch Tô ngồi trên ghế thở dài.

Ngay sau đó, cô chợt nghĩ tới chuyện khác, lập tức lớn tiếng chất vấn: “Anh là ai? Tại sao lại kêu tôi làm theo lời anh? Anh kêu tôi nói vậy khác nào giúp đỡ Phó Lôi Minh?”
Đầu dây bên kia cũng không giận, vẫn ôn hòa nói: “Đây là lấy lùi làm tiến.

Anh ta không giao được kế hoạch đâu.

Tôi mới tra xét công ty của cô trên mạng, quyết định lúc trước của cô là chính xác, cho nên dù anh ta thật sự giao ra một bản kế hoạch thì số liệu cũng là giả, vừa lúc cô có thể vạch trần anh ta trên cuộc họp cổ đông.” Caesar giải thích.

Truyện Mỹ Thực
Giọng Bạch Tô cũng trở nên ôn hòa.

Cô đang định nói cảm ơn, đồng thời hỏi rõ ràng anh là ai thì bỗng nghe thấy tiếng roẹt roẹt trong điện thoại.

Bạch Tô nhanh chóng tháo tai nghe, mở di động ra thì thấy có cuộc gọi tới, mới phát hiện không có tín hiệu nên bị cắt đứt.


Vừa lúc là 12 giờ đêm, Bạch Tô hơi hụt hẫng, vừa rồi cô quá căng thẳng nên quên mất thời gian về nhà.
Bình tĩnh lại, Bạch Tô bắt đầu nhớ tới giọng nói đó, kinh ngạc che miệng lại.

Ngẫm lại mới phát hiện giọng nói này rất giống Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô lập tức gọi lại số điện thoại đó, nhưng tổng đài thông báo với cô số điện thoại đó không tồn tại.

Cô gọi thêm lần nữa, vẫn không tồn tại.

Bạch Tô bình ổn cảm xúc, gọi điện cho Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng đang chuẩn bị ngủ, thấy Bạch Tô gọi tới thì lập tức nghe máy.
“Tiểu Đồng, vừa rồi tớ nhận được điện thoại của Phó Vân Tiêu, nhưng lại là số điện thoại không tồn tại.” Bạch Tô bình tĩnh nói.
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Bị ốm phải không? Tớ sẽ tới đó ngay!” Vương Tiểu Đồng không tin chuyện này, chỉ cho rằng áp lực của Bạch Tô quá lớn nên gặp ảo giác.
“Thật đấy! Tớ đang ở công ty! Tớ không bị ốm!” Bạch Tô lại khẳng định.
“Cậu chờ tớ một lát!” Vương Tiểu Đồng nói rồi muốn cúp máy, chuẩn bị ra ngoài tìm Bạch Tô.
“Tiểu Đồng, khoan đã! Thôi, tớ không sao đâu, cậu không cần tới đây.” Bây giờ đã khuya rồi, Bạch Tô thấy Vương Tiểu Đồng không chịu tin mình nên đành phải nói vậy.
“Cậu thật sự không sao chứ?” Vương Tiểu Đồng quan tâm hỏi.
“Ừ, thật sự không sao.” Bạch Tô nói trong điện thoại.
“Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ, có chuyện gì thì gọi cho tớ.” Vương Tiểu Đồng căn dặn, sau đó cúp máy.
Bạch Tô thật sự quá mệt mỏi nên buổi tối không về nhà, ở lại văn phòng ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, nhân viên khác còn chưa đi làm, Bạch Tô về nhà rửa mặt một chút, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi lại chạy về công ty.

Vừa đến nơi, thư ký cầm một đống tài liệu cho Bạch Tô.
“Đây là gì?” Bạch Tô nghi hoặc nhìn thư ký.
“Đây là tài liệu của cuộc họp diễn đàn thương mại, tổng giám đốc Phó kêu tôi mang tới cho ngài xem.” Thư ký đặt văn kiện lên bàn của Bạch Tô.

“Phó Lôi Minh đâu? Cuộc họp này đã thu xếp cho anh ta rồi mà?” Bạch Tô cau mày, bất mãn nói.
Thư ký hơi chần chờ nói: “Tổng giám đốc Phó nói hôm nay anh ấy bận làm dự án nên không tới… Còn kêu ngài đến thành phố B tham gia cuộc họp diễn đàn thương mại…”
Bạch Tô không vui khoát tay, ra hiệu cho thư ký ra ngoài.

Sau khi thư ký rời đi, Bạch Tô tức giận ném văn kiện lên bàn.

Rõ ràng Phó Lôi Minh cố ý gây khó dễ cho cô, nhưng cô lại không có cách nào đối phó với anh ta.

Cô biết hôm nay không phải là cuộc họp, mà là hội thảo luận nghiên cứu diễn đàn thương mại đứng đầu cả nước, nhất định phải tham gia.

Lúc trước an bài Phó Lôi Minh, nhưng bây giờ Phó Lôi Minh lại lâm thời làm trò này, rõ ràng là muốn khó xử Bạch Tô.
Bạch Tô tức giận đến mức giậm chân, một lúc sau, cô tỉnh táo lại ngồi trên ghế, nhặt văn kiện lên chỉnh lý lại.

Không còn cách nào khác, đành phải tự lái xe tới thành phố B.
Thành phố B và thành phố A cách nhau một khoảng cách.

Bạch Tô không dẫn theo tài xế, một mình lái xe đến đó.

Đến nửa chừng, xe của Bạch Tô bị chết máy, không chỉ có thể, sắc trời còn càng ngày càng tối, một cơn mưa to đang đến gần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.