Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 505: 505: Có Thể Ở Với Tôi




Thực tế vừa thấy Bạch Tô, Nghiêm Đình đã không nhịn được muốn cười thành tiếng, hoàn toàn không hiểu tại sao Bạch Tô lại ướt sũng người, thoạt nhìn như vịt rơi xuống nước.

Thấy Caesar ở đây nên Nghiêm Đình vẫn nhịn giúp Bạch Tô diễn kịch.
Caesar vừa đi, Nghiêm Đình không cần nhịn nữa, trêu ghẹo Bạch Tô: “Chẳng lẽ cô trèo lên đây từ tầng năm?” Nghiêm Đình ôm bụng cười khoa trương.
Bạch Tô liếc xéo Nghiêm Đình, rút tay ra khỏi cánh tay anh ta, đi thẳng về phía thang máy.

Thấy Bạch Tô muốn đi thang máy, Nghiêm Đình cũng đi theo, tự nhiên cùng Bạch Tô lên thang máy.

Nghiêm Đình muốn nói chuyện với Bạch Tô, nhưng Bạch Tô làm lơ.

Nghiêm Đình đi theo Bạch Tô xuống quầy lễ tân bên dưới.

Bạch Tô lại hỏi thăm còn dư phòng không, kết quả là lễ tân nói thực sự không còn dư phòng nữa.

Nghe vậy, Bạch Tô càng khó xử, dù sao cô không thể tiếp tục ở chung phòng với Caesar.
“Vậy các cô có phòng cho nhân viên lau dọn, hay là phòng chứa đồ gì đó, cho tôi một phòng ở tạm cũng được.” Bạch Tô vẫn muốn giãy dụa.
“Xin lỗi cô, không có.” Lễ tân khó xử nói, khiến Bạch Tô không còn cách nào khác.
Thấy Bạch Tô khó xử, Nghiêm Đình lại cảm thấy rất xinh đẹp, không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo cô: “Nếu chúng ta đã là người yêu thì cô ở chung với tôi đi.”

“Ai muốn ở chung với anh chứ.” Bạch Tô nói rồi xoay người muốn rời đi.
“Này, chẳng phải cô nói với người khác là muốn ngủ với tôi hay sao?” Nghiêm Đình nhanh chóng đuổi theo, hai tay đặt lên vai Bạch Tô, ánh mắt bỗng trở nên thâm tình: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tốt với cô, trân trọng cô.”
“Nhàm chán.” Bạch Tô hất tay Nghiêm Đình, quay đầu bỏ đi.

Nghiêm Đình lại đuổi theo.
“Vậy cô định ở chỗ nào?” Lần này Nghiêm Đình bớt cợt nhả, nghiêm túc hỏi.
“Ừm… Về phòng thu dọn đồ đạc trước, sau đó nhìn xem có thể ngủ trong phòm gym không.” Bạch Tô vừa vào thang máy vừa nói.
Nghiêm Đình cũng vào thang máy, suy nghĩ một chút rồi ấn nút tầng tám.

Đến tầng tám, Bạch Tô chờ Nghiêm Đình đi ra, sau đó cô lại lên trên, không ngờ lại thấy Nghiêm Đình mãi không đi ra.

Bạch Tô không nhịn được nhíu mày, đã thấy Nghiêm Đình chặn trước cửa thang máy để tránh nó đóng lại, còn nói: “Mời cô Bạch.”
“Đến đây làm gì?” Bạch Tô không hiểu hỏi.
“Chọn phòng cho cô chứ sao.” Nói rồi, Nghiêm Đình kéo Bạch Tô ra thang máy.
Phòng ở tầng tám trang hoàng khác hẳn mấy tầng khác.

Phòng ở tầng tám đều là phong cách phòng khách sạn bình thường, mặc dù xa hoa, nhưng cũng giống hệt những khách sạn khác.

Còn phòng ở tầng tám đều có phong cách nhà riêng, càng tinh xảo, cũng càng giống gia đình hơn là mấy phòng khác.

Tham quan xong, Bạch Tô càng hoang mang.
“Rõ ràng còn nhiều phòng như vậy, tại sao lại bảo là hết phòng?” Nói rồi, Bạch Tô xoay người muốn tìm lễ tân hỏi cho rõ ràng.
Nghiêm Đình vội ngăn cản Bạch Tô, giải thích: “Họ không nói sai, tầng này chỉ mở ra với người quen của khách sạn, cho nên nói đúng ra thì hết phòng rồi.”
“Vậy tại sao anh có thể đến đây?” Bạch Tô sửng sốt.

Theo lý thuyết, tham gia hội nghị thương mại đều là đại biểu của các tập đoàn, hồi sáng Nghiêm Đình còn tham dự, Bạch Tô cho rằng Nghiêm Đình cũng như mình.

Ai ngờ không biết Nghiêm Đình tìm được phương thức liên lạc của Bạch Tô từ chỗ nào, bây giờ lại dẫn Bạch Tô đến tầng nhà mà chỉ có người trong khách sạn mới biết, cô càng tò mò về thân phận của anh ta.
Nghiêm Đình không nói tiếp, chỉ cười giục Bạch Tô tranh thủ thời gian chọn phòng.

Thấy Nghiêm Đình không muốn trả lời, Bạch Tô cũng không hỏi nhiều.

Dù sao đó cũng là việc tư của Nghiêm Đình, nguyên nhân nào thì cũng không liên quan tới cô.


Chỉ cần cô nhanh chóng chọn được phòng dọn ra thì đã thỏa mãn rồi.

Cho nên Bạch Tô nhanh chóng chọn một phòng phong cách Địa Trung Hải, Nghiêm Đình đưa cho Bạch Tô một tấm thẻ phòng.
“Cảm ơn anh.” Bạch Tô nghiêm túc nói.
“Muốn cảm ơn tôi thì hãy thể hiện bằng hành động thực tế đi.” Nghiêm Đình lập tức hết đứng đắn, tới gần Bạch Tô chuẩn bị khoe khoang.

Giọng Nghiêm Đình vô cùng có sức hút, bây giờ lại kề sát bên tai Bạch Tô, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể từ chối.
Thấy Nghiêm Đình tới gần mình, rõ ràng là muốn ám chỉ điều gì đó, Bạch Tô bỗng lấy một tấm thẻ ngân hàng: “Hành động thực tế đây.”
“Đây là cái gì?” Nghiêm Đình hoảng sợ.
“Trong thẻ là tiền phòng mấy ngày nay, anh phải nhận lấy, không thì tôi không ở đâu.” Bạch Tô cũng nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình nhíu mày, nhún vai, còn muốn nói gì đó thì di động chợt vang lên.

Anh nghe máy rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Nghiêm Đình rời đi, Bạch Tô lên tầng cao nhất thu dọn đồ đạc của mình.

Lúc cô về phòng, Caesar và An Kỳ đều không có ở đây, cô đoán có lẽ hai người đã ra ngoài.

Bạch Tô đặt thẻ phòng lên bàn, xoay người xách đồ của mình xuống phòng tầng tám.
Suốt cả hôm nay, Bạch Tô thật sự quá mệt mỏi, họp hành cả ngày, lại trèo tầng lầu cao đến thế.

Cô đặt đồ xuống, nhanh chóng cởi đồ, xả nước ấm ngâm mình vào bồn.

Tắm xong, cô thay đồ ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.


Các chi tiết trong phòng đều rất tinh xảo, tủ kính hình vòm phong cách Moors, mặt tường, sàn nhà đều chọn dùng vật liệu có màu nâu đất và vân da, còn có một chiếc đèn treo phong cách Morocco, trên bàn đặt đĩa quay kiểu cô, Bạch Tô rất thích.

Cô rót một ly rượu vang, bật tiếng nhạc thư giãn.

Không ngờ vừa bật nhạc lên thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Tô tưởng trái cây mình gọi được bưng lên, đặt ly rượu xuống đi ra mở cửa, không ngờ vừa mở cửa liền xấu hổ, người đứng trước cửa không phải là nhân viên phục vụ mà là Caesar.
Bạch Tô uống rượu nên khuôn mặt hơi ửng hồng, cô vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cẳng thân và làn da lồ lộ rõ ràng, ngón tóc còn dính giọt nước trong suốt.

Lúc này Bạch Tô như một trái táo vừa chín tới, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Caesar hơi chững lại.

Anh cũng không ngờ Bạch Tô lại mở cửa trong trạng thái này.
“Anh có chuyện gì sao?” Bạch Tô lên tiếng trước, vội cầm cổ áo che kính ngực.

Trạng thái này quá xấu hổ, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể kiên trì nói chuyện trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.