Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 507: 507: Anh Biết Dùng Đũa Ư




Bạch Tô quay lại, Caesar vừa lúc đứng trước mặt cô.
“Cô về thành phố A hả?” Caesar nghiêm túc hỏi Bạch Tô.

Bạch Tô gật đầu.
“Vậy thì để tôi chở cô về.” Caesar nói.
Bạch Tô vội xua tay: “Không cần, tôi bắt taxi về là được.”
“Nơi này có thể bắt được taxi sao?” Caesar liếc nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài.

Anh biết Bạch Tô đang sốt ruột, nhưng không hiểu tại sao Bạch Tô lại từ chối mình.
Bạch Tô chần chờ một chút, vẫn mỉm cười lễ phép từ chối: “Thôi, tôi không muốn làm bóng đèn giữa anh và bạn gái đâu.”
Caesar khẽ cau mày, không nói thêm gì nữa mà lập tức đi ra ngoài.

Đến trước cửa, Caesar dừng lại, quay sang nhìn Bạch Tô: “An Kỳ đã về thành phố A, nếu cô muốn về thì mau lên xe.” Dứt lời, Caesar đi xuống bãi đỗ xe lái xe.
Bạch Tô chần chờ một chút, nhìn chung quanh, xác định mình thật không thể gọi được xe, cũng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng đi theo.

Cô muốn mau chóng về thành phố A gặp Phó Vân Tiêu, nếu không đi cùng Caesar thì sẽ không thể trở về.
Sau khi lên xe, hai người ngồi yên tại chỗ.


Có lẽ Caesar cũng bận chuyện nên lái xe rất nhanh.

Bạch Tô ngồi trên ghế lái phụ, trong đầu suy nghĩ về Phó Vân Tiêu, không bắt chuyện với Caesar.

Mãi cho tới khi xe chạy vào thành phố A, trời đã hơi tối, Bạch Tô mới quay sang lễ phép nói: “Cảm ơn anh, để tôi ở ngã rẽ đằng trước là được, tôi có thể bắt taxi về.”
Caesar gật đầu, không nói gì.

Đúng lúc này, di động của Bạch Tô vang lên, thám tử tư gửi tin nhắn tới: “Trên đường kẹt xe, một tiếng sau gặp lại dưới lầu tập đoàn Phó Thị.”
Bạch Tô nhanh chóng trả lời: “Được”.
Thực tế chỗ này đã cách Phó thị rất gần.

Khi Bạch Tô đặt di động xuống, Caesar bỗng quay sang nhìn cô, hỏi: “Thành phố A có chỗ nào bán đồ ăn ngon không?”
Bạch Tô trầm tư một chút: “Ừm… Đường Ngô Đồng với phố Phượng Dương có một quán cơm riêng, cá sóc ở đó rất ngon, anh có thể đi ăn thử.” Nhắc tới ăn, Bạch Tô cũng hơi đói bụng.
“Cô có bận gì không? Không bận thì dẫn tôi đi.” Caesar nói thêm: “Tôi còn chưa quen đường ở thành phố A.”
Bạch Tô suy nghĩ một chút, bây giờ Phó Vân Tiêu bị kẹt trên đường, đi ăn cơm trước chắc cũng vẫn còn kịp.

Lý do khác là đi qua đi lại đều do Caesar đưa cô, về tình về lý, cô đều nên mời người ta ăn một bữa cơm để cảm ơn.
“Tôi dẫn anh đi đi.” Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói.
Trước kia, Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng từng đến quán cơm riêng này ăn mấy lần, rất ấn tượng về cá sóc ở đây.

Cô biết trước kia Caesar vẫn sống ở nước ngoài, cho nên không xác định anh có thể ăn được hay không.

Trước khi gọi món, cô còn cố ý hỏi Caesar có thể ăn cơm Trung hay không, Caesar gật đầu ra hiệu cho Bạch Tô cứ gọi theo khẩu vị của mình là được.
Bạch Tô gọi một phần cá cùng mấy món ăn nóng.

Để săn sóc Caesar, Bạch Tô còn cố ý kêu nhân viên phục vụ mang dao nĩa.
Nhà hàng này khá độc đáo, không chỉ có cơm Trung mà còn có bít tết.

Nhưng ăn cá sóc mà còn cần dao nĩa, nhân viên phục vụ mới gặp lần đầu.
Sau khi cá sóc được bưng lên, Bạch Tô cầm đũa nhặt xương cá cho Caesar, hy vọng anh có thể dễ ăn hơn một chút.

Ai ngờ cô phát hiện Caesar không cần dao nĩa, cũng không cần Bạch Tô lấy xương cho mình, bởi vì Caesar dùng đũa còn lưu loát hơn Bạch Tô.

Bạch Tô nhìn Caesar cầm đũa gắp đồ ăn một cách tự nhiên, giống như trời sinh biết dùng đũa.

Bạch Tô rất kinh ngạc, Caesar mới tới đây mà sao lại quen tay đến thế?
“Anh ở nước ngoài thường xuyên ăn cơm Trung hả?” Bạch Tô tò mò hỏi.
“Đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm Trung.” Caesar đáp.
“Vậy tại sao anh lại dễ ăn như vậy? Còn biết dùng đũa nữa chứ.”
Nhắc đến đây, Caesar mới chú ý tới vấn đề này.

Trong TV từng nói người nước ngoài thông minh đến mấy, khi dùng đũa cũng phải cố gắng hết sức.

Nhưng động tác của Caesar lại không cần tốn nhiều công sức, khiến Bạch Tô cảm thấy rất thần kỳ.

Caesar lại thử cầm đũa, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ, hình như tự nhiên biết dùng.”
Nghe vậy, Bạch Tô cau mày.
“Có lẽ món ăn cô gọi quá hợp khẩu vị.” Nói xong, Caesar lại bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Bạch Tô nhìn đồng hồ, không rối rắm chuyện này.

Bây giờ cô chỉ chú ý tới chuyện sắp được gặp Phó Vân Tiêu, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian.

Mãi cho đến khi hai người ăn cơm xong, Caesar buông đũa xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Bạch Tô nhanh chóng cầm đồ đi theo Caesar ra ngoài.
“Cô muốn đi đâu?” Vừa ra ngoài, Caesar quay lại hỏi Bạch Tô.

“Tập đoàn Phó thị.” Bạch Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, bước chân cũng nhanh hơn.
“Trễ thế này mà còn về công ty à?” Caesar thuận miệng hỏi.
“Ừm… Có chút việc.”
Bạch Tô không nói cho Caesar là chuyện gì, bởi vì cô cũng không quá quen với anh.
Caesar gật đầu, sau đó hỏi: “Tôi đưa cô nhé?”
Bạch Tô suy nghĩ rồi từ chối: “Không cần, công ty của tôi ở gần đây, tôi tự đi là được.”
Caesar nghi hoặc nhìn cô: “Cô có chắc là không cần không? Giao thông thế này…”
“Công ty của tôi ở chỗ đó.” Bạch Tô chỉ vào tòa nhà cao chọc trời đang sáng đèn ở nơi xa.

Từ vị trí này có thể thấy công ty của Bạch Tô, cho nên Bạch Tô lập tức chỉ cho Caesar thấy.
Nhìn theo tầm mắt của Bạch Tô, tòa nhà kia có vẻ rất cô đơn dưới bầu trời đêm, tên công ty vô cùng bắt mắt.

Caesar nhìn chằm chằm mấy chữ Tư Bản Vân Thượng một hồi lâu mới gật đầu nói: “Được rồi.”
Sau đó anh chào từ biệt với Bạch Tô, tự nhiên lên xe mình rời đi.
Sau khi Caesar đã rời đi, Bạch Tô lập tức đi về phía tòa nhà tư bản Vân Thượng.

Cách tập đoàn Phó thị càng ngày càng gần, Bạch Tô càng ngày càng hồi hộp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.