Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 547: 547: Cô Ta Có Thể Làm Từ Từ




Nói xong, Mộ Vãn Vãn lo lắng nhìn An Kỳ.

An Kỳ dừng động tác lật catalogue, ngẩng đầu lên không biết nghĩ gì.
“Hơn nữa tôi nghe nói trước kia cô ta chỉ là nhân viên quèn, đầu tiên là quyến rũ Phó Cảnh Hoài, bị mẹ Phó Cảnh Hoài ngăn cản, sau đó lại thông đồng với Phó Vân Tiêu.

Cô nghĩ đi, một người bình thường có thể ngồi vào vị trí đó, chắc chắn thủ đoạn không hề đơn giản đâu.” Mộ Vãn Vãn nói thêm: “Cô nghĩ kỹ lại tối hôm cô ta với Caesar bị nhốt trong nhà triển lãm Bác Liệt Ninh đi, chuyện này quá trùng hợp đúng không? Cho nên tôi hy vọng cô hãy cẩn thận hơn một chút.”
An Kỳ đặt catalogue xuống, ngẩng đầu đối diện với Mộ Vãn Vãn: “Nhưng lúc chọn lễ phục cho tôi, cô ta đều chọn những bộ phù hợp nhất, hơn nữa cô ta cũng đồng ý tham dự lễ đính hôn của chúng tôi…” An Kỳ khó hiểu nói.
“Nghiêm túc chọn lễ phục cho cô thì có thể chứng minh được điều gì? Nếu cô ta quen biết với chủ cửa hàng lễ phục thì không chừng sẽ làm gì đó.

Hơn nữa cô ta đồng ý tham dự lễ đính hôn, sao cô biết cô ta không có mục đích khác?” Mộ Vãn Vãn lại nói.
An Kỳ không tiếp lời.

Mặc dù cô ta không thích Bạch Tô, nhưng cô ta cũng nửa tin nửa ngờ lời nói của Mộ Vãn Vãn.
“Thôi, không nghĩ cô ta nữa.

Chị đưa tôi đến công ty AC đi.” An Kỳ lắc đầu, bỗng vui vẻ nói.
“Cô muốn đến công ty làm việc à?” Mộ Vãn Vãn cau mày nhìn An Kỳ.

“Không phải, tôi đi tìm Caesar.

Anh ấy đã đồng ý tan tâm sẽ dẫn tôi cùng đi ăn cơm.” An Kỳ vui vẻ nói.
Mộ Vãn Vãn không nói thêm gì, xoay người bắt đầu giả vờ nghiêm túc lái xe.

Chẳng qua cô ta cau mày, nắm chặt tay lái, đạp chân ga chạy hết tốc độ.

Cô ta châm ngòi mà không có tác dụng là bao, cho nên bây giờ cô ta rất khó chịu.
Chạy ngang qua ngã tư đường, bỗng đến một quán bar.

Mộ Vãn Vãn sực nhớ ra chuyện khác, vội nói: “Đúng rồi An Kỳ, còn một tin tốt lành tôi quên nói với cô.”
An Kỳ quay sang, nghi hoặc nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Tôi mới mở một quán bar, khoảng thời gian trước đang trang hoàng, mấy ngày nay sẽ khai trương, cô nhất định phải dẫn Caesar tới ủng hộ nhé.”
“Chúc mừng chúc mừng.

Không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ tới dự!” An Kỳ lập tức nói.
Đưa An Kỳ tới công ty, Mộ Vãn Vãn mới yên lòng một chút.

Nếu lần này An Kỳ không tin vào quan hệ của Bạch Tô và Caesar thì cô ta sẽ làm thêm lần nữa.

Cô ta không tin Bạch Tô có thể phòng bị được.

Cô ta không sốt ruột, có thể làm từ từ, chậm rãi thêm mắm thêm muối cho Bạch Tô và Caesar.
Mộ Vãn Vãn suy nghĩ một chút, trực tiếp lái xe tới nhà Phó Lôi Minh.

Cô ta đỗ xe trước cổng biệt thự, sau đó xuống xe gõ cửa.

Phó Lôi Minh mở cửa ra, thấy Mộ Vãn Vãn thì cau mày.
“Cô là ai?”
“Có lẽ anh Phó không biết diện mạo bây giờ của tôi, nhưng chắc anh Phó đã từng nghe tên tôi rồi.


Tôi là Mộ Vãn Vãn.” Mộ Vãn Vãn tự tin nói.
“Cô Mộ đột nhiên tới tìm tôi là có chuyện gì sao?” Phó Lôi Minh vẫn bình tĩnh.
Mộ Vãn Vãn nói: “Tôi tới để tặng một món quà lớn cho anh, anh không định mời tôi vào nhà ngồi à?”
Phó Lôi Minh cau mày, nhưng vẫn mời cô ta vào phòng khách, kêu người hầu bưng hai ly nước lên đây.
“Món quà gì? Cô Mộ nói đi.”
Mộ Vãn Vãn bưng ly nước lên uống một ngụm: “Tôi có thể giúp anh giành lại địa vị ở nhà họ Phó.” Cô ta ngẩng đầu gằn từng chữ.
Phó Lôi Minh hơi khiếp sợ, nhưng vẫn không biểu lộ trên mặt.

Anh ta nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn: “Cô có kế hoạch gì?”
Mộ Vãn Vãn mỉm cười, đứng dậy kề sát vào bên tai Phó Lôi Minh nói: “Anh Phó không cần biết tôi có kế hoạch gì, chỉ cần lúc đó anh đưa Bạch Tô đến quán bar của tôi là được.”
Phó Lôi Minh híp mắt: “Rồi sao nữa? Cô Mộ, tôi dựa vào đâu mà phối hợp với cô? Cô không đủ để tôi tin tưởng.”
“Nhưng đưa Bạch Tô đến quán bar của tôi cũng không tốn công sức của anh Phó mà, sao lại không làm?” Mộ Vãn Vãn lại nói.
Phó Lôi Minh trầm tư một hồi.

Mộ Vãn Vãn không nhiều lời, đứng dậy nói: “Tôi chờ anh.” Sau đó xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, Tư Bản Vân Thượng.
Nếu không còn chuyện khác cần phối hợp thì cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây.”
Mọi người dọn dẹp đồ đạc rời khỏi phòng họp.

Bạch Tô chỉnh lý lại văn kiện, đang định rười đi, tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Tô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Phó Lôi Minh đang gõ cửa vào phòng.
“Tổng giám đốc Bạch, tôi có việc cần thương lượng với cô.” Phó Lôi Minh mỉm cười đi vào, thái độ khác hẳn với trước kia.

Bạch Tô nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Tối nay có mấy khách hàng quan trọng cần cô đích thân tiếp đón.” Phó Lôi Minh mỉm cười đi đến bên cạnh Bạch Tô, kéo ghế ra mời cô ngồi xuống.
Bạch Tô nhíu mày.

Bình thường Phó Lôi Minh luôn nắm chặt tài nguyên khạc hàng, chưa bao giờ cho Bạch Tô nhúng tay vào, hôm nay Phó Lôi Minh lại khác thường như vậy, khiến Bạch Tô rất không quen.
“Bình thường đều là anh tiếp đón khách hàng mà.” Bạch Tô nghi hoặc nói.
Con ngươi trong mắt Phó Lôi Minh xoay tròn: “Mấy ngày nay tôi bị cảm, sợ trạng thái không ổn định sẽ ảnh hưởng tới hợp đồng của công ty.”
Bạch Tô trầm tư một hồi, vẫn từ chối: “Khách hàng của anh chỉ quen thuộc với anh, anh tiếp đón họ là được.”
Phó Lôi Minh lộ vẻ khó xử.

Bạch Tô nhìn anh ta: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi xin đi trước.” Nói xong, cô xoay người cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
Phó Lôi Minh cúi đầu, chần chờ một chút: “Khoan đã, những khách hàng này không tín nhiệm tôi.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, cao giọng nói: “Mấy vị khách này đều là khách hàng lớn của Vân Thượng, trước kia toàn là Phó Vân Tiêu liên lạc trực tiếp với họ.

Cho nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi đạt được sự tín nhiệm của họ, để tránh ảnh hưởng tới lợi ích của công ty.”
Nói xong, Phó Lôi Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, quan sát phản ứng của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.