Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 629: 629: Ân Oán Cá Nhân




Chu Lê nói xong, cô ta dùng ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô ung dung trở về ghế sofa, cô bình thản ngồi xuống, hai chân bắt chéo, sau đó nhìn Chu Lê nói: "Cô Lê, nếu cô có vấn đề gì, cô có thể nói thẳng với tôi."
"Không dám."
"Cô Tô, tôi thật sự không dám có ý kiến gì với cô cả.

Tôi chẳng qua chỉ nghe mọi người đồn rằng cô là một người làm việc rất quyết đoán, hơn nữa đột nhiên lại được thăng chức làm lãnh đạo, nên nhất thời tôi cảm thấy chưa quen, vì vậy cần thời gian để thích nghi."
So với mấy lời vừa nãy, câu này của Chu Lê có phần hòa hoãn hơn một chút.
Bạch Tô biết Chu Lê nhỏ tuổi hơn cô, vì vậy sau khi Chu Lê đã chịu hòa hoãn, bầu không khí có vẻ được xoa dịu một chút nên cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Lúc này, cô chỉ có thể quay lại bàn chuyện công việc: "Cô Lê, tôi cần làm việc với người trong công ty phụ trách vấn đề chọn địa điểm để mở chi nhánh khách sạn mới, phiền cô đem tài liệu đến giúp tôi."
Chu Lê nhìn Bạch Tô rồi gật đầu nói: "Được, tôi đi chuẩn bị một chút."
Câu nói này của Chu Lê nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, không có ý gì khác ngoài công việc.

Nói xong, cô ta liền bước ra khỏi phòng.
Mặc dù lúc này Bạch Tô đang vô cùng tức giận, nhưng cô không thể nổi giận, chỉ đành cố gắng nén cơn giận này xuống.

Cô tự mình đi lấy một ly nước, sau đó ngồi trên sofa đợi Chu Lê.
Lúc này, điện thoại Bạch Tô lại đột nhiên vang lên, là thư ký trước kia của Nghiêm Đình gọi đến.
"Tổng giám đốc Tô, bây giờ cô có ở công ty không? Tôi vừa xuống máy bay, tôi sẽ qua đó đón cô."
Nghe thư ký của Nghiêm Đình nói như vậy, Bạch Tô cảm thấy ngạc nhiên.
"Cô sao vậy? Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cô sao?"

Bạch Tô hoài nghi hỏi.
"Tổng giám đốc Tô, chuyện là thế này, tôi lo cô một mình đi đến đó lỡ lại có việc gì cần giúp đỡ thì sao, vì vậy mới đến đây."
"Tôi dù sao cũng đã đến rồi, lẽ nào cô lại muốn tôi quay về?"
Thư ký sợ Bạch Tô sẽ từ chối, vì vậy liền nói đùa với Bạch Tô.
Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được cười: "Tôi đã đến chi nhánh của công ty rồi, bây giờ đang ở trong văn phòng của tổng giám đốc Chu đây, cô qua đi, tôi đợi cô."
"Được."
Nói xong, thư ký vội vã cúp điện thoại.
Tắt điện thoại, Bạch Tô tiếp tục ngồi trên sofa đợi Chu Lê.

Nhưng đã mười phút trôi qua Chu Lê vẫn chưa quay về, cô lại đợi thêm mười phút nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ta đâu.

Cho đến khi thư ký trước đây của Nghiêm Đình đến cô vẫn còn ngồi đợi.
Sau khi thư ký đến, cô ấy liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Tô cô ấy mỉm cười chào một tiếng:
"Tổng giám đốc Tô."
"Hôm nay có Giám đốc Lê ở đây không?"
Vừa mới bước vào, thư ký liền hỏi Bạch Tô.
"Không có, chỉ có Chu Lê ở đây."
Bạch Tô đơn giản trả lời một câu nhưng đủ khái quát tình hình lúc này, vừa nghe xong, thư ký liền cau mày, cô ấy trực tiếp hỏi Bạch Tô: "Cô ta có làm khó gì cô không?"
Nghe thư ký hỏi, Bạch Tô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô không biết tại sao thư ký vừa đến lại có thể đoán được việc hôm nay Chu Lê gây khó dễ với cô?
Nhưng Bạch Tô không nói sự thật, cô chỉ lắc đầu nói: "Tại sao Chu Lê lại muốn làm khó tôi chứ?"
Bạch Tô vừa nói xong, thư ký muốn nói gì đó lại thôi.
"Nếu như cô ta không làm khó cô vậy thì mấy chuyện đó cũng không có gì quan trọng, cô không cần phải biết đâu."
Bạch Tô thở dài một hơi rồi lại nói với thư ký lại: "Bây giờ có vẻ như tôi đang bị làm khó rồi."
Bạch Tô nghiêm túc nhìn thư ký: "Tôi bảo họ đem tài liệu qua cho tôi, nhưng tôi đã đợi một tiếng rồi vẫn chưa có ai quay lại."
Nghe vậy, thư ký cũng trở nên sốt ruột, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Để tôi đi nhắc bọn họ."
Nói xong, thư ký liền đi ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng, cô ấy hỏi thăm một nhân viên: "Chu Lê đâu?"
"Tổng...!Tổng giám đốc đi ăn cơm rồi."
Có thể là do bộ dạng giận dữ của thư ký có chút dọa người nên người nhân viên có chút sợ hãi, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Bạch Tô vội vàng ngăn thư ký lại: "Đừng lo lắng quá."
Sau đó cô liền nói với người nhân viên: "Không có gì đâu, cô đi làm việc của cô đi."
Bạch Tô bảo người nhân viên đi làm việc, sau đó quay người nhìn thư ký: "Không sao, chúng ta đợi cô ta quay lại là được."
"Tổng giám đốc Tô, rõ ràng là Chu Lê đang gây khó dễ với cô."
Thư ký vô cùng tức giận, cô bực bội nói.

Bạch Tô thở dài một tiếng, nhìn thư ký nói: "Không sao, chúng ta vào phòng đợi tiếp."
Nếu không đợi thì còn phải biết làm gì nữa đây?
Nơi này đều do Tổng giám đốc Chu quản lý, mọi việc còn phải nhờ vào quyền lực của ông ta ở đây, vì vậy Bạch Tô cũng không còn cách nào khác.
"Không được, tôi phải gọi Chu Lê, bảo cô ta lập tức quay về."
Nói xong, thư ký liền gọi điện cho Chu Lê.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, thư ký trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Chu Lê, cô cố ý phải không?"
"Cô đừng có mà nghi ngờ năng lực làm việc của tôi, tôi cố ý cái gì?"
Chu Lê nói, giọng điệu vô cùng hống hách.
"Vậy tại sao nói là đi lấy tài liệu nhưng cuối cùng cô lại đi ăn cơm một mình, rõ ràng cố ý để tổng giám đốc Tô đợi."
Thư ký cũng không chịu kém cạnh.
Ở đầu dây bên kia Chu Lê nghe vậy liền bật cười: "Không có, tôi đã dặn dò nhân viên đi chuẩn bị tài liệu rồi, nhưng có vẻ tốc độ làm việc của bọn họ hơi chậm."
Chu Lê vẫn tiếp tục cười nói: "Làm phiền tổng giám đốc Tô đợi thêm chút nữa vậy.

Nếu cô không còn việc gì khác thì tôi cúp máy trước đây, lát nữa tôi còn có buổi họp."
Nói xong, Chu Lê cũng không đợi thư ký trả lời liền ngắt điện thoại.
Lúc này, thư ký càng tức giận.
Thư ký cau mày, bực bội đi qua đi lại trong phòng.

Tìm truyện hay tại { TгЦмtгu уen.V N }
"Không được, tôi phải giúp cô nghĩ cách dạy dỗ Chu Lê một chút, cô ta rõ ràng là đang lấy việc công để báo thù việc riêng mà."
Nghe thư ký nói như vậy, Bạch Tô không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng nghe mấy từ lấy việc công để trả thù việc riêng, cô cảm thấy có chút nghi ngờ.
"Tại sao cô nói Chu Lê đang lấy việc công trả thù việc riêng?"
Có lẽ là thư ký đã lỡ miệng nói ra.
Lúc này, thư ký chỉ biết thở dài: "Lúc trước, Chu Lê thích tổng giám đốc Đình, cô ta luôn lấy đủ lý do để gần gũi với anh ấy, nhưng đều bị từ chối."
"Thời gian trước, chuyện tổng giám đốc Đình và tổng giám đốc Tô qua lại thân thiết, mọi người hầu như ai cũng biết.


Với lại, sau khi tổng giám đốc Đình mất, cô lập tức được lên làm lãnh đạo, chắc có lẽ vì thế mà Chu Lê mới đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô."
Lúc thư ký nói đến mấy chuyện này, Bạch Tô liền rơi vào trầm tư.
Cô cúi đầu, không nói gì.
Thư ký thấy bộ dạng Bạch Tô lúc này nghĩ rằng bản thân đã nói gì sai vì vậy khó xử nhìn Bạch Tô, do dự một lúc liền nói: "Tổng giám đốc Tô, cô đừng buồn.

Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp cô đòi lại công bằng."
Thư ký nói một cách chắc chắn.
Lúc này, Bạch Tô chỉ mỉm cười.
"Không cần đâu, bây giờ tôi cũng không đợi Chu Lê nữa, chúng ta quay về khách sạn đi."
"Tổng giám đốc Tô, cô muốn làm gì vậy?"
Thư ký nghĩ rằng Bạch Tô bị nản lòng trước sự công kích của Chu Lê.
Bạch Tô nhẹ nhàng trả lời một câu: "Trước tiên tôi phải giải quyết mọi hiểu lầm với Chu Lê.

Có như vậy thì hai bên mới làm việc với nhau một cách hiệu quả được."
Mặc dù thư ký có chút không hiểu nhưng cô ấy vẫn cùng Bạch Tô quay về khách sạn.
Sau khi về đến khách sạn, Bạch Tô bảo thư ký gọi điện cho Chu Lê, hẹn cô ta đến khách sạn nói chuyện, còn nhắc nhở cô ta không được tới trễ.

Nếu cô ta tới trễ, Bạch Tô sẽ trực tiếp đến tìm bố cô ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.