Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 635: 635: Các Người Cứ Chơi Tổng Giám Đốc Tô Mãi Vậy Sao




Những lời này Phó Vân Tiêu nói ra như một chuyện hiển nhiên, nghiêm túc ngước mắt lên nhìn Bạch Tô.
Sau khi Bạch Tô nghe được những lời này, cảm thấy vô cùng phiền phức.
Cô hạ mắt xuống suy nghĩ rồi nhìn vào Phó Vân Tiêu: “Tôi sẽ không để anh ngủ lại phòng của tôi đâu.

Anh tắm xong rồi thì mau đi đi.”
Sau khi nói xong câu này, Bạch Tô liền nhanh chóng đi vào trong phòng tắm, cầm lấy quần áo của Phó Vân Tiêu đưa lại cho anh.
Phó Vân Tiêu cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn liếc qua quần áo đang trong tay của Bạch Tô, không có ý định nhận lấy, tự mình đi tới bên giường rồi đặt người lên giường.
Nhìn thái độ của Phó Vân Tiêu như không hề quan tâm đến cô, Bạch Tô cảm thấy hơi tức giận.
Cô chăm chú nhìn vào Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh mau xuống giường cho tôi.”
Phó Vân Tiêu ngước mắt nhìn: “Em lên đây đi.”
“Anh không được ngủ ở đây nữa đâu.”
Bạch Tô lại nói một câu.
Phó Vân Tiêu thấy việc Bạch Tô có hơi tức giận cũng không có vấn đề gì cả.

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra kéo lấy Bạch Tô vào lồng ngực mình.
Bạch Tô ở trong lồng ngực anh giống như một chú mèo con đang mạnh mẽ vùng vẫy.

Giọng nói của Phó Vân Tiêu vào ban đêm vô cùng trầm thấp dịu dàng giống như ru ngủ: “Ngoan nào, đừng quậy nữa.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng an ủi Bạch Tô rồi chăm chú nhìn Bạch Tô nói: “Tôi đang thấy rất mệt.”

Lại là những lời này.
“Nếu anh mệt vậy thì sao không về nhà sớm mà nghỉ ngơi đi.”
Hại cô đợi anh lâu như vậy, dĩ nhiên Bạch Tô cũng không nói ra những lời này cho anh nghe.
Bạch Tô vẫn tiếp tục vùng vẫy ở trong lồng ngực của Phó Vân Tiêu, chỉ là tần suất vùng vẫy cũng đã giảm đi nhiều rồi.

Một lát sau, cường độ vùng vẫy của cô lại càng ngày càng nhỏ đi, dường như cô cũng rất mệt mỏi.
Phó Vân Tiêu lẩm bẩm nói: “Bởi vì hôm nay công việc của tôi khá bề bộn.

Bên này có rất nhiều đầu việc cần phải sắp xếp lại, không phải chỉ cá nhân tôi muốn về sớm là có thể về sớm được.”
“Em biết mà...!có rất nhiều công việc, cũng không có cách nào làm khác được.

Công việc cũng giống như em vậy, rất khó để khống chế.”
Phó Vân Tiêu chậm rãi nói những lời này với Bạch Tô, dần dần cảm nhận được Bạch Tô trong lồng ngực anh đã bắt đầu không giãy giụa nữa rồi.”
Một lát sau, cũng không biết từ lúc nào, anh đã cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Bạch Tô vang lên.
Lúc Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn Bạch Tô, anh mới phát hiện ra Bạch Tô đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ rồi.
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn vào Bạch Tô, nhìn cô một lúc rồi hơi mỉm cười.
Trên khuôn mặt Bạch Tô vẫn giữ trạng thái hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nhưng cả người lại có một dáng vẻ điềm tĩnh yên lặng.
Khiến cho Phó Vân Tiêu cảm thấy giống như sự mệt mỏi của một ngày làm việc đều đã hoàn toàn biến mất.
Ngày hôm sau, lúc Bạch Tô tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay của Phó Vân Tiêu, vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại dễ dàng mơ màng thiếp đi vậy?

Cô tức giận vội vàng thức dậy, nhanh chóng muốn mặc quần áo lại.

Nhưng lúc còn chưa kịp mặc quần áo vào, ngoài cửa đã truyền tới giọng nói của thư ký của Bạch Tô.
“Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Chu đã cho tôi xem một bản báo cáo cả đêm qua, bảo tôi đưa lại cho cô, cô đã thức dậy chưa?”
Thư ký vừa nói vừa giơ tay lên nhìn thời gian ở đồng hồ.

Lúc này đã là chín giờ sáng rồi.

Nếu như bình thường, Bạch Tô đã thức dậy từ sáu giờ sáng gọi điện cho cô ấy để bàn chuyện công việc rồi.
Hôm nay có vẻ Bạch Tô không giống như mọi khi...
“Tổng giám đốc Tô?”
Không nghe được lời đáp lại của Bạch Tô, ngoài cửa, thư ký lại hướng mặt vào bên trong gọi Bạch Tô một câu.
Trong nháy mắt, Bạch Tô cảm thấy hơi lúng túng, bây giờ cô phải làm sao đây?
“Cô chờ tôi một lát, bây giờ tôi đang tắm, cô cứ về phòng đợi tôi trước đi.”
Bạch Tô chỉ có thể bất đắc dĩ từ chối một câu.
Kết quả ở ngoài cửa, thư ký dường như không hiểu được ý từ chối này trong câu nói của Bạch Tô, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Không cần đâ tổng giám đốc Tô, tôi ở ngoài cửa đợi cô, không gấp đâu.”
“Chuyện này...”
Bạch Tô do dự, xoay người lại nhìn Phó Vân Tiêu đang nằm ngủ trên giường.


Lúc này Phó Vân Tiêu dường như đã tỉnh giấc, anh trở mình, hơi mở mắt ra.
Ngay sau đó, liền nghe được tiếng ở ngoài cửa, thư ký của Bạch Tô lại đang nói từ phòng bên kia: “Tổng giám đốc Tô, cô không cần gấp đâu.”
Lần này, Bạch Tô lại càng ngượng ngùng hơn.
Bạch Tô chỉ có thể đứng ở chỗ cũ, trừng mắt lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Sau đó nhanh chóng đi tới bên người Phó Vân Tiêu, chỉ chỉ ra ngoài cửa số: “Anh mau đi đi, hoặc là anh vào trong phòng tắm trốn, mau lên.”
“Tôi là chồng của em, không phải tôi ở đây là chuyện đương nhiên sao?”
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày lại, cũng không có ý định làm theo lời của Bạch Tô.
Anh nói như vậy lại càng khiến Bạch Tô cảm thấy lo lắng gấp gáp.
Bạch Tô cắn răng, nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh mau lên, tôi không muốn bị người khác nhìn thấy.”
Bạch Tô nói như vậy, bỗng nhiên cô ý thức được rằng cô giống như đang bị mắc kẹt ở trong một suy nghĩ cố định.
Lúc cô nhìn vào Phó Vân Tiêu thì cô bỗng nảy ra ý kiến.

Cô có thể hoàn toàn lập tức đi đánh răng rửa mặt, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài thật nhanh chóng.

Chỉ cần thao tác mở cửa đóng cửa thật nhanh thì thư ký đang đứng ngoài cửa cũng sẽ không phát hiện ra điều gì lạ thường.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô lại vui vẻ trở lại, giọng bình thường nói với thư kỳ đang đứng bên ngoài một câu: “Được rồi, cô chờ tôi một lát, tôi lập tức đi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ngay đây.”
"Được."
Kết quả, Bạch Tô vừa mới vào phòng vệ sinh để chuẩn bị rửa mặt đã nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa truyền tới.
Lần này, giọng nói là của một người đàn ông, chính là thư ký của Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Tiêu, xe đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Ngoài cửa, thư ký dường như đã đoán được Phó Vân Tiêu ở trong phòng Bạch Tô, trực tiếp hướng mặt vào phòng Bạch Tô nói.
Bạch Tô nắm chiếc cốc đánh răng, tay bỗng run rẩy lên.


Trong nháy mắt lòng cô dâng lên tới tận cổ họng.
Vừa lúc đó, ở ngoài cửa, thư ký của Phó Vân Tiêu và thư ký của Bạch Tô lại bắt đầu đối thoại.
“Anh tìm nhầm phòng rồi, đây là phòng của tổng giám đốc Tô chúng tôi, không phải của tổng giám đốc Tiêu.”
Đây là thư ký của Bạch Tô nói.
“Tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi đang không có ở trong phòng anh ấy nên tôi khẳng định là đang trong phòng của cô Tô.”
Thư ký của Phó Vân Tiêu dường như vô cùng hiểu ý của Phó Vân Tiêu, những lời này nói ra hết sức tự nhiên.
Lần này, Bạch Tô lại càng lúng túng hơn.
Cái loại cảm giác khó hiểu này, cô hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào nữa.
“Sao Tổng giám đốc Tô lại có quan hệ đó với tổng giám đốc Tiêu được chứ? Tổng giám đốc Tô không phải đã chia tay với tổng giám đốc Tiêu rồi sao?”
Mặc dù tuổi tác của thư ký của Bạch Tô không còn nhỏ, nhưng nói về mấy vấn đề yêu đương này vẫn còn rất ngây thơ.
Bên trong phòng, Bạch Tô cảm thấy vô cùng lo lắng khẩn trương.
Nhưng bên ngoài phòng, dường như thư ký của cô và thư ký của Phó Vân Tiêu trò chuyện với nhau rất rôm rả về chuyện tình của hai người họ nha.
“Nếu tổng giám đốc Tiêu muốn họ tái hợp thì vẫn có thể thôi.

Cô thì biết cái gì chứ, đây không phải là chia tay, mà đây là niềm vui của cuộc sống.”
Thư ký của Phó Vân Tiêu ra dáng vẻ rất hiểu chuyện, giải thích một câu với thư ký của Bạch Tô.
Bạch Tô đang cảm thấy lo lắng chết đi được.
Bên ngoài kia, hai người lại công khai thảo luận về chuyện của cô và Phó Vân Tiêu, họ không nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc hay sao?
Bạch Tô thực sự như muốn phát điên lên.
“Này, cho nên, đây là trò chơi của cặp tình nhân sao? Vậy các người cứ chơi tổng giám đốc Tô của chúng tôi mãi vậy sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.