Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 690: 690: Tim Ngừng Đập




Sự cố này xảy ra chỉ trong chớp mắt, sau khi Bạch Tô phản ứng lại, liền vội vã chạy xuống lầu.
Bởi vì nghe thấy âm thanh, thư ký cũng ra khỏi phòng.
“Mau gọi xe cứu thương.”
Cô vừa chạy xuống vừa nói với thư ký bên cạnh.
Cô đã không còn để ý được gì nữa, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Thi cô chạy xuống dưới, Thời Hoan nằm bất tỉnh dưới đất, trên người toàn mảnh thủy tinh.
Bời vì bức tường bên ngoài của tầng ba đang được xây dựng, vì vậy Thời Hoan rơi qua một lớp lưới bảo vệ rồi mới rơi xuống đất, vì vậy mới có chút hy vọng sống sót.
Xung quanh không ít người tụ tập xem náo nhiệt.

Mọi người chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
“Đây là do tình địch báo thù sao?”
“Ai biết chứ, nhìn có vẻ là người của Tư bản Vân Thượng.”
“Hình như trước đây tôi đã thấy người này trên tivi, tên Bạch… gì đó.”
Người không liên quan ngày càng kéo đến nhiều hơn.

Bạch Tô vốn không có thời gian bận tâm xem họ đang nghĩ gì.

Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ, nhất định không được để Thời Hoan chết.
Lại qua một lúc, tiếng xe cứu thương đã vang lên.
Bạch Tô đi theo xe cứu thương vào thẳng bệnh viện.


truyện tiên hiệp hay
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện số một thành phố A, Bạch Tô ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại.
Thời Hoan vừa được đưa ra khỏi xe cứu thương đã trực tiếp được bác sĩ y ta đưa vào phòng cấp cứu.
Bạch Tô nhìn đèn trong phòng cấp cứu sáng lên, cô ngồi trên dãy ghế chờ bên ngoài, hai tay cứ không ngừng bất an nắm chặt.
Nói gì đi nữa, Thời Hoan là ở cùng cô mới xảy ra tai nạn này, huống chi cô lại còn là em gái của Phó Vân Tiêu…
Cô hiện tại không dám nghĩ đến hậu quả.

Chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ là cầu nguyện và
đứng ngoài cửa chờ tin của bác sĩ bất cứ lúc nào.
“Tổng giám đốc Bạch, thủ tục bệnh viện đã làm xong rồi.”
Thư ký cầm một tờ đơn chạy qua chỗ cô.
Không biết có chuyện gì, hôm nay trong bệnh viện rất đông.
Bởi vì tình hình của Thời Hoan vô cùng nguy cấp, thi thoảng sẽ có y tá ra ra vào vào, hiện tại vô cùng hỗn loạn.
Bạch Tô cúi đầu, nhận lấy tờ đơn trong tay thư ký.
“Ai là người nhà của Thời Hoan? Mời ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.”
Một bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn Bạch Tô và thư ký hỏi.
“Là tôi.”
Cô do dự một lát, nhưng vẫn ký tên mình vào tờ đơn đồng ý phẫu thuật.
“Người nhà ở lại đây đừng đi linh tinh, một lát nữa sẽ tìm cô hỏi tình hình.”
Sau khi ký đơn, Bạch Tô đang chuẩn bị hỏi tình hình thì bác sĩ đã nói một câu như vậy rồi trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
“Tôi cho cô số điện thoại của nhà họ Thời, cô gọi cho Phó Vân Tiêu trước đã, sau đó sẽ gọi điện báo cho nhà họ Thời.

Nhất định phải làm theo đúng thứ tự, không được có sơ sót.”
Bạch Tô nhìn vào phòng cấp cứu, mặc dù lo lắng nhưng vẫn dặn dò thư ký một câu.
Cô nhất định phải báo cho Phó Vân Tiêu biết chuyện này trước, sau đó mới báo cho nhà họ Thời.
Sau khi lưu số điện thoại, thư ký rời khỏi phòng cấp cứu đi gọi điện thoại, để Bạch Tô ở lại một mình bên ngoài.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Mỗi nửa phút Bạch Tô lại không nhịn được mà cúi đầu nhìn thời gian.

Qua khoảng mười phút, vẫn không có bác sĩ nào trong phòng cấp cứu đi ra.
Bởi vì căng thẳng, bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, đôi mắt liên tục nhìn vào phòng cấp cứu, cầu nguyện điều tệ nhất sẽ không xảy ra.
“Tổng giám đốc Bạch.”
Thư ký hét lên, cầm điện thoại di động từ xa chạy đế, nhìn dáng vẻ cô ấy vô cùng lo lắng.
“Có chuyện gì?”

Bạch Tô nhíu mày, nhìn thư ký hỏi.
“Tôi có lẽ gặp rắc rối rồi…”
Thư ký lắp ba lắp bắp, không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Tô.
Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, cô đã quên không kịp để ý đến chuyện thứ tự mà Bạch Tô nói.
Khi Bạch Tô nghe thấy thư ký nói vậy, lông mày nhíu chặt.

Cô đang chuẩn bị hỏi tình hình cụ thể, điện thoại trong tay bỗng rung lên, màn hình điện thoại hiển thị tên của Phó Vân Tiêu.
Nhìn tên Phó Vân Tiêu không ngừng hiện trên màn hình, Bạch Tô do dự một hồi mới nhất nút trả lời.
Thật ra bây giờ cô cực kỳ hy vọng Phó Vân Tiêu có thể ở bên cạnh cô, giúp cô xử lý những chuyện này.
Tình hình hiện tại quá hỗn loạn, loạn đến mức phải dùng cách gì để giải quyết những chuyện này nữa!
Nhưng bây giờ Phó Vân Tiêu gọi điện thoại tới, cô lại không dám nghe.
“Alo?”
Do sự một lát, Bạch Tô vẫn nhẹ nhàng trả lời điện thoại.

Cô đặt điện thoại di động lên sát tai, âm thanh vô cùng cẩn trọng.
“Em vừa mới gọi điện thoại cho nhà họ Thời nói gì?”
Không có an ủi, không có quan tâm, trong điện thoại truyền đến giọng điệu chất vấn của Phó Vân Tiêu.
Hơn nữa, nghe giọng điệu, có vẻ anh vẫn chưa biết chuyện về Thời Hoan.
“Không nói gì, chỉ nói chuyện Thời Hoan bị rơi từ trên tầng xuống.”
Bạch Tô có hơi khó chịu, cô cảm giác được giờ phút này Phó Vân Tiêu đang trách tội cô.
“Rơi từ trên tầng xuống? Chuyện khi nào?”
Trong điện thoại, Phó Vân Tiêu dừng lại một chút, anh quả thực không biết chuyện này.
Bạch Tô vừa nghe thấy phản ứng của Phó Vân Tiêu, liền nghi hoặc nhìn sang thư ký, chỉ thấy thư ký bày ra khuôn mặt xin lỗi với cô.
Bạch Tô lập tức hiểu ra… vừa rồi thư ký nói với cô rằng mình đã gây ra rắc rối, thật ra là đã nhầm lẫn thứ tự mà cô nhấn mạnh nhiều lần.
Chốc lát, Bạch Tô có một dự cảm chẳng lành.
Cô vội vàng nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Vừa mới đây, em đang ở trong bệnh viện số một thành phố A, cô ấy vẫn đang được cấp cứu.”

“Vì sao không thông báo qua anh mà lại tự ý gọi điện cho nhà họ Thời? Em có biết, vì cuộc điện thoại đó mà bây giờ bà ngoại trực tiếp không chịu nổi không?”
Hồi lâu, Phó Vân Tiêu mới nói một câu.
Cách màn hình điện thoại, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và áp lực của Phó Vân Tiêu.
Cô hiểu rất rõ tình cảm của Phó Vân Tiêu dành cho bà ngoại.

Bởi vì điện thoại là do thư ký gọi, cô hoàn toàn không biết rõ tình hình cụ thể.

Lúc này đây, thư ký lộ ra nét mặt khó xử, lí nhí nói một câu: “Vừa rồi tôi gọi điện cho tổng giám đốc Phó không được, nên tôi mới gọi cho nhà họ Thời trước… Tôi vì cảm thấy hình hình nguy cấp …nên mới.”
Nói đến đây, thư ký ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Bạch Tô, do dự một hồi, mới nói tiếp: “Lúc tôi gọi điện thoại cho nhà họ Thời là một cậu con trai nghe.

Tôi cũng không biết họ để loa ngoài, nên đã trực tiếp nói chuyện Thời Hoan bị ngã từ trên lầu xuống, sau đó hình như nghe thấy tiếng nói rằng tim của bà ngoại tổng giám đốc Phó đã ngừng đập.”
Nói đến cuối, giọng của thư ký càng nhỏ hơn.
Cô vô thức cúi đầu xuống.

Cô nhớ Bạch Tô đã dặn dò cô kỹ thứ tự gọi điện, nhưng cô lại không xem trọng vấn đề này, kết quả gây ra một chuyện lớn đến vậy.
Sau khi nghe lời giải thích của thư ký, tim của Bạch Tô dường như rơi “bịch bịch”.
Lúc này cô mới hiểu được Phó Vân Tiêu nói “bà ngoại trực tiếp không chịu nổi” là chuyện gì.
Hóa ra, không chịu nổi không phải nói bà buồn, mà là trực tiếp…ngừng tim!
“Phó Vân Tiêu…em…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.