Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 714: 714: Nói Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu




Đáng chết!
Thời Hoan lúc này đã tức giận rời khỏi thế nhưng là cô ta cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể vừa lái xe đi theo chiếc taxi phía trước, vừa phải suy nghĩ đối phó.

Thế nhưng người họa sĩ ở trước mặt ngồi trong xe taxi, bất kể là nghĩ cách gì đi nữa cơ bản đều là không có khả năng thực thi.

Thời Hoan ngồi trong xe càng lúc càng thấy sốt ruột lo lắng, nếu như để cho người họa sĩ này như vậy mà trở về nhà thì giải quyết còn phức tạp hơn nhiều nữa.

Chính là khi Thời Hoan nghĩ mãi không ra được, chiếc xe taxi bỗng đột nhiên giảm tốc độ, ngay sau đó bật xi nhan rẽ phải hướng vào lề đường, lái vào bên cạnh một trung tâm thương mại, Thời Hoan cũng vội vàng đuổi theo, ngay su đó là chiếc xe taxi liền rời đi rồi.

Nhìn thấy chiếc xe taxi rời đi, khóe miệng Thời Hoan lộ ra nét cười khinh bỉ của cô ta, cô bây giờ nghĩ ra được cách giải quyết người họa sĩ này rồi, nếu không có cách nào thực hiện bắt cóc vậy thì đó chính là sắp đặt một vụ tai nạn giao thông, chỉ cần nhà họa sĩ này xảy ra sự cố, bức tranh trong tay của anh ta cũng biến mất sẽ không thể truyền ra ngoài được nữa.

Trong trung tâm thương mại người ra vào tấp nập, lượng người đi lại rất lớn, Thời Hoan sau khi nhìn thấy người họa sĩ bước vào trung tâm thương mại, ánh mắt không hề động đậy mà nhìn kỹ lối ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người họa sĩ từ trung tâm thương mại bước ra cô ta sẽ đạp chân ga một cái trực tiếp đâm vào.

Thế nhưng cô không phát hiện ra, chính là sau khi cô đỗ xe không lâu ngay bên cạnh cô tương tự có một chiếc xe dừng lại.

Nếu như cô từ đầu đến cuối đều không thả lỏng cảnh giác, cô còn có thể nhận ra chiếc xe này từ khi rời khỏi biệt thử thì đã luôn đi theo cô ta rồi.

Người họa sĩ trong trung tâm thương mại sững sờ đã rất lâu rồi không thấy ra, Thời Hoan một mình ngồi trong xe càng ngày càng thấy lo lắng.

Tại sao vẫn chưa ra chứ?
Tôi nhớ là cái trung tâm thương mại này chỉ có một cửa duy nhất mà thôi.

Cô buồn bực liền vỗ tay một cái vào bánh lái vô lăng, thậm chí cô còn sinh ra kích động xông vào trong trung tâm thương mại gọi họa sĩ ra nhưng cuối cùng cô vẫn là chịu đựng được.

Thời Hoan lại ở trong xe hít thở mấy lượt thật sâu, lúc này mới bình phục trở lại tâm trạng vô cùng lo lắng.


Trong trung tâm thương mại, họa sĩ bước vào trung tâm liền đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Ngoài nhà vệ sinh đang có hai người đàn ông đang đợi anh ta, trong đó một người đàn ông trông rất quái dị đẹp trai bình thường nhìn giống với Hàn Tinh, người đàn ông này không phải ai khác chính là Nghiêm Đình.

Đứng bên cạnh Nghiêm Đình còn có một người đàn ông nữa, vóc dáng kiểu tóc rất giống người họa sĩ.

Nhìn thấy họa sĩ bước ra, Nghiêm Đình chủ động tiến lên hỏi thăm “Vào nhà vệ sinh thay quần áo chứ.


Người họa sĩ gật đầu, đi cùng với người đàn ông rất giống với anh cùng vào nhà vệ sinh, hai người thay đổi quần áo cho nhau đi.

Hai người sau khi thay quần áo xong, dường như thay xong quần áo tráo đổi thân phận, chỉ cần đứng ở khoảng cách không xa mà quan sát, hoàn toàn không thể nhận ra được dấu vết nào.

“Tiếp theo phải làm như thế nào?”
Người họa sĩ từ nhà vệ sinh bước ra nhìn Nghiêm Đình hỏi một câu.

“Đợi đã, sau hai tiếng nữa thì anh rời khỏi trung tâm thương mại là được rồi.


Nghiêm Đình lại nhìn về phía người giả làm họa sĩ kia sau khi dặn dò hai ba câu, tự mình bắt đầu đi dạo ở trung tâm thương mại mua quần áo.

Đến khi qua hơn một tiếng đồng hồ rồi, Nghiêm Đình mới lại bước trở lại, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ toàn là quần áo, trong đó phần nhỏ là quần áo nam, phần lớn đều là mua quần áo nữ cho Bạch Tô.

Nghiêm Đình cúi đầu nhìn thời gian, lấy điện thoại ra gọi điện cho người lái xe bên ngoài kia.


Bạn có biết trang truyện ~ TRUмtгцуe И.

v Л ~
“Năm phút sau, người mà tôi sắp xếp sẽ đi ra ngoài, nhìn sát xe của Thời Hoan, nếu như cô ta có bất kỳ hành động hướng đi gì, trực tiếp sẽ ngăn chặn lại.


Ngắt điện thoại, Nghiêm Đình lại nhìn người đóng giả họa sĩ nói một câu, “Đi ra ngoài đi, chú ý cẩn thận nhé.


Tiếp sau đó anh ta lại chậm rãi đi mua một cốc trà sữa, lúc này mới hướng về lối ra ngoài của trung tâm thương mại.

Lúc này, Thời Hoan đã bực bội khó chịu muốn phát điên lên rồi.

Khi trong lúc cô đang suy nghĩ xem có nên đi vào trung tâm thương mại không, thì tên giả họa sĩ cúi đầu từ trong trung tâm thương mại bước đi ra ngoài.

Khoảng cách quá xa, hơn nữa người đóng giả làm họa sĩ khẽ cúi đầu, hoàn toàn không thấy rõ mặt của anh ta, vì thế mà khi người họa sĩ giả bước ra, Thời Hoan không chút nghi ngờ do dự trực tiếp khởi động xe.

Lại đi về phía trước một chút.

Lại đi được một đoạn.

Thời Hoan căng thẳng lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Mặc dù cô ta trước đây sắp đặt người bắt cóc Bạch Tô thế nhưng cô ấy từ trước đến này đều chưa từng tự ra tay giết người bao giờ.


Mà lần này, cô lại phải lái xe kết thúc một mạng người, cô quá căng thẳng rồi, thế nhưng căng thẳng kiểu này ở trong hoàn cảnh này lại tạo thành một cảm giác kích thích.

Tay của cô ta đã không chịu được nữa mà run lên rồi, họa sĩ bước chầm chậm đi ra đoàn người, hướng quảng trường nhỏ trước trung tâm thương mại rộng rãi đi qua đó.

Chính là lúc này!
Thời Hoan hít một hơi thật sâu, kìm chế tâm trạng căng thẳng của bản thân xuống, ngay sau đó tiếp tục đạp chân ga hướng về họa sĩ đâm đến đó.

Khoảng cách với họa sĩ chưa đầy hai mươi mét nữa, ngay khi cô chuẩn bị sẵn sàng trực tiếp tông vào đột nhiên tiếng phanh xe khẩn cấp vang lên, ngay sau đó ngay phía trước cô xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen vừa vặn chặn đúng đường đi của cô.

Bởi vì chiếc xe ô tô màu đen ra quá đột nhiên, hiển nhiên lúc mà Thời Hoan phanh lại thì đã không kịp nữa rồi.

Cô gấp gáp bẻ tay lái một cái dẫm lên phanh xe, đâm vào trước gốc cây ở cạnh quảng trường.

Thời Hoan sợ hãi không thôi, nhìn thấy họa sĩ sắp rời khỏi nơi đây, cô vội vàng lại khởi động lại xe chuẩn bị tiếp tục tông vào.

Thế nhưng, cô ta vừa khởi động xe, thì chỉ nhìn trong ghế chiếc xe màu đen vừa chặn đường đi của cô nhanh chóng bước xuống là ba người đàn ông to lớn, không nói lời gì, sau khi kéo Thời Hoan ra khỏi xe thì trực tiếp đánh cô ngất đi ở trên.

Cách đó không xa, người đàn ông mang theo bao lớn bao nhỏ đang uống trà sữa nhàn nhã đi tới.

“Mang đi đi.


Nghiêm Đình vung tay, bắt chuyện với anh ta đem theo Thời Hoan dẫn đến trên xe của mình.

Một bên khác, sau khi đưa tất cả mọi người đi, biệt thự chỉ còn lại hai người là Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.

“Nói với anh đi nào, tại sao lại không cho anh xem tranh vẽ?”
Phó Vân Tiêu một tay ôm eo của Bạch Vân, hai mắt trong suốt nhìn Bạch Tô rất hứng thú hỏi một câu.

“Chân dung nào chứ? Làm gì có chân dung nào?”

Bạch Tô vẻ mặt thành thật hỏi ngược lại anh.

Phó Vân Tiêu chân mày hơi nhíu lại, nhìn Bạch Tô nghi ngờ hỏi “Sau khi em hồi phục gọi họa sĩ đến vẽ tranh chân dung, chân dung kẻ bắt cóc em, có phải kẻ bắt cóc em có liên quan đến anh phải không?”
Anh nghĩ nhiều hơn thế, dường như đã đoán ra được một số chuyện rồi.

“Ồ… Anh nói là cái này à.


Bạch Tô chần chừ một chút, lúc này mới nói tiếp “Thì vẫn là chưa có chân dung, khi em bị đánh ngất đi thì đúng lúc đó lại lưng quay về phía bọn họ hoàn toàn không thấy được tướng mạo của bọn bắt cóc.


Nói xong câu này, cô lại bất đắc dĩ lay lay tay “Em sớm đã không nhớ gì nữa rồi, cho nên em làm như thế chính là muốn thả một số tin tức đi ra.


“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.


Nhìn Phó Vân Tiêu dường như đã rơi vào suy nghĩ Bạch Tô mau chóng cắt đứt anh, chuyển hướng sang chuyện khác.

“Vậy thì nói cái gì chứ?”
Phó Vân Tiêu lúc này mới khôi phục lại tinh thần nhìn Bạch Tô, cái tay thì liền véo véo cằm của Tô Bạch, khóe môi lộ ra một tia khiêu khích liền cười.

“Nói xem anh yêu em nhiều bao nhiêu, nói xem em yêu anh bao nhiêu.


Nói xong câu này, Bạch Tô trực tiếp ôm cái cổ của Phó Vân Tiêu chậm rãi nhắm mắt hôn lên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.