Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 742: 742: Cám Ơn Phó Vân Tiêu




Sau khi ăn trưa, Bạch Tô muốn ở lại với Phó Vân Tiêu.
"Em không cần quay lại phòng khám à?"
Phó Vân Tiêu tò mò hỏi.
“Hôm nay phòng khám không có bệnh nhân, em không muốn về.” Bạch Tô thản nhiên bịa ra lý do.
Phó Vân Tiêu không nghĩ nhiều, gật đầu, để Bạch Tô ở lại công ty.
Buổi chiều Phó Vân Tiêu có rất nhiều việc, vừa mới quyết định hợp tác với Lion nên cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ trong giai đoạn đầu, vì vậy Phó Vân Tiêu đã làm việc cật lực cả buổi chiều, hoàn toàn không để ý đến Bạch Tô.
Bạch Tô kéo ghế đến ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Phó Vân Tiêu làm việc.
Lúc nghiêm túc Phó Vân Tiêu rất đẹp trai, Bạch Tô nhìn qua, khóe miệng nở một nụ cười, cảm giác cực kì chăm chú, cực kỳ yêu thích, chẳng ai biết được Bạch Tô đang nghĩ gì.
Phó Vân Tiêu làm việc suốt mười tiếng đồng hồ, Bạch Tô ngồi bên cạnh nhìn anh mười tiếng đồng hồ, khi Phó Vân Tiêu đặt tài liệu cuối cùng xuống, Bạch Tô vẫn đang yên lặng nhìn anh.
"Nhìn có đẹp không? Nhìn lâu như vậy mà vẫn chưa đủ sao?"
Khóe môi Phó Vân Tiêu cũng hiện lên một đường cong đẹp đẽ, anh nhẹ nhàng nhìn Bạch Tô.
Thực ra anh cũng biết Bạch Tô vẫn luôn mình, nhưng vì quá bận nên anh cũng không hỏi gì.
"Không đủ."
Bạch Tô nghiêm túc lắc đầu.
"Được, về nhà thôi, anh xong việc rồi."
Phó Vân Tiêu đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Bạch Tô về nhà.
"Chúng ta đi bộ về đi.”
Phó Vân Tiêu đang định đưa Bạch Tô ra ngoài đón xe về, Bạch Tô đột nhiên đề nghị.
"Muộn thế này rồi, em không mệt sao?"

Phó Vân Tiêu hơi ngạc nhiên, nhìn Bạch Tô và hỏi.
"Không mệt, em muốn đi dạo cùng anh, cảm giác đã lâu rồi không cùng anh đi về nhà."
Không biết tại sao, cảm thấy Bạch Tô hôm nay đặc biệt dịu dàng, Phù Vân Tiêu nhìn đôi mắt trong veo như sao của Bạch Tô, hôn nhẹ lên trán cô.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau đi bộ về nhà."
Phó Vân Tiêu gật đầu, nắm lấy tay Bạch Tô và bắt đầu đi ra ngoài.
Gió về khuya hơi lạnh, thổi qua người, Phó Vân Tiêu cởi áo khoác, choàng lên người Bạch Tô.
Bầu trời sao hôm nay rất sáng, trên đường trở về bầu trời đầy sao, Bạch Tô hưng phấn, giống như một đứa trẻ, bắt đầu chạy nhảy trên đường.
"Nhìn ngôi sao kia rơi vào khu vườn nhỏ kìa."
"Anh nhìn những ngôi sao kia kìa, thật sáng."
Bạch Tô nắm lấy tay Phó Vân Tiêu và chỉ về phía bầu trời.
Một nụ cười nở trên khóe môi Phó Vân Tiêu, nhìn về phía Bạch Tô.
"Cảm ơn anh."
Gần đến nhà, Bạch Tô đột nhiên nhìn Phó Vân Tiêu nói lên lời cảm ơn chẳng biết vì lí do gì.
"Sao lại cảm ơn anh?"
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, hơi khó hiểu.
"Cảm ơn anh vì đã cùng em ngắm sao."
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu cười nói, đôi mắt cô nhìn Phó Vân Tiêu, nghiêm túc và dịu dàng.
Sau đó Bạch Tô nhẹ nhàng kiễng chân lên, giống như một con mèo nhỏ, đến gần Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Nụ hôn của Bạch Tô đến rất đột ngột, Phó Vân Tiêu phản ứng lại, một tay ôm lấy eo Bạch Tô, sau đó đôi môi anh nhiệt tình bao phủ lấy Bạch Tô.
"Được rồi..."
Bạch Tô vốn chỉ muốn hôn nhẹ, không muốn Phó Vân Tiêu đáp lại.
Cô vội vàng đẩy Phó Vân Tiêu ra, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh.
"Được rồi, chúng ta về nhà."
Sau khi Bạch Tô vụt ra khỏi vòng tay anh, cô vội vã chạy về biệt thự, sợ rằng nếu chạy chậm một chút sẽ bị Phó Vân Tiêu bắt lại mất.
Phó Vân Tiêu nhìn bóng lưng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng của Bạch Tô, trên môi không khỏi nở một nụ cười ôn nhu.
Khi Bạch Tô thức dậy vào sáng sớm hôm sau, Phó Vân Tiêu đã đi làm.
Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, sau đó bấm điện thoại gọi cho Văn, định hẹn cô ta ra ngoài.
Trong tiệm bánh ngọt Jasmine, Bạch Tô gọi hai chiếc bánh và thêm một ly nước.

"Nói đi, cô tìm tôi làm gì."
Văn ngồi đối diện với Bạch Tô, thẳng thắn hỏi.
Bạch Tô do dự uống một ngụm nước, "Trong người tôi có một khối u, tình trạng không ổn."
Nghe được lời của Bạch Tô, Văn khẽ khựng lại bàn tay đang định lấy bánh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

"Vậy mục đích hẹn hôm nay của cô là để tôi giúp cô liên hệ với bệnh viện hay sao?"
Văn ngồi xuống đối diện với Bạch Tô, không quan tâm hay an ủi, bình tĩnh hỏi.
"Cần cô giúp, nhưng không phải là liên hệ với bệnh viện."
Bạch Tô nhìn Văn, giải thích một cách nghiêm túc.
"Ồ?"
Vẻ mặt Văn lộ ra vẻ khó hiểu, hiển nhiên là cô không hiểu ý tứ của Bạch Tô.
"Tỷ lệ sống sót của khối u này chỉ là 8%, vì vậy tôi muốn giao Phó Vân Tiêu cho cô, hy vọng rằng sau khi tôi rời đi, cô có thể đồng hành với anh ấy."
Bạch Tô nói một cách nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Bạch Tô nói xong, Văn hơi hơi kinh ngạc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tô vài giây, khóe miệng hiện lên một nụ cười đùa cợt.
"Lần đầu tiên tôi được người khác để cho một người đàn ông theo cách này đấy."
Nói xong, Văn cũng lắc đầu chế giễu.
"Không phải cho, mà là giao phó, bởi vì tôi có thể thấy được cô rất thích Phó Vân Tiêu, cũng là một người rất tốt."
Bạch Tô hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Văn, nói với cô.

"Không, bất kể là cô giao phó anh ấy, hay là nhường anh ấy.

Tôi cũng không nhận."
Giọng điệu của Ôn rất chắc chắn.

"Về phần Phó Vân Tiêu, nếu tôi muốn có được anh ấy, tôi sẽ tự mình đấu tranh để giành lấy, nếu tôi không thích anh ấy, tôi sẽ đẩy anh ấy ra không do dự, vì vậy tôi không thể giúp cô việc này được.

"
Văn nói gì cũng rất tự tin, thậm chí có chút tàn nhẫn.
Nhưng Bạch Tô hiểu ý của Văn, cô ta không dùng lời nói để làm tổn thương Bạch Tô, đây là tính cách của Văn, mạnh mẽ và ngay thẳng, không thích mắc nợ ai.

Thấy Văn không chịu đồng ý, Bạch Tô cũng không nài nỉ.

"Cô có thể suy nghĩ về những gì tôi đã nói, tôi vẫn còn một thời gian, cô không cần phải trả lời ngay bây giờ."
Sau khi Bạch Tô bảy tỏ với Văn thêm một lần nữa, cô rời tiệm bánh, trở về phòng khám.
Bạch Tô suy nghĩ rất nhiều chuyện trên đường đi, bởi vì cảm thấy thời gian càng ngày càng bức bách, cho nên muốn sắp xếp trước mọi chuyện.
Cô không buồn vì khối u ác tính, ngược lại, cô thấy cuộc sống của mình còn thoải mái hơn lúc trước.
Khi trở lại trạm y tế, Nghiêm Đình đã ngồi ở ghế của cô, đang đợi cô trở về.

"Sao anh lại ở đây?"
Bạch Tô khẽ cau mày nhìn Nghiêm Đình, trong giọng điệu lộ ra vẻ chán ghét.

"Này, anh vừa phải thôi.

Hiện tại anh là bệnh nhân, có không thích cũng là tôi không thích anh."
Tất nhiên Nghiêm Đình quá hiểu biểu hiện của Bạch Tô, không ngại ngùng nói rằng cô cũng là một bệnh nhân.

"Vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"
Bạch Tô lườm Nghiêm Đình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.