Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 775: 775: Vô Cùng Có Duyên




"Nhận điện thoại đi, em không nói chuyện với anh nữa, bận xong rồi thì về nhà sớm một chút.

"
Bạch Tô giả vờ là không sao để Phó Vân Tiêu đi làm việc sau đó nhanh chóng ngắt cuộc gọi video.

Cô không ngờ được rằng kinh tế của thành phố A lại xảy ra rung chuyển chuyện lớn như vậy tuy rằng Phó Vân Tiêu cùng với Nghiêm Đình đều nói giống nhau là toàn bộ sản nghiệp liên kết nguy cơ ảnh hưởng là nhỏ nhưng Bạch Tô đã nhìn được tình trạng của Phó Vân Tiêu trong mắt rồi, cô vô cùng lo lắng, chỉ muốn bây giờ bay về cùng với Phó Vân Tiêu.

Sau khi ngắt cuộc gọi video Bạch Tô suy tư một chút sau đó cầm lấy điện thoại gọi điện cho bác sĩ riêng ở bệnh viện.

"Bác sĩ, tôi muốn nhanh chóng làm phẫu thuật hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp giúp một chút ạ,"
Bạch Tô thành khẩn nói.

Cô đã không thể chờ được nữa, cho dù bây giờ không phải là lúc thích hợp để làm phẫu thuật thế nhưng cô đồng ý muốn thử một lần.

Bởi vì Bạch Tô là quá lo lắng cho Phó Vân Tiêu rồi.

Sắp xếp phẫu thuật sau ngày sinh nhật của Phó Vân Tiêu một ngày.

Bác sĩ nói với Bạch Tô về toàn bộ báo cáo về nhưng nguy hiểm khi làm phẫu thuật sớm thế nhưng Bạch Tô vẫn kiên trì theo ý nghĩ của mình đến cùng.

Phó Vân Tiêu sinh nhật càng ngày càng gần bởi vì thời gian phẫu thuật của Bạch Tô sớm hơn cho nên Bạch Tô hằng ngày đều phải kiểm tra rất nhiều các hạng mục chỉ có đến khi buổi tối mới có thời gian nghỉ ngơi.

Thời gian này Bạch Tô đem tất cả câu cấu của bệnh viện nghiên cứu một lần, bao gồm cả thời gian công việc của bác sĩ, thời gian đổi ca của bảo vệ, thậm chí Bạch Tô còn lên mạng còn đặt một cái áo trắng giống y sì chỉ đợi sinh nhật của Phó Vân Tiêu cô lặng lẽ lén lút chạy ra ngoài bay về thành phố A.

Một bên khác, đồng thời cũng chuẩn bị quà cho Phó Vân Tiêu không chỉ có Bach Tô mà Bạch tiểu Bạch cũng bắt đầu chọn quà trước sinh nhật cho Phó Vân Tiêu.

Vốn dĩ Bạch Tiểu Bạch cũng định là bay về để chúc mừng sinh nhật Phó Vân Tiêu nhưng đoàn kịch lại nhất thời có việc Bạch Tiểu bạch không thể về được chỉ có thể chọn một món quà gửi về đúng ngày sinh nhật cho Phó Vân Tiêu.

Đoàn kịch mấy ngày nay Bạch Tiểu Bạch và Bạch Hà quan hệ với nhau rất tốt.

Có thể là do đều họ Bạch, Bạch Tiểu Bạch đối với Bạch Hà cũng rất thân thiện, hơn nữa hình như Bạch Tiểu Bạch với Bạch Hà cũng rất có duyên phận hai người đều cũng không thể hiểu ra làm sao mà gặp nhau được.

Nghe xong lời giải thích của An Đạt như vậy, Văn đối với An Đạt có chút cảm thiện đột nhiên cảm giác anh ta cũng không xấu như tưởng tượng của mình.

Trong đôi mắt của Văn đã toát lên sự hứng thú với An Đạt.

An Đạt nhìn Văn cười một chút, cũng không trả lời cô cầm khăn mặt quay người chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.

Đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, An Đạt dừng lại một chút nhưng đầu cũng không quay lại.

"Có lúc, tiếp cận một người không nhất thiết phải có mục đích, cũng có thể chỉ là ý tưởng chân thực nhất của nội tâm tùy ý mà thôi.

"
Câu nói này của An Đạt rất có sự thành thạo vừa giống như là đang biểu lộ nhưng cũng không hoàn toàn biểu đạt được ý tỏ tình.

Nói xong câu này, anh ấy cũng không giải thích thêm trực tiếp bước vào nhà vệ sinh.


Trời càng ngày càng sáng hơn, khi tác dụng thuốc của Văn cơ bản đã biến mất toàn bộ rồi, cô lúc này mới rời khỏi khách sạn.

Từ trong phòng khách sạn đi ra, trên mặt của Văn vẫn còn nét uể oải khó chịu như cũ.

Vừa đi tới phòng khách, khi cô đang chuẩn bị đi ra thì đột nhiên lại gặp phải Nghiêm Đình từ bên ngoài khách sạn đi vào.

Gần đây tình hình kinh tế toàn bộ của thành phố A đều rung chuyển, giám đốc của khách sạn này vì vấn đề tiền bạc nên muốn bán đi sáu mươi phần trăm cổ phần của khách sạn đúng lúc hôm nay Nghiêm Đình đến bàn chuyện mua bán giao dịch với giám đốc khách sạn.

Khi Văn nhìn thấy Nghiêm Đình, Nghiêm Đình cũng nhìn thấy Văn.

Mặc dù Văn cúi đầu xuống thấp, sắc mặt vẫn bình tĩnh mà đi ra bên ngoài cũng lúc đây anh xem ra cũng không có khác biệt gì thế nhưng Nghiêm Đình vẫn là từ trạng thái bước đi của Văn mà nhìn ra được sự uể oải của Văn.

Nghiêm Đình khẽ nhíu mày nhìn Văn một chút.

Tiếp tục hướng về phía trước Văn và Nghiêm Đình gặp thoáng qua, cũng không hề nói với nhau một câu gì.

Nghiêm Đình hơi quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Văn anh không hiểu rõ được tại sao Văn lại xuất hiện ở khách sạn này hơn nữa xem ra mặt lại đầy sự uể oải mệt mỏi thế nhưng có thể xác định một điểm tối ngày hôm qua Văn nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Xin chào, tổng giám đốc Nghiêm.

"
Con đang suy tư, một người đàn ông mặc quần tây mặt mỉm cười từ trong phòng làm việc của khách sạn đi ra nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình lúc này mới thôi suy tư nhìn về phía giám đốc của khách sạn nói với anh bước tiếp theo liên quan đến việc cổ phần khách sạn.

Sau hơn hai giờ đồng hồ, kết quả của cuộc nói chuyện cũng không phải là đặc biệt hài lòng.

Khách sạn một mặt vì vấn đề tiền bạc muốn bán đi sáu mươi phần trăm cổ phần mặt khác còn giao dịch định giá kim ngạch giá trị tmaj thời gần ba mươi triệu đã xa cao quá so với giá trị lợi nhuận thực tế của khách sạn.

Ngoài ngành nghề khách sạn ra, anh cũng còn một số lĩnh vực khác cũng rung chuyển tồn tại rất nhiều không gian là bọt biển dẫn đến cả thị trường tư bản của thành phố A bẩn thỉu xấu xa càng ngày càng táo bạo, tất cả mọi người đều lấy hạng mục đầu tư giá cao nhưng thể lượng của thị trường lại không hề biến hóa, dẫn đến tất cả các doanh nghiệp đều lâm vào trong cảnh cạnh tranh tuần hoàn nhau.

Cách ngày sinh nhật của Phó Vân Tiêu ngày càng gần, sau khi xong hết các việc khác buổi tối Nghiêm Đình gọi điện thoại cho Bạch Tô.

Bạch Tô cũng vừa mới kiểm tra xong, vừa bước vào phòng thì nhận được điện thoại của Nghiêm Đình.

"Có phải là có tin tức tốt nói cho em nghe phải không?"
Bạch Tô nhận được điện thoại có chút vui mừng.

"Nhưng mà lại không có, nhà tìm được rồi, quà cũng mua xong rồi, em muốn trang trí như thế nào lại quá phức tạp, không có cách nào trước sinh nhật mà hoàn thành được.

"
Nghiêm Đình cố ý đè nén âm thanh giả bộ đang nói thật.

"Không thể nào? Em cảm thấy trang trí lại không có phức tạp chút nào hết, muốn mua chiếc valy cũng không có khó nhé.

"

Bạch Tô đương nhiên là tưởng thật, nghi ngờ hỏi lại một câu.

"Ha ha ha.

"
Thành công lừa gạt được Bạch Tô, Nghiêm Đình không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Anh lừa em, sinh nhật tất cả các đồ cần chuẩn bị anh đều chuẩn bị xong rồi, đồng thời sự bố trí của em thực sự là quá đơn giản rồi, anh cho em ít phong phú nhé, hiện tại em quay về được rồi đó.

"
Nghe Nghiêm Đình nói như vậy, Bạch Tô lúc này mới yên tâm.

"Xem anh vất vả như vậy em sẽ không truy cứu chuyện anh lừa gạt em nữa.

"
Bạch Tô rộng lượng nói.

Việc giao lưu xong sinh nhật, Nghiêm Đình lại tùy ý nói với Bạch Tô vài câu về chuyện thu mua cổ phần khách sạn, sợ Bạch Tô lo lắng, Nghiêm Đình liền không nói chuyện gặp Văn.

"Phần lớn chính là tình hình hiện tại, ngoài ngành nghề khách sạn ra thì các ngành nghề khác hiện tại cũng rất xấu, một mảnh rung chuyển, áp lực cạnh tranh càng ngày càng lớn, dự đoán sẽ có một nhóm lớn doanh nghiệp sẽ chết.

"
Trong giọng nói của Nghiêm Đình thể hiện sự lo lắng đối với ngành nghề.

Bạch Tô rất hiểu Nghiêm Đình tuy rằng nhìn Nghiêm Đình thấy không đáng tin, tâm tư của không nằm ở chuyện khách sạn hay kinh doanh thế nhưng Bạch Tô biết, Nghiêm Đình đối với thị trường cũng rất nhạy cảm và cũng rất thông minh, nếu như Nghiêm Đình đã có suy đoán như vậy thì nói rõ rằng những người khác chắc chắn cũng sẽ rất khó khăn.

"Bọn họ Phó Vân Tiêu đâu? Tình hình của bọn họ sao rồi?"
Nghe xong lời tự thuật của Nghiêm Đình, Bạch Tô rốt ruột hỏi tình hình thực tế của Phó Vân Tiêu có chút lo lắng.

Nghiêm Đình suy nghĩ một hồi, nghiêm túc phân tích một chút cơ cấu sản nghiệp của Phó Vân Tiêu sau đó mới trả lời Bạch Tô.

"Phó Vân Tiêu chắc vẫn ồn, dù sao thì toàn bộ tài sản của cậu ta làm ra, mỗi ngành nghề đều phát sinh biến đổi của từng thời kỳ là không giống nhau cho nên áp lực của cậu ấy chắc cũng ít hơn.

"
Dừng lại một chút sau đó Nghiêm Đình nói tiếp: "Dù sao thì quy mô công ty của Phó Vân Tiêu rất lớn, quy mô càng lớn thì năng lực ứng phó nguy hiểm càng mạnh.

"
Nghiêm Đình khách quan phân tích một làn sóng cho Bạch Tô.

Bạch Tô đăm chiêu gật đầu bề ngoài nhìn như là đồng ý sự phân tích của Nghiêm Đình nhưng thực ra bên trong vẫn rất là mơ hồ và còn giấu đi sự lo lắng.

Nói chuyện với Nghiêm Đình một hồi, Bạch Tô lại kết thúc cuộc trò chuyện với Nghiêm Đình.

Sau khi cúp điện thoại bởi vì lo lắng cho Phó Vân Tiêu, Bach Tô quyết định gọi video cho Phó Vân Tiêu.


Cuộc gọi video vang lên rất lâu thì Phó Vân Tiêu mới nghe, bởi vì có thời gian chênh lệch ở thành phố A bây giờ có lẽ là buổi đêm, mà trng video thì Phó Vân Tiêu vẫn đang tăng ca ở công ty đồng thời xem ra anh còn đang rất bận.

"Công ty bây giờ rất bận sao? Anh làm sao mà vẫn chưa về nhà vậy?"
Chấp nhận cuộc gọi video Bạch Tô lại dò hỏi Phó Vân Tiêu một câu/
"Không bận, chỉ là có rất chuyện vụn vặt vi lẽ đó mà ở công ty tăng ca thêm một lúc.

"
Phó Vân Tiêu nở một nụ cười, tuy rằng Bạch Tô một mực che giấu nhưng Phó Vân Tiêu vẫn nhìn thấu được Bạch Tô đang lo lắng vì thế mà bày ra một bộ mặt như không có chuyện gì để cho Bạch Tô yên tâm.

"Em vừa mới gọi điện thoại của Nghiêm Đình, nghe nói thị trường hiện tại của thành phố A rất là loạn.

"
Trước sinh nhật của Phó Vân Tiêu ba ngày bên trong đoàn kịch công việc kết thúc sớm buổi chiều không có việc gì làm Bạch Hà hẹn Bạch Tiểu Bạch đi dạo phố, đúng lúc Bạch Tiểu Bạch lại muốn chọn quà cho Phó Vân Tiêu thế nên liền đồng ý với Bạch Hà luôn.

Bạch Tiểu Bạch bọn họ cùng ở thành phố mới biểu diễn, đối với ở đây không quen thuộc lắm.

Thế nhưng Bạch Hà không như vậy, anh ở thành phố này biểu diễn sinh sống nhiều lăm vì lẽ dó một cách tự nhiên liền làm hướng dẫn cho Bạch Tiểu Bạch.

Khu vườn nghệ thuật Belle được gọi là khu vường sáng tạo mang hơi thở nghệ thuật nhất của địa phương.

Được gọi là mỗi mười giây thì lại sản sinh ra một tác phẩm thủ công giá trị cao, mỗi ba phút thì lại có một tác phẩm đạt được giải thướng lớn của thế giới.

Bạch Tiểu Bạch đi theo Bạch Hà trên đường ray tàu hỏa nhân tạo, cửa hàng thủ công hai bên toàn bộ đều dựa vào tạo hình mỗi toa tàu hỏa tạo thành, ở vị trí đằng trước trên cùng đầu xe lửa còn tạo hình có một con quái thủ cao tới tám mét bày ra lật tung tàu hỏa toàn bộ phòng của đầu xe lửa đều là phòng làm việc, khả năng thưởng thức cái đẹp và nghệ thuật hòa cùng làm một.

"Ở đây cũng quá tuyệt vời đi!"
Bạch Tiểu Bạch không nhịn được mà kêu lên.

"Cậu thích nơi này sao?"
Bạch Hà cười lên trông rất rực rõ hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi một câu.

"Ừ ừm.

"
Bạch Tiểu Bạch gật đầu liên tục.

"Mình cũng rất thích, trước đây mình có một quãng thời gian làm việc công ích ở đây cho nên đối với nơi này mình khá là quen thuộc.

"
Bạch Hà nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch giải thích một câu.

"Việc công ích? Nơi này không phải là khu buôn bán sao?"
Bạch Tiểu Bạch có chút không hiểu, không hiểu tại sao lại có thể ở đây làm việc công ích.

"Về ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì nơi này chính là doanh trại sáng tạo nghệ thuật, tuy nhiên rất nhiều tác phẩm ở đây đều đã từng đoạt giải lớn trên thế giới nhưng các thợ thủ công không đem các tác phẩm này bán ra bên ngoài vì lẽ đó không thể gọi nơi này là khu buôn bán được.

"
Nghe giới thiệu của Bạch Hà, Bạch Tiểu Bạch cũng đăm chiêu gật đầu.

Nhìn ra Bạch Tiểu Bạch vẫn còn nghi hoặc, dừng lại một lúc, Bạch Hà lại nói tiếp "thực ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật ở đây đều do người khuyết tật tạo nên, cậu có thể nhìn thấy người mù điêu khắc có người chỉ có mấy ngón tay tạo ra nhạc cụ cho nên bọn họ mới cần người lao động công ích.

"
Sau khi nghe Bạch Hà giải thích thêm nữa Bạch Tiểu Bạch hoàn toàn hiểu ra rồi.


Sau khi hiểu ra, Bạch Tiểu Bạch cảm giác đối với Bạch Hà lại càng tốt hơn mấy phần, bởi vì cô ấy cảm thấy cô ấy và Bạch Hà không chỉ là đều học Bạch mà nhưng việc và hành vi yêu thích cũng rất giống nhau.

"Hai người ở bên đường ray đi rất chậm, Bạch Tiểu Bạch cũng tò mò nhìn bốn phía xung quanh, dường như các cửa hàng bên trong đều có người ở.

Sáng tác dưới ánh mặt trời vẻ mặt chăm chú cho dù là có người đi vào tựa như cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

"Tuy rằng cửa hàng nhỏ ở đây nhìn thấy cũng không quá bắt mắt thế nhưng mỗi một chủ cửa hàng có thể đầu là những nhà điêu khắc, họa sĩ của thế giới! "
Bạch Hạ tiến lên một bước giớ thiệu tình hình nơi đây cho Bach Tiểu Bạch.

Bạch Tiểu Bạch lại càng thích.

Hai người ở nơi đây đi lại rất lâu, cuối cùng bước chân Bạch Tiểu Bạch dừng lại ở trước một cửa hàng trống tay.

Trống lục lạc ở đây thực sự rất là đẹp, vân hình ốc trên da trống có thể thấy rất rõ ràng cho nên xoắn ốc trên da đều không giống nhau, cực kỳ giống như là vòng đời của cây mỗi một cái là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Mỗi một cái trông lại có tên không giống nhau, tên cũng không giống trên khung xương liền vẽ ra đồ án khác nhau.

Có một cái trống có tên là "Ngọn lửa" trên kệ trống có con chim khổng tước trông rất sống động bất cứ ngày nào mà đánh còn có trống gọi là "vũ", bức tranh trên kệ trống chính là mọi người vây quanh đám lửa trại nhảy múa.

Cuối cùng Bạch Tiêu Bạch không nhịn được liền bước vào cửa hàng trống này.

Ông chủ của cửa hàng hình như lại không hề chú ý đến có người bước vào vẫn đang tự nhên mà chế tác trống con, đầu cũng không ngẩng lên.

Bạch Tiểu Bạch tham quan một vòng đằng đẵng của cửa hàng cuối cùng cũng đến trước mặt ông chủ trống con bắt đầu chìm trong nơi chế tác trông con.

Thợ thủ công đang chế tác trống con ngay đến cả cũng không nhấc lên giống như hoàn toàn không biết có người đi vào vẫn tìm chắm chế tác.

Đóng đinh cho trống, lên màu, ông chủ của cửa hàng đang chìm đắm trong đó, thiếu nguyên liệu gì thì lại đứng dậy đi lấy mắt nhìn thẳng lấy xong rồi lại tiếp tục ngồi xuống chế tạo trống.

Bạch Tiểu Bạch bị tay nghề của ông chủ làm cho kinh ngạc, một mực nhìn ròng rã cả một buổi chiều mãi cho đến tận khi trời tối ông chủ chế tác tác phẩm hoàn thành lúc này mới ngẩng đầu lên thấy Bạch Tiểu Bạch.

"Cô gái, cô vào đây khi nào vậy?"
Ông chủ có vẻ rất kinh ngạc.

Bạch Tiêu Bạch khi đang nhìn trống con thì Bạch Hà lại đang thường thức cái trống khác dường như cậu ta đối với chế tác trống không có hứng thú nhiều như Bạch Tiểu Bạch, ngược lại càng thích trống tay, nhắm mắt lại mỗi một cái trống hiện diện cậu ta dường như cảm thụ là một loại cảm xúc.

"Chú Vương.

"
Nghe thấy ông chủ mở lời, Bạch hà từ ngoài quay đầu lại gọi lên một tiếng.

"Cháu Hà?"
Nhìn thấy Bạch Hà ông chủ đột nhiên từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, nhìn thấy gọi Bạch Hà tên thân thiết như vậy.

Lần này đối thành Bạch Tiểu Bạch kinh ngạc.

"Cậu và chú ấy quen nhau?"
Bạch Tiểu Bạch há mồm to, khó mà tin nổi nhìn Bạch Hà.

Ngay sau đó co lại nghĩ đên Bạch Hà đã từng làm việc công ích ở đây "Lẽ nào là cậu từ trước chính là ở cửa hàng trống này?"
Bạch Tiểu Bạch càng kinh ngạc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.