Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 811: 811: Quá Đáng




Vừa nói chuyện, cô ta vừa nhìn ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Tô.
Nghe thấy cô gái trước mặt nói chuyện, Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ là cô đã nhìn rất lâu, vẫn không nhớ ra được mình đã gặp cô gái này ở đâu.
“Đúng thế, tôi là Bạch Tô.”
Ban đầu, cô không quan tâm đến Lâm Manh Manh, rất lịch sự lên tiếng chào hỏi, đưa tay phải ra định bắt tay Lâm Manh Manh.
Thế nhưng, Lâm Manh Manh chỉ thản nhiên liếc nhìn tay của Bạch Tô, sau đó thờ ơ nói: “Tôi còn phải hái nho, không tiện bắt tay nên bỏ qua đi.”
Giọng nói của Lâm Manh Manh rất sắc bén, thậm chí cô ta còn không đưa tay ra đã thẳng thắn từ chối Bạch Tô.
Bạch Tô khẽ cau mày, sau đó lại giãn mày ra, thu tay về, cô định mặc kệ cô gái này để đi hái nho.
“Đợi một lát.”
Ngay khi Bạch Tô chuẩn bị đi hái nho, Lâm Manh Manh đột nhiên gọi cô lại.
“Có vẻ cô lớn tuổi hơn tôi, nếu cô không phiền, tôi sẽ gọi cô một tiếng chị Bạch nhé.”
Lâm Manh Manh cười chân thành, không biết liệu cô ta cố ý sử dụng từ “chị Tô” hay là cô ta đang thể hiện sự tôn trọng Bạch Tô.
“Gọi thế nào cũng không quan trọng, cô gọi tôi có việc gì sao?”
Bạch Tô lịch sự trả lời, sau đó nhìn Lâm Manh Manh và hỏi một câu.
“Không có gì, chỉ là em muốn cùng chị Bạch hái nho thôi ạ.

Chị xem, mọi người đều đang nói về chuyện kinh doanh, chỉ có hai chúng ta là đang hái nho riêng.


Em nghĩ chúng ta cũng nên thành một nhóm, như thế sẽ đỡ nhàm chán đó.”
Lâm Manh Manh nói cũng khá có lý.
Bạch Tô gật đầu, cô cũng không từ chối.
“Chị Bạch năm nay bao nhiêu tuổi vậy ạ? Em thấy quanh mắt chị có nếp nhăn nhỏ, bình thường chị không chăm sóc da sao?”
Lâm Manh Manh cố ý nói cao giọng, dường như trời sinh đã nói to như thế.
Sau khi hét lên câu này, Lâm Manh Manh còn cố ý liếc nhìn về phía Phó Vân Tiêu và mọi người, cố gắng thu hút ánh nhìn của người khác, khóe miệng bất giác nở một nụ cười đắc ý.
“Ngày nào tôi cũng chăm sóc da, dạo gần đây da hơi xấu một chút thôi.”
Bạch Tô thành thật trả lời, quả thật mấy ngày gần đây cô lơ là việc chăm sóc da, bởi vì cô đang làm phẫu thuật và nhiều sản phẩm chăm sóc da cô không thể sử dụng được.
“Em nói cái này.”
Lâm Manh Manh nói với giọng đanh thép và đắc ý.
“Vậy thì chắc hẳn chị Bạch rất mệt mỏi nhỉ, cách chị trang điểm này, làn da này, tệ quá đi…”
Hết lần này đến lần khác, cô ta cố ý dùng ánh mắt chế giễu đánh giá Bạch Tô.
“Nếu như chị Bạch không để bụng, em có thể gửi link của một số nhãn hiệu mà em hay dùng cách đây vài năm cho chị.

Chị Bạch nhớ chăm sóc da mỗi ngày đấy nhé.”
Không đợi Bạch Tô trả lời, Lâm Manh Manh vẫn cứ nói đùa, lấy Bạch Tô ra làm trò cười.
Mặc dù lời lẽ của Lâm Manh Manh rất dữ dội, Bạch Tô thật sự không quá coi trọng mấy lời Lâm Manh Manh nói.
“Bây giờ cô vẫn còn trẻ, chắc chắn tôi không thể so với cô được rồi.”
Bạch Tô lịch sự trả lời, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.”
Thấy Bạch Tô định bỏ đi, Lâm Manh Manh lại khoác tay Bạch Tô.
“Em thật sự cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chị Tô.

Người phụ nữ như chị, nếu như không chăm sóc bản thân mình, chồng chị sẽ ngoại tình đó.

Vì thế, em mới gửi cho chị các sản phẩm dưỡng da mà em đã sử dụng.”
Lâm Manh Manh nói.
Bạch Tô cảm nhận được việc Lâm Manh Manh cố ý gây sự.
Chỉ là cô không hiểu nổi, tại sao một cô gái còn khá trẻ mà lại cứ muốn ăn miếng trả miếng cô như vậy.

Hơn nữa, thật ra trước ra làn da của Bạch Tô vẫn rất khoẻ mạnh, chỉ là do ca phẫu thuật mới khiến tình trạng da tệ hơn, nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận nổi.
“Cảm ơn cô, tôi không cần đâu.”
Bạch Tô bất lực lắc đầu, sau đó cô cầm giỏ, đổi chỗ khác hái nho.
Nhìn bóng lưng của Bạch Tô, dường như cô không hề bị kích động, Lâm Manh Manh càng trở nên lạnh lùng.
Sau đó, cô ta nắm chặt giỏ trong tay, lấy một chùm nho vừa hái ra ném xuống đất.
“Có gì mà đắc ý như thế chứ."
Lâm Manh Manh giọng điệu lạnh lùng, thấp giọng lẩm bẩm một mình rồi lại đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô đang đứng bên giàn nho hái quả, hoàn toàn không để ý đến Lâm Manh Manh đang đi đến từ phía sau.
Khi cô đang nghiêm túc hái nho, đột nhiên cảm giác có người đi qua lưng, sau đó tốc cô như bị ai đó giật, tóc giả của cô rơi xuống đất.
“Trời ơi! Xin lỗi chị Tô! Em không biết là chị dùng tóc giả!”
Vẻ mặt của Lâm Manh Manh rõ là phóng đại, cô ta giả vờ che miệng kinh ngạc.
Bởi vì Lâm Manh Manh cố ý để dây kéo áo của mình móc vào tóc giả của Bạch Tô, nên lúc này tóc của Bạch Tô đang treo trên áo của cô ta.
Bạch Tô không nói không rằng, chỉ lẳng lặng cúi đầu, định nhặt tóc giả.
Thế nhưng cô vừa đưa tay ra, ngay khi cô sắp chạm vào tóc giả, Lâm Manh Manh cũng đưa tay ra cầm tóc giả.
“Ôi! Tóc giả của chị Bạch đẹp quá, tay nghề của người làm tốt thật đấy!”
Lâm Manh Manh cố tình khen ngợi, cầm bộ tóc giả trong tay và không có ý định trả lại cho Bạch Tô.
Bởi vì trước đây phải làm hoá trị, tóc của Bạch Tô đã rụng rất nhiều, khoảng thời gian này mới mọc lên một chút.
Đồng thời lúc này, Bạch Tô định lấy tóc giả lại, mặc dù gương mặt cô rất xinh đẹp nhưng kiểu tóc vẫn hơi kì lạ.
“Được rồi, trả tóc giả cho tôi được rồi đó.”
Bạch Tô duỗi tay ra, lịch sự yêu cầu Lâm Manh Manh trả tóc lại cho mình.
Thế nhưng Lâm Manh Manh không thèm để ý đến Bạch Tô, cô ta nhanh chóng đổi hướng, tránh để Bạch Tô lấy được.
“Chị đừng nhỏ nhen như thế chứ.


Có phải em không trả cho chị đâu mà.”
Lâm Manh Manh giọng nói ác ý, cô ta vẫn không ngẩng đầu lên mà cứ thế nghịch tóc giả.
Một lúc sau, có vẻ như Lâm Manh Manh không còn hứng thú nữa mới ngẩng đầu lên.
Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, cô ta cố tình thể hiện vẻ kinh ngạc.
“Trời ơi! Chị Tô, chị đi tu đấy à? Tóc của chị ngắn quá!”
Lâm Manh Manh cố ý thể hiện cảm xúc thái quá, cô ta không giấu giếm việc chế giễu và trêu chọc Bạch Tô của mình.
“Trả tóc giả lại cho tôi.”
Bạch Tô liếc nhìn xung quanh, trên mặt cô thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Chỉ là mỗi lần Bạch Tô duỗi tay ra, Lâm Manh Manh đều giấu tóc giả về phía sau, cố ý không đưa bộ tóc giả cho cô.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng là do lời nói vừa rồi của Lâm Manh Manh thu hút mọi người đến.
Vẻ mặt của Bạch Tô càng lúc càng ngại ngùng, cô càng lo lắng khi không lấy được tóc giả, mỗi lần định lấy tóc giả, Lâm Manh Manh đều giấu nó đi một hướng khác.
“Chị Tô, chị sao thế? Tại sao chị lại không muốn để tóc ngắn như thế?”
Lâm Manh Manh nói về mái tóc ngắn của cô với vẻ thích thú.
Mặc dù Lâm Manh Manh đã rất quá đáng, nhưng Bạch Tô chưa bao giờ giận dữ với cô ta.
Bởi vì cô đang ở nông trại của Lion, Lâm Manh Manh rõ ràng là con gái của vị khách hàng nào đó ở đây, Bạch Tô không muốn làm mọi thứ loạn lên chỉ vì mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.