Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 823: 823: Xảy Ra Chuyện Rồi




Liên tục do dự, cuối cùng, Bạch Tô vẫn là cầm điện thoại lên bấm kết nối điện thoại của Phó Vân Tiêu.

Trong điện thoại từ đầu đến cuối truyền đến âm thanh không thể kết nối, tay phải của Bạch Tô nắm thật chặt chiếc điện thoại.

Liên lạc không được với Phó Vân Tiêu, giờ phút này Bạch Tô có chút hoảng, tay cầm điện thoại đã khống chế không nổi bắt đầu run.

Ánh mắt của Bạch Tô lơ lửng không cố định, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, lại qua một lát, cuối cùng cô vẫn là cắn răng, quyết định đi một chuyến đến công ty Phó Vân Tiêu.

Bên ngoài tòa nhà lớn của Tư bản Vân Thượng, trường thương đoản pháo, sáng đèn huỳnh quang, phóng viên bên ngoài đã vây quanh chật kín.

Bạch Tô thật sự là lo lắng rồi, nhưng cảnh tượng trước mắt, quả nhiên Bạch Tô còn chưa đi đến trước cửa đã bị phóng viên không ngừng giữ lại phỏng vấn, căn bản thì sẽ không có khả năng bước vào công ty.

Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Bạch Tô đang lo nghĩ, chợt thấy cách đó không xa có một chàng trai trẻ đưa chuyển phát nhanh bước đến hướng về Tư bản Vân Thượng.

Có rồi!
Khóe miệng Bạch Tô lộ ra một nụ cười vui vẻ, vội vàng xuống xe chạy nhanh đến hướng anh chàng trẻ chuyển phát nhanh.

Bạch Tô lấy danh nghĩa mình là nhân viên của công ty, từ trong tay của chàng trai chuyển phát nhanh nhận lấy tất cả chuyển phát nhanh của Tư bản Vân Thượng, tiếp lấy bế lên, bắt đầu đi đến hướng trong tòa nhà.

Khoảng cách phóng viên càng ngày càng gần, tim của Bạch Tô cũng nâng lên đến cổ họng rồi, sợ bị đám phóng viên này phát hiện.

Nghĩ như vậy, Bạch Tô nhịn không được lại để hộp chuyển phát nhanh chếch một chút, xác định hoàn toàn che mặt, lúc này mới hít sâu một hơi, tiếp tục hướng đi vào toà nhà Tư bản Vân Thượng.

Quả nhiên, phương pháp này cực kỳ hữu hiệu.


Bạch Tô cũng không có gây nên sự hoài nghi của những người khác, thành công xâm nhập vào trong tòa nhà.

Tiếp lấy cô ôm hộp chuyển phát nhanh nhanh chóng vào thang máy, đi thẳng đến phòng họp của Tư bản Vân Thượng.

“Nhân viên của chuyển phát nhanh này, xin chờ một chút!”
Bởi vì không nhìn thấy mặt mũi của Bạch Tô, chợt nhìn thấy một người mang theo một đống chuyển phát nhanh đi thẳng vào phòng họp, quầy lễ tân vội vàng chạy tới ngăn lại.

Bạch Tô thực sự quá lo lắng tình trạng hiện tại của Phó Vân Tiêu rồi thậm chí không quan tâm đến quầy lễ tân, và sau đó bước vào phòng họp.

Trùng hợp, lúc này Phó Cảnh Hoài cùng Phó Vân Tỷ đang nói chuyện về công việc, từ trong phòng họp đi ra, họ chạm mặt Bạch Tô.

Bạch Tô càng chạy càng nhanh, cuối cùng một đống chuyển phát nhanh được đưa đến này vẫn là thu hút sự chú ý của Phó Cảnh Hoài.

Ngay tại lúc Phó Cảnh Hoài còn không có kịp phản ứng, một đống chuyển phát nhanh này đã đến trước mặt anh ta, tiếp đến ngay cả thương lượng cũng không có, trực tiếp đã nhét đống chuyển phát nhanh cho Phó Cảnh Hoài.

Nhìn thấy màn này, thư ký đều sợ ngây người.

Sửng sốt khoảng chừng 2 giây, tiếp lấy cô mới phản ứng được, mau chóng tiếp nhận chuyển phát nhanh từ trong tay của Phó Cảnh Hoài, sau đó ôm chuyển phát nhanh nhanh chóng rời đi hiện trường tràn ngập mùi thuốc súng này.

“Phó Vân Tiêu ở đâu?”
Bạch Tô nhìn thấy Phó Cảnh Hoài nổi giận đùng đùng hỏi.

“Vấn đề này tôi không có nghĩa vụ trả lời em, em nên gọi điện thoại cho anh ta.


Sau khi thấy người tới một cách rõ ràng là Bạch Tô, biểu cảm trên mặt của Phó Cảnh Hoài trong nháy mắt lạnh xuống, không lưu tình chút nào.

Không biết vì gì thái độ của Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như thế.


Bạch Tô nhịn không được lùi về sau một bước, dùng ánh mắt gần như lạ lẫm đánh giá Phó Cảnh Hoài.

“Vậy Bạch Tiểu Bạch đâu, tóm lại anh vẫn nên trả lời tôi đi.


Tiếp lấy, Bạch Tô khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh.

Ban đầu hướng về phía của Phó Cảnh Hoài để tìm kiếm sự trợ giúp, khi anh ta đến bệnh viện chăm sóc Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô vẫn rất cảm động.

Thế nhưng, chung quy vẫn là lợi ích quan trọng nhất, khi biết lúc công ty của Phó Vân Tiêu phát sinh vấn đề kinh tế, vẫn như cũ không chút nào lưu tình, trực tiếp bay về cưỡng ép cô.

“Em yên tâm, Bạch Tiểu Bạch có Chu Sa chăm sóc, tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ trở về.


Ngữ khí của Phó Cảnh Hoài vẫn lãnh đạm như cũ.

Nói xong câu này, dường như là cảm thấy giải thích không đủ, Phó Cảnh Hoài tiếp lấy lại bổ sung một câu, “Việc công là việc công, việc tư là việc tư, hứa với em rồi, tôi đều sẽ làm được.


Mặc dù là tận lực giải thích cho Bạch Tô nghe, nhưng lời giải thích này nghe lại có chút chói tai.

Dương như Bạch Tô đang cầu xin anh ta chăm sóc Bạch Tiểu Bạch, mà anh ta giống như sẽ thực hiện lời hứa hẹn, xem như đền bù đối với Bạch Tô.

“Không cần nữa.



Bạch Tô nghe lời giải thích của Phó Cảnh Hoài, lắc lắc đầu.

“Tôi cám ơn anh hai ngày này đã chăm sóc cho Bạch Tiểu Bạch, cũng cám ơn anh ngay tại lúc này đối với Phó Vân Tiêu, chuyện làm của nhà họ Phó, tôi đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng.


Giọng của Bạch Tô lạnh lùng.

Cho tới bây giờ, cô mới hoàn toàn nhận ra được được mình nhìn rõ bộ mặt thật của Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tỷ.

“Không cần cám ơn, em quá khách khí rồi.


Phó Cảnh Hoài không nhường chút nào, giống như mỉa mai đáp lại Bạch Tô.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Phó Cảnh Hoài đó hiện tại đã chết mấy ngàn lần rồi.

Bạch Tô hung tợn trừng mắt Phó Cảnh Hoài, cô thực sự quá tức giận rồi, đôi mắt ngấn nước nhìn xung quanh.

“Tại sao phải như này chứ?”
Giọng Bạch Tô cực kỳ bi thương, hai tay đã khống chế không nổi run rẩy.

“Không vì gì cả, không có ai mà không thích tiền tài, quyền lực cả.


Hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của Bạch Tô, sau khi Phó Cảnh Hoài lạnh lùng trả lời xong câu này, không nhìn lại Bạch Tô, trực tiếp lướt qua Bạch Tô, đi đến chỗ thang máy.

Nước mắt nhịn không được ở trong hốc mắt của Bạch Tô đảo quanh.

Bạch Tô đứng im tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới nở một nụ cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, cố gắng thu lại cảm xúc, quay người giống như rời khỏi công ty.

Tâm tình của Bạch Tô uể oải đến trũng xuống, trong đầu lần lượt hiện lên tin tức về thay đổi trong nhà của nhà họ Phó cũng như thần sắc lạnh lùng ích kỷ của Phó Cảnh Hoài.


Thôi bỏ đi, điều qua trọng là phải tìm được Phó Vân Tiêu trước.

Bạch Tô lắc lắc đầu, cố gắng bình phục tâm tình lại.

“Alo, Phó Vân Tiêu đang ở chỗ của anh sao?”
Ra khỏi tòa nhà lớn của Tư bản Vân Thượng, Bạch Tô bấm gọi điện thoại của Từ Sắt, ngữ khí hơi có sốt ruột.

“Không có ở đây, sao thế?”
Giọng nói đầu dây bên kia cảm thấy kỳ lạ đối với cuộc điện thoại đột nhiên đến của Bạch Tô.

“Không liên lạc được cho Vân Tiêu, nếu như anh ấy đi đến chỗ của anh, nhất định phải nói cho tôi đó.


Ngữ khí của Bạch Tô cực kì thành khẩn, sau khi nói rõ ràng, liền cúp điện thoại, nhanh chóng gọi cuộc kế tiếp.

Bạch Tô đã gọi mấy cuộc điện thoại nữa, trong ánh mắt khi kết nối của mỗi cuộc điện thoại đều tràn đầy hy vọng, đến trong ánh mắt khi cúp điện thoại sau đó chỉ còn lại thất vọng, một lần lại một lần nữa không ngừng gọi điện thoại.

Cho đến khi liên lạc xong với người bạn cuối cùng mà Phó Vân Tiêu có khả năng tìm đến, xác định anh không ở nơi này, Bạch Tô hoàn toàn thất vọng, sụp đổ rồi.

Cô đã không thể nghĩ ra cách nào khác để liên lạc với Phó Vân Tiêu, hiện tại cô đành vô định lang thang trên lề đường, cố gắng tìm kiếm bóng hình của Phó Vân Tiêu giữa đoàn người đi qua đi lại.

Anh sẽ không nghĩ quẩn chứ?
Bạch Tô cắn thật chặt bờ môi của mình, cố nén không cho nước mắt tràn mi mà chảy ra, nhưng trong lòng càng nghĩ càng nghĩ đến phát sợ.

Cô đang đứng tại chỗ một cách chân tay luống cuống, khi cô không biết tiếp theo cần phải làm gì, bỗng nhiên, điện thoại di động của cô vang lên.

Không chút do dự, Bạch Tô nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, trên màn hình đang hiện rõ cuộc điện thoại gọi đến của lấy Phó Vân Tiêu, Bạch Tô một giây đã nhận điện thoại.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.