Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 933: 933: Quả Thực Muốn Điên Rồi




“Làm sao anh biết?”
Vốn dĩ Bạch Tô chỉ nghĩ rằng anh ta đang phô trương thanh thế mà thôi, không quá coi trọng lời nói của anh ta, không ngờ anh ta lại thản nhiên nói ra kế hoạch của Bạch Tô.

“Có người nói với tôi.


Thấy như vậy đã thu hút được sự chú ý của Bạch Tô, mục đích của Đỗ Đỗ đã đạt được, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

Điều này vẫn chưa đủ, sau đó anh ta nói thêm: “Cô biết đấy, tôi rất nổi tiếng trong bệnh viện.

Chỉ cần tôi bán chút nhan sắc của mình thì sẽ không có gì tôi không biết.


Vốn dĩ Bạch Tô có chút hiếu kỳ về anh ta nhưng mà sau khi nghe anh ta nói thì sự hiếu kỳ vừa sinh ra lập tức biến mất, không nói nên lời.

“Quên đi, anh cũng không có bất kỳ cái gì hay ho cả.


Bạch Tô xua tay, định tiếp tục làm chuyện riêng của mình.

“Tôi còn có một tin tức khác, cô có muốn nghe không?”
Mặc dù trên mặt anh ta vẫn mang một vẻ thoải mái và thản nhiên, nhưng có thể nhận ra rằng ánh mắt của anh ta khi nói ra điều này là rất chân thành và có vẻ là anh ta đang nghiêm túc định cho Bạch Tô một tin tức.

“Tin tức gì?”
Bạch Tô hơi khó hiểu.

Dừng lại một chút, dường như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ.

“Mấy ngày nay tôi đang điều tra tình hình của cô ở bệnh viện, tôi cảm thấy được tình hình của cô không lạc quan lắm, cần được điều trị.


Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, giống như đã thực sự phát hiện ra bí mật về bí mật bệnh tình của Bạch Tô.

“Tôi luôn cố gắng phố hợp điều trị.



Bạch Tô khẽ nhíu mày lại càng khó hiểu.

Sau đó, cô cẩn thận nhớ lại tình trạng thể chất của mình và cảm thấy tình trạng của cô gần đây khá tốt, bác sĩ cũng không nói gì là xấu đi.

“Liệu tình trạng của tôi có trở nên tồi tệ hơn không?”
Bạch Tô hỏi lại với vẻ mặt hoài nghi.

“Ôi.


Đỗ Đỗ không trả lời mà lắc đầu thở dài bất lực.

“Không phải cái này.


Đỗ Đỗ do dự, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, tựa hồ đang cân nhắc có nên nói hay không.

“Không phải nó thì là cái gì?”
Bạch Tô càng khó hiểu hơn, cô không biết có chuyện gì khác ngoài chuyện điều trị bệnh của mình.

“Khi tôi đi điều tra trong bệnh viện, tôi thấy rằng cô thường quản lý rất nhiều việc.


Biểu hiện của anh ta rất nghiêm túc.

“Cô luôn vì người khác mà trả giá, nhưng mà lại có tật xấu là không nói với người khác biết.

Cô nói xem có phải là nên điều trị thật tốt không?”
Đỗ Đỗ nói câu này với giọng điệu rất nghiêm túc.

Nói thẳng ra thì ý của Đỗ Đỗ chỉ là một câu: “Cô nên bớt tọc mạch đi.


Kết quả là Bạch Tô không nói nên lời.

Không hiểu ra sao.

Bạch Tô trừng mắt nhìn, dù sao thì bị người ta nói mình lo chuyện bao đồng thì không ai vui vẻ được.

Nhưng cô cũng biết Đỗ Đỗ cũng là có lòng tốt, chỉ là cách biểu đạt của anh ta có vấn đề lớn.

“Tôi nghĩ rằng anh là người đáng được điều trị nhất.


Bạch Tô tức giận đáp.

“Tôi không cần điều trị, tôi khỏe mạnh.

Thành thật mà nói thì giữa con người với nhau là một quá trình tác động qua lại, cô không thể cứ âm thầm trả giá được.

Cô cần cho người đó biết.


Đỗ Đỗ vẫn đang đắm chìm trong tiết tấu của chính mình.

“Còn anh thì sao? Sao anh không ở lại trong phòng bệnh riêng của mình và lo việc của tôi?”
Bạch Tô không nhịn được mà phỉ nhổ.

Cô cũng biết những chuyện Đỗ Đỗ nói luôn có đạo lý riêng, nhưng trời sinh cô đã có tính cách như vậy, vì vậy sẽ luôn quan tâm đến người khác theo cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến.

“Chúng ta không giống nhau, tôi không gọi là tọc mạch, tôi gọi là tình yêu.



Đỗ Đỗ lại biện hộ cho mình.

Chỉ là anh ta vừa mới biện giải xong, Bạch Tô đột nhiên đứng dậy đi về phía anh ta.

“Vậy thì tôi cảm ơn tình yêu của anh, hiện tại hãy đem tình yêu của anh giao cho người khác đi, chỗ tôi có nhiều tình yêu rồi.


Bạch Tô vốn đã rất khó chịu, cầm đồ ăn vặt mà Đỗ Đỗ mang tới khi trên bàn nhét lại vào trong tay anh ta, sau đó bắt đầu đẩy anh ta về phía cửa.

“Này, tôi còn chưa nói xong, cô nên…”
Đỗ Đỗ bị đuổi đi ra ngoài nhưng mà vẫn nói không ngừng.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên chặn anh ta ở ngoài, Bạch Tô nặng nề đóng cửa lại, có chút bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.

Cô cũng gần như bị người đàn ông này làm phiền muốn chết rồi.

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Tô.

Nhìn xung quanh, cô đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán nên lại ngồi trước máy tính, bật máy tính lên, bắt đầu xem tin tức trên mạng, xem Phó Vân Tiêu có tin tức gì mới nhất không.

Mở tin tức của thành phố A, từ bài báo đầu tiên đến một tuần trước, phần lớn đều là tin đồn giải trí, ly hôn của người nổi tiếng và những tin tức khác, cũng không có đề cập đến kinh tế của thành phố A chút nào.

Có chút kỳ lạ, sau đó cô mở cửa sổ kênh kinh tế của thành phố A và bắt đầu đọc, cô vẫn đọc từ trang đầu tiên đến một tuần trước, nhưng vẫn không có tin tức gì về Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô chậm rãi nhíu mày, trong lòng có linh cảm không tốt.

Theo logic thông thường, Phó Vân Tiêu và công ty của anh đang ở trong một trận chiến khó khăn và trước khi cô nhập viện thì công ty của anh đã đạt được một bước đột phá lớn, hiện tại báo đài hẳn là phải ầm ầm đưa tin mới đúng chứ.

Điều đáng ngạc nhiên là kênh kinh tế của thành phố A đã đưa tin về sự tăng trưởng của các công ty vừa và nhỏ nhưng mà lại không đề cập đến tư bản Thượng Tắc và Phó Vân Tiêu.

Có chút không an lòng, Bạch Tô lại nhập hai từ khóa “tư bản Thượng Tắc” và “Phó Vân Tiêu” vào ô tìm kiếm để tìm kiếm, kết quả tin tức cuối cùng vẫn ở hai tuần trước, như thể công ty của họ biến mất tăm biệt tích trong thời gian này vậy.

Ngồi trước máy tính, Bạch Tô không khỏi suy nghĩ lung tung.

Có điều gì đó không ổn với công ty của anh sao?
Phó Vân Tiêu bây giờ thế nào?
Đủ loại ý nghĩ xấu tràn ngập trong đầu Bạch Tô, cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Phó Vân Tiêu.

Tuy nhiên, sau khi nhập số điện thoại di động của Phó Vân Tiêu, ngón tay của cô dừng lại trên nút gọi đi một lúc lâu mà không nhấn.

Bởi vì cô đã rời khỏi Phó Vân Tiêu, bây giờ cô không biết dùng thân phận gì để liên lạc lại với Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô cắn chặt môi dưới, do dự hồi lâu.


Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì cô đột nhiên nhìn thấy trên điện thoại có hình Bạch Tiểu Bạch.

Đúng rồi.

Khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười, cô nhanh chóng bấm số điện thoại di động của Bạch Tiểu Bạch.

Cô đã đoán ra được rồi, mặc dù không thể gọi điện trực tiếp nhưng cô có thể tạo ra một lý do để Bạch Tiểu Bạch giúp cô tìm hiểu về Phó Vân Tiêu.

Đặt điện thoại di động lên tai và âm thanh “số điện thoại bạn đang gọi đã tắt” phát ra từ điện thoại.

Tay đang cầm điện thoại của cô không nhịn được mà run lên một hồi và nụ cười của cô trực tiếp đóng băng trên khuôn mặt của cô.

Nghĩ rằng mình đã nhầm lẫn, cô nhấc điện thoại lên và xác nhận số điện thoại của Bạch Tiểu Bạch.

Đúng là số này.

Sắc mặt của cô dần trở nên nghiêm túc, sau đó cô bấm số điện thoại di động của Bạch Tiểu Bạch.

Vẫn tắt máy.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Bạch Tô bắt đầu run lên.

Cô chống lại những suy nghĩ tồi tệ trong lòng và quay số lại.

Tắt máy.

Gọi đi hơn mười lần thì nó luôn tắt.

Bạch Tô sắp phát điên lên rồi.

Bây giờ cô càng cảm thấy có vấn đề với Phó Vân Tiêu và rất có thể Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu đang ở cùng nhau.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.