Hắn mặc bộ trang phục phi hành màu quất, lưng đứng thẳng tắp khi người đàn ông lớn tuổi bận tây trang cài chiếc huân chương lên ngực mình. Ánh sáng huỳnh quang phía dưới đài liên tục lóe lên, sáng đến mức khiến cảnh vật xung quanh mờ nhạt.
Hắn hơi nheo mắt lại, bỗng nghĩ đến hình ảnh cảnh vật trước mắt như muốn nổ tung, ánh sáng chói mắt bao trùm mọi vật, tia lửa bắn ra tứ phía như thể tái hiện lại bức tranh vũ trụ lúc vừa mới hình thành.
Hắn rong ruổi trong chính tưởng tượng của bản thân, nhìn thấy vũ trụ một tỷ năm sau khi vụ nổ Big Bang xảy ra. Sự ồn ào của hội trường nhất thời trở thành sự tĩnh lặng tuyệt đối của chân không, ngay cả tiếng tim đập của bản thân cũng không thể nghe thấy. Cả không gian sáng rực đến phỏng mắt vì sự bao la, hùng vĩ của những dài ngân hà, cảm xúc bồi hồi từ trung khu thần kinh não bộ lan nhanh đến toàn bộ cơ thể, kích thích cảm quan làm hắn cảm nhận được sự tồn tại chân thật của mình, được phiêu du trong không gian vô trọng lực của vũ trụ…
“… Anh Dương Thế Hành? Anh Dương Thế Hành!”
Âm thanh the thé của nữ ký giả đưa hắn kéo về trái đất. Hắn thất thần trong thoáng chốc mới nhận ra mình đang bị ký giả điểm danh, liền vội vã kéo chiếc mircophone gài trên biên áo lên nói: “Vâng?”
“Xin hỏi tâm trạng hiện tại của anh như thế nào? Với tư cách là nhóm du hành vũ trụ đầu tiên của quốc gia, mang trên vai trách nhiệm nặng nề, chắc là rất căng thẳng phải không?”
Mọi người trong hội trường họp báo nín hơi chờ đợi, nhân viên của các phương tiện truyền thông ở đây cũng hơn một trăm người mà giờ chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng bấm máy ảnh cùng leo lắt vài ánh flash. Dương Thế Hành cầm đầu microphone, khẽ lầm bầm: “Đã nói toẹt ra rồi còn hỏi cái gì…”
Cô gái cùng mặc đồng phục phi hành đứng bên cạnh lẳng lặng kéo hắn một cái, nhỏ giọng bảo: “Đừng đắc tội với ký giả, nói đàng hoàng!”
Dương Thế Hành bất mãn trong lòng nhưng lập tức mỉm cười giả lả nói: “Dĩ nhiên là phải căng thẳng, thế nhưng có thể cống hiến cho công cuộc khai phá vũ trụ, giúp ích cho nhân loại là nguyện vọng suốt đời của tôi. Hiện tại tôi thật sự mong sớm được ngồi lên phi thuyền, bay đến vũ trụ mênh mông. Tên lửa của chúng ta là ước mơ và hy vọng của nhân loại đối với vũ trụ không gian. Tôi vô cùng vinh dự khi có thể trở thành một phần tử trong bước tiến quan trọng này.”
Tiếng vỗ tay vang lên ào ào như sấm. Tuy rằng ai cũng biết đó là lời kịch được chuẩn bị sẵn nhưng mọi người thực sự khó nén được hưng phấn.
Người đàn ông mặc áo vest ở trên bục đài tặng huy trương cầm lấy microphone, hăng hái vẫy tay nói: “Tôi xin giới thiệu một lần nữa, năm người này sẽ lái phi thuyền chở người ‘Người Khai Hoang I’ đến ISS (trạm vũ trụ quốc tế) vào ngày 08 tháng 06 năm 2017, thực hiện khâu lắp đặt cần máy của khoang thuyền thí nghiệm ‘Khát Vọng’ sẽ được phóng ra gần quỹ đạo vào ngày 06 tháng 06, đồng thời đổi mới tấm pin mặt trời của trạm vũ trụ. Đây là lần đầu tiên chúng ta không nhận hỗ trợ từ phía NASA (cơ quan hàng không và vũ trụ Mỹ) và Roscosmos (cơ quan vũ trụ liên bang Nga) để thực hiện nhiệm vụ vũ trụ, có thể nói đây là bước tiến tiên phong của nước ta về mảng khai phá vũ trụ…”
Nhìn trung tâm vũ trụ chủ nhiệm nói đến nước miếng bay tung tung, Dương Thế Hành nhỏ giọng nói thầm với cô gái bên cạnh mình: “Dù vậy thì muốn lắp được khoang thuyền thì cũng phải nhờ trạm vũ trụ hỗ trợ…”
“Xuỵt!”
Bốn người còn lại trong đoàn đồng thời hướng hắn ra hiệu. Ra vẻ bất đắc dĩ, hắn liền lập tức đổi thành một nụ cười, khuôn miệng mở ra như vẻ đang nói lời chào.
Trong lúc ký giả tiếp tục đặt vấn đề với quá trình kỹ thuật phóng phi thuyền, năm người phi hành gia lặng lẽ đi xuống bục đài, biến mất sau bức rèm che.
Nơi này là khách phòng để tổ chức họp báo của trung tâm vụ trụ, toàn bộ tòa nhà là trung tâm vũ trụ quốc gia được đặt ở thủ đô để đối ngoại, bao gồm giới thiệu lịch sử phát triển vũ trụ, cập nhật tin tức vụ trụ từ các quốc gia trên thế giới cùng với tiết lộ thông tin về những mô hình phi thuyền, vệ tinh mới.
Nhóm phi hành gia rời khỏi hội trường họp báo tiến vào lối đi chuyên dụng cho nhân viên, hai người trợ lý đi theo giúp họ gỡ ra microphone đang đeo trên người.
“Phù–”
Gã nam nhân thấp bé nhất trong nhóm khoa trương vươn vai, như thể vừa trút được gánh nặng. Gã dựa người vào tường, oán giận nói: “Mặc dù tôi biết chính phủ muốn tranh thủ mọi khả năng để tuyên truyền nhiệm vụ lần này, nhưng không nên khoa trương như vậy chứ?”
Dương Thế Hành gỡ microphone ra, chân tay vụng về lại gây phiền phức hơn cho trợ lý, cũng không quên gật đầu tán thành, lòng đầy bất mãn nói: “Đến Nghê 囧 cậu mặt dày như vậy mà cũng thấy như vậy hơi quá đáng phải không?”
Đi ở giữa nhóm người là thành viên lớn tuổi nhất và cũng là vị nữ giới duy nhất, Dương Thế Hành thường gọi cô là V phu nhân. Với mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng nhìn cô vẫn tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, dáng người lẫn làn da đều được chăm sóc rất tốt. So với sự lỗ mãng của Dương Thế Hành và lùn một mẩu, quanh người cô luôn toát ra khí chất trầm ổn của một người từng trải.
Cô mở miệng, bình tĩnh nói: “Trung tâm vũ trụ từ lúc được thành lập tới nay đều chịu rất nhiều chỉ trích, bất cứ kế hoạch nào cũng tiêu tốn hơn tỷ, thậm chí chục tỷ đồng. Nếu không tỏ ra hoành tráng một chút thì sợ cũng sẽ giống như NASA bị cắt ngân sách vì kế hoạch Orion với tên lửa Ares đến bây giờ vẫn còn chậm chạp thực hiện, kinh phí trước giờ được đưa xuống đều bị lãng phí. Bọn họ chắc chắn không muốn giẫm lên vết xe đổ đâu…”
“Hiểu rồi.” Dương Thế Hành như một quý ông cúi đầu, vươn tay hướng cô nói: “Nói tóm lại, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được phải không? Thế nên, xin hãy để tôi hộ tống quý bà đến căn cứ huấn luyện.”
Lùn một mẩu đảo mắt, ghét bỏ nói: “Cậu thật sự không biết xấu hổ, V tỷ đã kết hôn rồi mà còn làm cái trò đó? Muốn ngồi phi cơ trực thăng thì cậu cũng không có lượt đâu.”
Dương Thế Hàn hậm hực đưa tay về gãi gãi sau đầu, oán giận nói: “Cậu không biết cái gì gọi là ga lăng của đàn ông cả…”
“Cậu nói cái gì?!”
Một nam nhân cao to vươn tay giữ trên tường, ngăn không để lùn một mẩu xông đến, đồng thời dùng tiếng nói hòa nhã đối lập với bề ngoài nói với cô gái: “Duy Hân, em đi nghỉ ngơi trước đi. Anh đem hành lý bỏ lên trên thuyền cho. Jon, đừng có gây với A Hành nữa.”
Người này khá cao lớn, chiều cao vừa vặn chạm tới quy định giới hạn của tổng bộ vủ trụ là 193cm. Cơ thể rắn chắc của anh đứng trong hành lang chật hẹp này gần như chiếm hết không gian chiều ngang, lùn một mẩu muốn chen qua cũng không được. Bất đồng với những người khác chính là người đàn ông này có mái tóc màu rám nắng cùng với đôi mắt xanh đặc trưng của người phương Tây, nhưng tiếng Trung còn sõi hơn cả những người khác. Anh cùng với thành viên nữ duy nhất của đoàn là một đôi vợ chồng phi hành gia.
Anh tên là Cừu Danny, nguyên danh là Danny. J Cừu Đăng, tính cách cũng như bề ngoài đều mang đến cảm giác thành thục chững chạc, từng thực hiện bốn nhiệm vụ vũ trụ tại NASA, vậy nên anh đảm nhậm chức đội trưởng trong nhiệm vụ lần này.
“Đại ca, anh dung túng cho tên kia quá vậy. Cậu ta đang tán tính V tỷ đó! Anh phải cho cậu ta một trận để biết thế nào là vợ bạn không được đụng vào chứ!”
Người duy nhất còn lại trong năm người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, mặt không thay đổi nhìn màn kịch của Dương Thế Hành và lùn một mẩu bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Ký giả.”
Mọi người theo phản xạ khựng lại ngay lập tức, làm như không có chuyện gì quay về phía nữ ký giả mỉm cười chào hỏi. Nữ ký giả không chộp được thông tin tình hình nội bộ thực tế của đoàn phi hành gia thì có chút thất vọng, nhưng lập tức nở nụ cười thật tươi mở lời.
“Ngày hôm nay đối với mọi người nhất định là một ngày rất trọng đại. Ngoại trừ việc công bố ngày ‘Người Khai Hoang I’ lên bệ phóng thì trung tâm vũ trụ mới cũng bắt đầu đưa vào hoạt động từ hôm nay. Xin hãy tiết lộ cho Tiên Phong nhật báo chúng tôi về cảm nhận của mọi người sau khi trải nghiệm nơi làm việc mới. Chúng tôi nhất định sẽ trần thuật tường tận cảm thụ mọi người đến độc giả, đồng thời có thể thúc đẩy và đổi mới dự án thiết bị…”
Hai người trợ lý của trung tâm vũ trụ đợi cho ký giả nói xung rồi lễ phép mời họ rời đi. Thanh niên kia vẫn không đổi sắc mặt nhìn bóng đám người khuất khỏi hành lang rồi mới nói với mọi người: “Đi chuẩn bị nhanh đi, còn 40… không, còn 37 phút nữa tập hợp.”
Dương Thế Hành trong lòng vô cùng phấn khởi, nhảy nhót nói: “Thật ra mà nói, tuy rằng tất cả mọi người không quan tâm lắm đến trung tâm vũ trụ mới nhưng tôi thì cực kì mong chờ. Hòn đảo biệt lập cận xích đạo, lại có bãi cát dài, cảnh đẹp, thêm bikini nữa là hết xảy!”
Thanh niên mặt đơ cởi đồng phục phi hành xong, đi về phía phòng nghỉ, cười lạnh nói: “Quân số nhân viên nữ ở trung tâm vũ trụ tỷ lệ thuận với tuổi tác đấy… Nhắc trước cho cậu em biết.”
“A Năng, cứ để tên ấy mơ mộng hão huyền đi.” Lùn một mẩu nhìn có vẻ hả hê nói, “Móng của trung tâm vũ trụ này chính là nham thạch, cát trên bề mặt đều bị ngưng kết thành một khối chắc chắn. Chứ nếu không làm sao có thể chịu đựng được trọng lượng của trạm phát và phi thuyền?”
“Ây—!?”
Năm nhà phi hành gia sau khi hoàn tất sắp xếp hành lý lên thuyền, liền leo lên cao ốc đợi trực thăng tới, bay đến vũ trụ trung tâm nằm ở phía đông nam.
Trung tâm vũ trụ quốc gia nằm trên đảo nhân tạo lớn nhất thế giới – Laputa, ý nghĩa của tên này chính là thành phố trên không trong truyền thuyết, công chúng thường hay gọi là “đảo vũ trụ”. Laputa tượng trưng cho khát vọng thám hiểm không trung của con người từ xa xưa, cho đến ngày nay khi khoa học kỹ thuật phát triển, con người vẫn không ngừng mong muốn đi xa hơn để thăm dò vũ trụ.
Quá trình đặt móng và hình thành đảo vũ trụ mất tám năm để hoàn thành, diện tích so với đảo Palm Deira của Dubai lớn hơn rất nhiều, đất đá được dùng vượt lên hơn 1, 5 tỷ mét khối, khoảng 20,000 hecta đảo nhân tạo được dùng cho trung tâm vũ trụ quốc gia.
Trên đảo vũ trụ có rất nhiều công trình để nghiên cứu và phát triển vũ trụ, bao gồm thiết bị huấn luyện phi hành gia, trung tâm quản lý vũ trụ, chuyên khu nghiên cứu phát triển và lắp ráp tên lửa, mười đài phóng, trung tâm thu hồi vệ tinh cùng với ký túc xá của nhân viên, và cộng đồng dịch vụ thu nhỏ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của mọi người, đủ để nơi này xứng đáng với cái tên Laputa của nó.
Đảo vũ trụ nhân tạo được chọn đặt tại khu vực đông nam á cận xích đạo nguyên nhân chính vì vị trí địa lý nơi này là lý tưởng nhất cho việc phóng tên lửa. Một khi phi thuyền được phóng lên, tên lửa phóng sau khi được tách ra sẽ rơi xuống ngay khu vực Thái Bình Dương để đảm bảo an toàn.
Hiện tại, máy bay trực thăng lơ lửng trên đảo nhân tạo khoảng 2000 mét, nhóm phi hành gia có thể quan sát toàn bộ khu vực sinh hoạt huấn luyện sắp tới của mình.
Thềm lục địa của vùng biển này khá rộng và bằng phẳng, xa xa ngoài khơi có thể nhìn thấy ánh sáng trắng sữa êm dịu, tô điểm cho rừng cây xanh mượt là bệ phóng tên lửa đỏ rực, xung quanh được bao bọc bởi màu biển xanh, thoạt nhìn rất giống một địa điểm du lịch trên biển.
“Không nhìn thấy biên đảo đâu cả, đảo này đúng là bự thật!” Lùn một mẩu cảm thán, “A, bệ phóng kìa! Sao nhìn có vẻ nhỏ vậy?”
Dương Thế Hành đến gần cửa sổ của trực thăng chăm chú quan sát, thầm nghĩ trên đảo có vẻ không có bãi cát thật, nhân viên của trung tâm chẳng lẽ không cần giải trí sao?
Vốn mọi người luôn được nhận huấn luyện ở NASA, đảo vũ trụ thật sự mới mẻ với họ, đồng thời cũng mang nỗi lo không biết thiết bị huấn luyện mới được xây dựng có đạt đến cường độ tiêu chuẩn hay không, chưa kể đến vấn đề an toàn.
Phi công trực thăng nói mấy câu nhưng vì tạp âm của cánh quạt khiến Dương Thế Hành không thể nghe được gì. V phu nhân chỉ vào bên cạnh Dương Thế Hành, ý bảo hắn mang tai nghe vào.
“Mọi người có thể thấy, tháp sắt có cùng hướng với khối kiến trúc mang màu rỉ sét.” Âm thanh của phi công từ tai nghe vang lên, trộn lẫn với một chút tạp âm. “Đó không phải là bệ phóng, mà là tháp thí nghiệm vô trọng lực thứ tư trên thế giới. So với sức nén của máy bay phản lực phóng lên cao rồi lao xuống, kiến trúc cố định trên mặt đất sẽ an toàn hơn rất nhiều. Tháp đó là một trong những thiết bị bậc nhất mà trung tâm vũ trụ khá tự hào, ngay cả NASA cũng chưa có…”
Dương Thế Hành cùng lùn một mẩu đưa mắt nhìn nhau, đều thầm hiểu mà không nói, như tình hình tự sướng lúc nãy mà im lặng không thèm phản ứng.
“Phía trước bên trái là bãi phóng máy bay phản lực, tổng cộng có hai mươi máy bay huấn luyện T-38 từ không quân căn cứ Sheppard Mỹ chuyển tới…”
“Nhưng là đồ second-hand.” Dương Thế Hành nhỏ giọng ngắt lời.
Danny lắc đầu, vóc người cao lớn cỡ anh mà phải ngồi trong cabin trực thăng nhỏ như vậy, làm mấy động tác nhỏ cũng có vẻ khó khăn.
“Anh thích đồ cũ một chút. Đồ từng xài rồi ngồi vào điểu khiển có vẻ chắc tay, hàng mới quá ngay cả ghế ngồi cũng cứng thấy đau.”
Danny trước kia từng có thành tích 1500 tiếng đồng hồ lái máy bay phản lực, bởi vậy lần này anh cùng vợ đảm nhiệm việc lái phi thuyền. Với kinh nghiệm của một thượng tá không quân như anh, có một chút sở thích kỳ quái khi lái máy bay cũng không có gì đặc biệt.
“Sao cũng được, em vẫn thích đồ mới hơn. Mấy chiếc này tám phần mười là hàng thải ra, lúc bay lên sợ còn thua cả bồ câu.”
Dương Thế Hành làm động tác khống chế cần lái, khiêu khích nói: “Đại ca, nếu tý nữa rảnh rỗi, chúng ta thử một chút không? Làm một trận thế nào?”
Danny nghiêm mặt, vươn ngón cái: “Hai trận.”
“Chơi luôn!”
Phi cơ trực thăng vòng mấy vòng trên đảo, hướng nhóm người giới thiệu kiến trúc bài trí của căn cứ rồi chậm rãi đáp hạ xuống mặt đất.
Trên sân bay đã có xe đợi sẵn, chở nhóm phi hành gia đến trung tâm kiểm soát.
“Hành lý của mọi người sau khi cập bến sẽ được chuyển trực tiếp đến nơi ở, hiện tại tôi sẽ dẫn mọi người đi xem môi trường làm việc.”
Trợ lý chủ nghiệm của trung tâm đứng chờ trước minibus, khi nhìn thấy nhóm người liền vui mừng đến khoa chân múa tay.
“Nơi mọi người đang đứng là giải đất trung tâm của Laputa, trung tâm kiểm soát, trung tâm nghiên cứu và phát triển phương tiện cũng như cơ sở huấn luyện phi hành gia đều ở đây. Phía đông là bãi phóng và nhà máy lắp ráp. Mọi người có thể nhìn phần đất phía sau bên phải xa xa kia, đó là nơi duy nhất trên đảo không phải thi công mà thành. Nó vốn là một ngọn núi lửa, Laputa được xây rải ra bốn phía nên nếu đến chỗ đó có thể thấy được cảnh quan tự nhiên của nham thạch núi lửa…”
Trợ lý chủ nhiệm đang phấn khởi nói thì Dương Thế Hành quay đầu lại hỏi với hứng thú đầy mặt: “Cái bên kia là gì vậy?”
Phía trước hướng của xe bus có vài tòa nhà cao vót giống nhau như đúc, dù ở rất xa cũng có thể thấy rất nhiều xe tải đang di chuyển, còn có bóng người đi lại ở khắp nơi.
“Đó là tên lửa và tàu con thoi, hiện tại đang tiến hành kiểm tra và bảo dưỡng theo thường lệ. Có điều nơi đó không có trong hành trình lúc này…”
Dương Thế Hành nhảy dựng lên, đầu đụng vào trần xe, đau đến nhăn nhúm cả mặt: “Cái đó mới phải được ưu tiên trong hành trình đấy! Đi chào hỏi quan viên với cắt băng vớ vẩn làm gì cho phí thời gian!”
Sắc mặt trợ lý chủ nhiệm trở nên khó khăn, nói: “Nhưng lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, nếu không đi sẽ trễ giờ mất…”
“Tài xế! Đi qua bên kia đi!” Dương Thế Hành không để ý đến cậu ta, tự tiện đến đằng sau ghế lái yêu cầu.
“Anh Dương, chuyện này không được đâu!”
Trợ lý chủ nghiệm và Dương Thế Hành đang giằng co với nhau thì lùn một mẩu nhảy vào giúp đỡ. Thật ra thì tận đáy lòng của mọi người đều chán ghét mấy hoạt động hình thức, phân nửa áp bức trợ lý chủ nhiệm cho xe đến bãi thi công.
Minibus càng đi đến gần càng nhìn thấy được độ lớn của nơi này. Trước mắt sừng sừng bốn nhà xưởng cao chừng 300 mét, bên ngoài đậu không ít cần cầu và xe container, người đến người đi nhìn có vẻ bận rộn, có lẽ là để chuẩn bị cho mấy ngày sau ra mắt.
“Này, Người Khai Hoang là cái nào? Toàn bộ sao?” Dương Thế Hành tràn trề hăng hái hỏi.
“Đúng vậy, tất cả đều là Người Khai Hoang I. Hiện này nó đã hoàn thành xong đơn vị chỉ huy, đơn vị dịch vụ và đơn vị trọng tải…”
Trợ lý chủ nhiệm còn chưa nói hết câu thì xe bus đã dừng lại trước nhà xưởng mang tên “C2”.
Dương Thế Hành lập tức nhảy xuống xe, lấy chân chà chà bề mặt kiên cố được trải nhựa đường dưới chân, nhếch miệng cười nói: “Nhìn có vẻ chắc chắn, chí ít sẽ không tiêu trong thời gian ngắn đâu nhỉ. Phải làm cho thật tốt từ đầu đến cuối mới không lo bị chìm xuống Thái Bình Dương khi mới phóng lên à.”
Lùn một mẩu là người thứ hai xuống xe, móc lỗ tai nói: “Cái đầu của cậu dùng để nghĩ cái gì vậy hả?”
Đợi những người khác lục đục xuống xe thì nhân viên công tác đều châu đầu tiến lại, gây ra một trận xôn xao.
Dưới ánh mắt của mọi người, Danny dẫn đầu phi hành đoàn cùng trợ lý chủ nhiệm đi vào C2. Đang tại ánh sáng chói trang đột nhiên tối sầm lại khiến mọi người nhất thời không thể nhìn thấy rõ được vật khổng lồ trước mắt.
Nhưng chỉ chốc lát sau khi mắt đã thích ứng được, thì ước mơ của mọi người, “Người Khai Hoang I” đã đứng sừng sững tại phía trước. Thân máy hình trụ ước chừng cao ba mươi mét, phía mũi cong thành hình nón chính là đơn vị chỉ huy, phần nhô ra ở mũi nhọn hình nón chính là đơn vị thoát hiểm khi phóng, kế tiếp thứ tự là đơn vị dịch vụ và đơn vị chuyển đổi.
Thân phi thuyền trắng toát, dưới ánh sáng mặt trời xuyên qua từ cửa số mài nhà lấp lánh quang mang đẹp mắt. Dương Thế Hành nhìn không được đưa tay lên che mắt, xuyên qua khe hở hắn nhìn thấy đằng sau Người Khai Hoang là một vật cao gấp vài lần, khiến người ta phải ngửa đầu mới có thể thấy rõ, đó là động lực đưa con người lên đến vũ trụ – RocketMan V.
Rocketman V là một tên lửa có ba tầng, với tổng chiều dài hơn 200 mét, là bệ phóng cho Người Khai Hoang I, có khả năng đưa bọn họ đến độ cao mắt người không thể thấy được trong nháy mắt.
Tên lửa ba tầng màu quất còn chưa ráp lên Người Khai Hoang I, bề ngoài kim loại được in hình quốc kì cùng với tên viết tắt của trung tâm vũ trụ. Hình dáng bên ngoài của nó khá giống với tàu Ares của NASA, dưới đáy là hình trụ đường kính hai mươi mét, phần đầu cao nhất tiếp giáp với đơn vị trọng tải của Người Khai Hoang có đường kình tầm mười mét. Bộ phận chính của tên lửa vẫn chưa hoàn thành, trong thời gian sắp tới còn có thể phát triển hỏa tiễn mạnh hơn.
Trung tâm bãi thi công là thấu thiên, chu vi chia ra tròn mười tầng làm việc, mỗi tầng đều có cửa đi và cầu thang nối thẳng đến khu vực trung tâm tên lửa. Hiện tai chí ít có hơn bảy mươi đến tám mươi nhân viên đang bận rộn đi lại trên đó.
Dương Thế Hành tránh ra mọi người đi đến Rocketman V, mê mẩn sờ phần đuôi cánh của nó.
Hắn từ nhỏ đã thích máy bay và tên lửa, nhất là khi nhìn thấy phim tài liệu của NASA phóng tên lửa, tiếng tên lửa ầm ầm hoạt động với khói trắng ngút ngàn, dùng tốc độ có vẻ thong thả tách khỏi mặt đất rồi nháy mắt bắn lên mấy vạn xích cao và mất hút.
Những người khác trở thành phi hành gia hơn phân nửa là vì ước mơ chạm tới vũ trũ, còn động lực kéo hắn tiến về phía trước chính là tình yêu tha thiết với tên lửa.
Thấy bộ dạng của Dương Thế Hành như một đứa con nít nhận được quà noel, Danny và V tỷ đều không khỏi cười ra tiếng, còn lùn một mẫu thì chưng vẻ bất đắc dĩ.
Thanh niên mặt đơ ho nhẹ một tiếng, đây là thói quen trước khi mở miệng của gã, nói rằng: “Anh nghĩ chắc cậu không phát hiện, nhưng mà cậu vượt qua lan can có viết biển ‘không được vào’ rồi đấy.”
Dương Thế Hành giật mình, vội vàng ly khai khỏi tên lửa. Hắn bước ba bước ra hỏi rào chắn, khẩn trương nhìn về phía nhóm công trình sư và kỹ sư đang ngạc nhiên mà xin lỗi: “Thật ngại quá! Tôi…”
Lùn một mẩu vội vã nói rằng: “Xin mọi người thông cảm. Cậu ta là một tên hai húa chính hiệu, làm phi hành gia lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với tên lửa, xin đừng để tâm.”
Trợ lý chủ nhiệm đứng một bên nhìn đến tròng mắt suýt nữa thì rớt ra, xin lỗi nói: “Thực sự rất xin lỗi, đây là do tôi không sắp xếp trước chương trình!”
Một người đàn ông lớn tuổi đội chiếc nón bảo hộ màu trắng đi đến. Mái tóc lộ ra dưới mũ và ria mép của ông đã hoa râm, hai má tươi tắn hồng hồng với đôi mắt xanh thẳm nhìn rất rạng rỡ đầy sức sống. Ông ôm cái bụng bia của mình, cởi mở cười nói giọng tiếng Anh đặc trưng của vùng Texas: “Không sao đâu! Chiếc tên nửa này sờ một cái cũng chả tróc lớp sơn nào, ai muốn sờ thì cứ sờ thử, coi như tôi chả nhìn thấy gì cả.”
Dương Thế Hành gãi gãi đầu, không biết xấu hổ mà nói: “Ông anh này quả nhiên sảng khoái. Ông là…?”
Người đàn ông lớn tuổi gỡ nón bảo hộ ra, giơ lên id của mình đang đeo trước ngực, ha hả cười: “Tôi là tổng giám đốc của trung tâm nghiên cứu phát triển và lắp ráp tên lửa, Herbert Stackelberg. Rất vinh hạnh được gặp mọi người!”
Danny tiến lên phía trước một bước, bắt tay ông nói: “Xin chào, tôi là đội trưởng của phi hành đoàn trong nhiệm vụ lần này, Cừu Danny. Lần này có thể thành công đều phải cảm ơn sự trợ giúp của ông.”
“Ha ha ha, cả nước cũng biết tiếng tăm của mấy người các anh mà!” Ông nhiệt tình nắm chặt tay của Danny, âm lượng không giảm nói: “Cùng không cần phải cảm ơn tôi, đợi các anh đều bình an trở về thì hãy cảm tạ toàn bộ nhân viên viện của tôi ấy!”
“Herbie… Tôi gọi ông như vậy được chứ? Nghe tên thì ông là người Đức phải không?” Dương Thế Hành lập tức làm thân với đối phương.
“Người Mỹ gốc Đức, tôi lớn lên ở Texas, sau đó đi làm cũng không chuyển ra khỏi Texas bao giờ.” Ông lão vỗ vỗ cái bùng tròn vo nói: “Vậy mà không ngờ sau khi về hưu lại đi đến chỗ xa như thế này, báo hại tôi gầy hẳn một vòng vì không hợp với khí hậu đây.”
Trợ lý chủ nghiệm đành hánh cổ họng, thoạt nhìn có vẻ đắc chí nói: “Ngài Stackelberg là chúng tôi mời về từ NASA, là người thiết kế tên lửa xuất sắc nhất trên thế giới hiện tại!”
“Herbie, tên lửa phóng này khi nào thì ghép lên?” Dương Thế Hành không có hứng thú với những gì trợ lý chủ nhiệm nói, đứng bên canh tên lửa hỏi, thỉnh thoảng đưa tay sờ lên cảm nhận chất liệu băng lãnh của lớp vỏ.
Herbert sờ sờ cằm suy nghĩ: “Cái này… tôi không nhớ lắm. Tiểu quỷ, hôm nay ngày mấy tháng mấy rồi?”
“Ây? Chắc là tháng năm hoặc tháng sáu chăng?”
Trong lúc Dương Thế Hành dùng nhiệt độ để đoán ngày tháng thì một thanh âm vang lên từ phía sau.
“Người Khai Hoang sẽ hoàn thành khâu lắp ráp vào tháng chín, hai tháng trước khi các anh xuất phát sẽ kết thúc quá trình nạp nhiên liệu.”
Tim của Dương Thế Hành nhảy một cái, thanh âm lạnh nhạt cùng với ngữ điệu bình thản này khiến hắn… khá hoài niệm.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một gã đàn ông trẻ tuổi không biết xuất hiện từ bao giờ. Trên tay hắn cầm một cặp tài liệu, cũng không thèm nhìn Dương Thế Hành mà đi thẳng đến chỗ Herbert.
Trong trung tâm vũ trụ có rất nhiều nhân viên nước ngoài làm việc, những khuôn mặt mắt sâu mũi cao cũng chẳng ít, nhưng người này ấn tượng tuyệt đối khắc sâu vào tâm trí người khác.
Vóc người cao ráo, gương mặt của hắn trộn lẫn một cách hài hòa giữa sự góc cạnh của phương Tây và dịu dàng của phương Đông, mái tóc mang sắc nâu nhạt và đặc biệt nhất là đôi mắt màu xanh lục, cho dù đồng tử bị mí mắt hơi hạ xuống che phủ nhưng màu lục kì dị vẫn có thể thấy được.
Hắn đem cặp tư liệu mở ra trước mặt Herbert nói: “Đây là bảng thống kê linh kiện, xin ngài kiểm tra trong sáng nay rồi đưa lại trước buổi trưa cho tôi.”
Ông già tiện tay lật lật vài tờ tư liệu trước mặt, trả lời: “Được rồi.”
Nói xong, ông nghĩ đến cái gì đó mà kéo lại nam tử đang tính rời đi, mặt mày rạng rỡ nói: “Để tôi giới thiệu cho phi hành đoàn mọi người một chút, đừng nhìn thấy tên này tuổi trẻ không đáng tin cậy mà lầm. Cậu ta chính là chủ nhiệm thiết kế sư của viện chúng tôi, tên lửa phóng này là do cậu ta phụ trách đấy. Tên này gọi là An Lăng Húc, sau này mọi người sẽ còn gặp mặt nhau thường xuyên.”
Lùn một mẩu huýt sáo một tiếng nói: “Yo, đẹp trai.”
Danny trừng mắt nhìn Tiểu Cá Tử, lịch sự đưa tay ra: “Xin chào anh An.”
Người đàn ông trẻ tuổi chần chờ một chút rồi chậm rãi bắt tay với Danny, nói: “Tôi không phải họ An…”
Vừa dứt lời thì thanh âm của Dương Thế Hành lập tức thêm vào: “Anh ta không phải họ An, mà là họ kép An Lăng.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Dương Thế Hành, chỉ thấy hắn nửa kinh hỉ nửa ngập ngừng, môi khép mở một hồi rồi lập tức tiến đến phía nam tử tên An Lăng kêu lên: “A Diệu, thật sự là anh!”
An Lăng nhìn Dương Thế Hành, khuôn mặt lãnh đạm không có chút thay đổi nào, chỉ chớp mắt một cái rồi mở miệng.
“Gọi học trưởng.”
Nghe thấy câu nói bình thường ngắn ngủn ấy, nụ cười của Dương Thế Hành như muốn toét đến mang tai, vui mừng mà nói: “Anh thật không thay đổi gì cả, A Diệu. Tại sao lại không liên lạc? Tôi tìm anh lâu lắm rồi. Mà sao anh lại trở thành kỹ sư tên lửa vậy?”
Đôi lông mày của An Lăng nhíu lại một chút rồi quay người bỏ đi.
Dương Thế Hành thấy vậy lo lắng 0.3 giây rồi lập tức theo sau. Hắn vừa đi vừa quay đầu lại nói với Danny: “Đại ca, mọi người đi trước đi, tôi đi ôn chuyện với bạn cũ cái.”
“Không được!” Trợ lý chủ nhiệm một bước phóng đến, giữ chặt lấy Dương Thế Hành, “Chúng ta nhất định phải đi, đợi hôm khác ôn chuyện cũng không muộn! Bắt đầu làm lễ mà năm phi hành gia thiếu mất một thì thành cái gì nữa!”
Lùn một mẩu cũng tiến đến kéo tay còn lại của Dương Thế Hành mắng: “Đừng tạo thêm phiền phức nữa! Tôi thấy bạn cũ của cậu cũng có vẻ không muốn ôn chuyện gì đâu.”
Dương Thế Hành hừ một tiếng, cao giọng kêu lên: “A Diệu, nếu tý nữa anh rảnh thì nhớ đến tìm tôi nhé!”
Bước chân của An Lăng không dừng lại, như thể không nghe thấy tiếng nói của Dương Thế Hành, rồi khuất bóng trong đám người. Phi hành gia đột nhiên kêu to gây sự chú ý cho rất nhiều người, sau một trận im lặng kỳ cục thì tất cả mọi người quay trở lại làm việc của mình.
“Anh ấy rất sợ người lạ.” Dương Thế Hành liếc mắt trách móc lùn một mẩu.
Lùn một mẩu đảo mắt khinh thường.
Herbert không biết tiếng Trung nên không hiểu vụ lộn xộn là thế nào, chỉ có thể giải hòa một chút: “Tên nhóc An Lăng đó trước giờ không để ý đến người khác. Cậu cũng không nên để bụng. Tính tình của cậu ta hơi ngoan cố một chút nhưng về lĩnh vực của mình thì rất chuyên nghiệp.”
“Tôi biết.”
Dương Thế Hành bắt chước giọng mũi cực nặng của dân Texas nói, “Tôi quen biết anh ta từ lâu rồi, vậy mà tính tình chẳng thay đổi chút nào.”
Herbert còn nhấn mạnh nói: “Ối chà, tính tình tên nhóc đó lúc trước cũng vậy hả? Thật đáng ngạc nhiên, tôi chưa từng thấy ai khó chung đụng như vậy đấy.”
Dương Thế Hành nhìn theo hướng An Lăng rời đi, trong đầu tìm về ký ức xa xôi. Chốc lát, hắn quay người lại, mỉm cười có chút hoài niệm: “Tin tôi đi, anh ta không phải người như vậy đâu.”