Bỏ Trốn Đến Vũ Trụ

Quyển 2 - Chương 17



An Lăng nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối. Tòa nhà của bộ nghiên cứu và phát triển tên lửa chỉ còn một mình hắn mà thời gian để đi ăn tối hình như đã qua lâu rồi. Hành trình của phi hành đoàn hôm nay rất bận rộn, theo lý thuyết sẽ kéo dài đến tối khuya, có lẽ Dương Thế Hành không thể về kịp rồi.

Hắn tiếp tục công việc của mình. Không đến một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, vội vã hướng về phía này. Tại tòa nhà vắng vẻ xem ra một nửa tiếng động cũng không che giấu được.

An Lăng đứng lên dọn dẹp bàn, đem các văn bản tư liệu xếp chồng cùng một chỗ, sau đó tắt máy tính. Đợi hắn dọn dẹp xong thì Dương Thế Hành đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc.

Hắn thở hổn hển, trên người mặc âu phục rất hợp với dáng người cao ráo của hắn.

Dương Thế Hành một bên kéo cà vạt một bên lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Ngày hôm nay phải đi quá nhiều nơi, tôi vừa xuống phi cơ thì lập tức chạy qua đây, may mà anh còn chưa đi!”

“… Sao lại thở dốc như vậy?”

Dương Thế Hành lau mồ hôi trên mặt: “Xe tôi đang đi nửa chừng thì chết máy nên tôi trối chết chạy đến đây. Mà kệ đi, anh chắc đang đói bụng phải không? Chúng ta đi nhanh đi!”

An Lăng mặc áo khoác nói.”Hiện tại đã hơn mười giờ, quán ăn cũng đã đóng cửa hết. Không bằng đi về luôn?”

“A?!” Dương Thế Hành nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ kêu lên: “Chết tiệt, vậy mà làm tôi cả ngày nay nghĩ đến tôm tiêu với chanh…”

Hắn tựa ở trên tường thở dốc, An Lăng đi đến trước mặt đưa hắn chiếc khăn tay của mình. Hai má Dương Thế Hành đỏ bừng, lau lau mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười nói: “Giờ này thì ngoại trừ quán bar ra thì chỉ còn một chỗ duy nhất còn mở cửa, đi đến đó vậy!”

An Lăng nhíu mày, hắn không biết ngoại trừ quán bar ra thì còn chỗ ăn nào mở cửa giờ này. Ngay cả cửa hàng tiện lợi trên đảo cũng đến mười hai giờ là đóng cửa, nơi duy nhất mở cửa hai bốn trên hai bốn chỉ có bệnh viện mà thôi.

“Đi theo tôi là được rồi.” Dương Thế Hành nhe hàng răng trắng bóc cười nói.

Nhân viên nhà bếp nhanh nhẹn chế biến thực phẩm, người chiên kẻ nướng hoặc rán, khói thơm lan rộng ít nhất mấy dặm bán kính.

Trong phòng còn rất nhiều khách, là một tình cảnh khó thấy được trên đảo vũ trụ. Các kỹ sư, nhà khoa học của trung tâm vũ trụ sinh hoạt rất đúng giờ giấc nên tạo thành một quy tắc bất thành văn cho mọi cửa hàng, làm giờ mở cửa khá hạn chế. Còn gian hàng này, thay vì nói là nhà hàng thì giống một toa ăn hơn, không có đến cả một cái bàn. Nó giống như những toa xe có thể nhìn thấy trên đường phố nước Mỹ dùng để bán đồ ăn vặt, ở trên xe là một nhân viên bán hàng khỏe mạnh, vừa nhanh nhẹn chế biến đồ ăn vừa vội vã đáp lại yêu cầu của khách.

“Rất được phải không? Xúc xích của quán này ăn rất ngon. Còn có lạp xưởng Mexico và pizza các kiểu, tất cả đều có thể mua mang đi được.” Dương Thế Hành cười hì hì giới thiệu nói.

An Lăng nhìn nhân viên nhét xúc xích vào trong bánh mỳ, đồng thồi bỏ cà chua và dưa leo, sau đó xịt wasabi vào rồi đóng hộp lại, trong hộp giất còn bỏ ít nhất năm gói mayonase và tương ớt…

Đối với đồ ăn hắn không quá kén chọn, trên cơ bản thì cái gì cũng ăn được. Thế nhưng dù gì cũng sinh trong một gia đình có truyền thống y học, đối với loại thức ăn không rõ nguồn gốc thịt lại có nhiều axit béo bão hòa như vậy hắn rất ít khi đụng đến.

… Không có vấn đề gì đó chứ? Phi hành gia có thể ăn loại thức ăn này sao? An Lăng trong lòng lo lắng. Nếu Dương Thế Hành bị chuẩn đoán có lượng cholesterol trong máu hoặc chất béo trung tính quá cao thì dễ bị ảnh hướng đến thành tích đánh giá…

Có điều đương sự không thèm để ý gì cả, trên tay còn mang theo mấy lon bia rượu mua từ cửa hàng tiện lợi, một bên nói chuyện vui vẻ với ông chủ cửa hàng.

Sau khi lấy đồ ăn xong, Dương Thế Hành đem đồ nhét vào trên tay An Lăng, vẻ mặt hưng phấn chờ mong nói: “Kế tiếp tôi muốn dẫn anh đến một nơi, đi thôi!”

An Lăng vốn tưởng Dương Thế Hành lại muốn đi đến một chỗ nào kỳ cục nữa, nhưng hóa ra hắn hướng dẫn An Lăng lái xe chạy đến bãi cát ở sườn tây của đảo vũ trụ.

Dương Thế Hành lấy tấm đệm trên xe xuống, dẫn An Lăng đi tới bờ cát. Hắn thả nệm xuống dưới đất, nằm xuống trên bãi cát, rồi như bị cái gì đó cấn, liền đưa tay xuống dưới tấm đệm plastic mò mẫm, lấy ra được một chiếc lon coke, mắng: “Đám con nít vứt rác bừa bãi!”

Hắn rà bãi cát một lần nữa thì lại đào được một cái chai rỗng, sau một hồi xác định không còn vật cấn nào nữa thì trải lại tấm đệm, rồi quay qua ngoắc An Lăng cười gian nói: “Đừng xấu hổ, mau lại nằm với anh đây, hôm nay sẽ cho cưng một trải nghiệm có một không hai.”

An Lăng hơi mỉm cười rồi tiến đến nằm ở bên cạnh Dương Thế Hành.  Vừa nằm xuống hắn liền biết Dương Thế Hành muốn cho hắn nhìn cái gì.

Nền trời xanh đen cao vời vợi thấp thoáng sau những dải mây chậm chạp di chuyển, để lộ ra ánh sao lấp lánh. Mặc dù không mang lại cảm giác bát ngát của bầu trời đầy sao nhưng lại có một cảm giác thú vị khác.

Hiện tại đang là tháng hai, nhiệt độ trên đảo vũ trụ có thể coi là ấm áp, nhưng buổi tối gió biển thổi lên mang theo một ít hơi lạnh.

Dương Thế Hành đem thảm đắp lên người hai người, sau đó nhìn bầu trời cảm thán nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi ở một nơi đẹp như thế này ngắm sao nhỉ? Cảm giác giống như là cái gì nhỉ… à lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn vậy?”

An Lăng không có ý kiến.

“A, mặc dù bị mây che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy ba ngôi sao thuộc vòng đai Orion kìa! Còn cả chòm Kim Ngưu… nhưng bị che mất phân nửa.” Dương Thế Hành híp mắt nói, “Thật hiếm khi mới mang anh đi ngắm sao được vậy mà chỉ nhìn thấy mỗi chòm Orion. Thật là thất sách, chắc phải đợi bữa nào trời trong mới được…”

An Lăng nhìn chăm chú đường viền khuôn mặt của Dương Thế Hành, tựa như mười năm trước đây khi mà hắn chỉ có thể đem nỗi nhớ và rung động giấu ở trong lòng, len lén ngắm nhìn lúc Dương Thế Hành không để ý mà ghi nhớ tất cả những biểu cảm trên gương mặt của hắn.

Dù hiện tại quan hệ của hai người có chút thay đổi, nhưng kết quả vẫn không có gì bất đồng cả.

Gần đây số lần cả hai gặp mặt khá nhiều, dù có bận bịu công việc cũng vài ngày là lại gặp nhau. Dương Thế Hành cũng sẽ chăm chỉ nhắn tin kể cho An Lăng những chuyện diễn ra hằng ngày của hắn, ví dụ như khi làm mô phỏng thí nghiệm trong phòng trung trính sức nổi hắn lỡ làm rớt tua vít nện trúng đầu Cù Vũ Năng, hoặc là đứng nhất trong chạy thể lực hằng ngày và vân vân…

Dương Thế Hành vẫn như lúc trước, nhìn thấy hắn sẽ nhe răng cười, cũng không nhắc lại chuyện sau này chia ly. Chỉ là hắn thường thường sẽ rơi vào trầm tư, ngay cả An Lăng cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Tay trái đặt trên thảm bỗng có một cảm giác ấm áp nhè nhẹ truyền đến, tiếp xúc với da thịt. An Lăng cứ tưởng là mình lỗi giác. Dương Thế Hành một bên khoa chân múa tay nói không ngừng, một tay còn lại thả ở bên người, chạm vào tay của An Lăng.

Tấm thảm không lớn, cự ly của hai người rất gần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, làm không khí xung quanh ấm áp hẳn lên.

An Lăng lúc này mới phát hiện hai người cùng nằm một nơi kì cục đến cỡ nào. Bản thân hắn là người tỏ tình với Dương Thế Hành, quan hệ của hai người vốn sẽ không đi đến đâu, vậy mà giờ bọn họ lại nằm trên một tấm thảm thật sự là phải khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

“Anh còn nhớ không?” Dương Thế Hành bỗng nói. “Chúng ta trước đây cũng thường nằm ngắm sao. Khi đó kiểu gì cũng không nghĩ tới, đến năm ba mươi tuổi chúng ta vẫn còn có thể cùng làm như vậy.”

An Lăng nhìn bầu trời. Những đám mây chầm chầm trôi, dần dần tụ lại với nhau.

… Cậu cũng không biết được tôi hy vọng chúng ta có thể cùng ngắm sao sau mười năm nữa như thế này nhiều như thế nào, An Lăng nghĩ thầm.

“Tuy rằng nói những lời này rất có lỗi với anh…” Dương Thế Hành lúng túng nói, “Thế nhưng tôi nghĩ, nếu như chúng ta đến bốn mươi tuổi còn có thể cùng nhau ngắm sao thì thật tốt quá…”

An Lăng có chút giật mình, không ngờ bọn họ lại có cùng suy nghĩ, chỉ là nguyên nhân của mỗi người lại khác nhau.

Dương Thế Hành thấy An Lăng trầm mặc không nói, lớn mật cầm lấy tay của An Lăng. An Lăng cũng không gỡ tay ra, để tùy hắn nắm.

An Lăng chưa bao giờ cự tuyệt Dương Thế Hành trừ lần duy nhất vào đêm mưa đó. Vừa nghĩ đến nụ hôm đêm đó, cổ họng Dương Thế Hành có chút khô, ngay cả nắm tay cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hắn vội vã ngồi dậy, cầm lấy lon bia và đồ ăn như đang cố gắng che giấu sự chột dạ của bản thân mà nói: “Thiếu chút nữa là quên mất. Anh chờ tôi nhất định là đói bụng rồi? Nhanh ăn đi!”

Xao động nhanh chóng trôi qua, Dương Thế Hành bắt đầu nói về những chuyện thú vị của ngày hôm nay.

“… Sau đó cái tên kháng nghị kia bị tha đi ra.”  Dương Thế Hành vừa ăn khoai tây chiên vừa lắc đầu nói: “Thế nên cuộc phỏng vấn phải nói đến trọng điểm của ngành công nghiệp tương lai sẽ được hướng đến, bằng không người bình thường đều cho rằng quốc gia bỏ ra hàng nghìn tỷ đồng để phi hành gia lên vũ trụ ngắm cảnh.”

“Lúc trước nghe nói có một công ty tư nhân Hà Lan muốn đưa người lên sao Hỏa, chuyến đi đó coi bộ muốn đi mà không muốn về. Nếu như có thể tôi cũng muốn sau khi đi mặt trăng xong cũng có thể đến sao hỏa, cho dù cả đời không thể quay về trái đất…”

Dương Thế Hành nói nửa ngày mới chú ý đến An Lăng ở bên cạnh hoàn toàn không có động tĩnh gì. Tuy rằng bình thường cũng chỉ có một mình Dương Thế Hành ba hoa chích chòe thì An Lăng vẫn lẳng lặng nghe, thế nhưng ngày hôm nay có quá mức im lặng…

Quay đầu lại nhìn thì An Lăng vẫn nằm ở tư thế ban đầu, hai mắt nhắm lại.

Dương Thế Hành cúi đầu nhỏ giọng kêu lên: “An Lăng? An Lăng! Sóng thần tới kìa.”

An Lăng cũng không phản ứng gì.

Dương Thế Hành có chút xấu hổ. Công việc của kỹ sư rất nặng nề mà còn bắt An Lăng đi theo hắn đủ chỗ, nhất định rất mệt?

Hắn buông lon bia, đem đồ ăn bỏ vào túi bóng rồi đặt ra xa một chút để An Lăng khỏi xoay người đá trúng… Có điều thời trung học hai người ngủ cùng giường bao nhiêu lần hắn cũng chưa bao giờ bị An Lăng đạp đánh thức, ngược lại, An Lăng hẳn là thường xuyên bị Dương Thế Hành đá tỉnh.

Dương Thế Hành yên lặng uống bia, nhìn biển, nhìn trời. Đám mây đã che khuất gần hết những ngôi sao, biển cũng là một mảng tối đen, Dương Thế Hành lại nằm xuống ngắm nhìn An Lăng.

Hắn hiện tại cũng đang lợi dụng tình cảm của An Lăng dành cho mình phải không? Mặc dù Dương Thế Hành khá thỏa mãn với tình trạng hiện tại, nhưng An Lăng cái gì cũng không nói làm hắn không thể nào biết được An Lăng có hạnh phúc như hắn hay không, hay những điều này chỉ làm đối phương thêm đau khổ?

Một cơn gió thổi tới khiến người ta cảm thấy se lạnh. Dương Thế Hành vội vã đắp thảm lên che người cho An Lăng, sợ hắn ngủ ở nơi này sẽ dễ cảm lạnh.

Cho dù động tác mạnh như vậy cũng không làm An Lăng tỉnh giấc, vẻ mặt khi ngủ của hắn nhìn rất bình yên…

Hai chữ “bình yên” hiện ra làm Dương Thế Hành giật mình, luống cuống vội vã đưa tay thăm dò hơi thở của An Lăng. Hô hấp đều đặn chứng minh người này đang ngủ rất sâu.

Dương Thế Hành thở phảo nhẹ nhõm, bởi vì hắn cũng thường xuyên lo lắng liệu An Lăng có vì quá mệt mỏi mà thiếu máu hoặc vì quá lao lực mà chết hay không…

Hắn chợt cảm thấy chếnh choáng, có lẽ là uống nửa chừng thì thấy lạnh nên hắn đã đổ thêm whisky và tequila vào lon bia nên ý thức hiện tại mới không rõ ràng lắm.

… Có điều nếu có thể tự nhận ra ý thức của mình không rõ ràng thì chứng tỏ hắn vẫn còn có lý trí phải không?

Dương Thế Hành thở dài một tiếng, tay chân mở rộng thành chữ đại, sau đó chơi thiên thần cát… Đương nhiên chỉ có một bên, vì phía bên kia An Lăng còn đang ngủ say.

Tay trái và chân trái quơ quàng trên cát một lúc thì Dương Thế Hành mới phát giác là mình thật sự rất mất mặt, sau đó quay người trở lại tiếp tục nhìn An Lăng.

Hắn không nhịn được vươn tay muốn sờ gương mặt của An Lăng, vừa đụng tới thì phát hiện trên tay mình toàn cát liền rụt về phủi phủi, sau đó lần thứ hai đưa tay, nhẹ nhàng lau vết cát dính trên mặt đối phương.

Da An Lăng trắng ngần, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường thoạt nhìn như da hắn trắng đến mức tỏa sáng. Mái tóc màu nâu che khuất một nửa khuôn mặt, rũ xuống sống mũi thẳng tắp và đôi mắt xinh đẹp của hắn. An Lăng đẹp, một vẻ đẹp trung tính, nhưng rất có khí chất đàn ông. Điều kiện của hắn rất xuất sắc, dù là phái nữ hay đồng tính thì số lượng thích hắn nhất định không ít. Vậy mà làm sao người lại có thể chung tình suốt mười năm với một kẻ bình thường như mình?

Dương Thế Hành nhịn không được nhích lại gần thêm chút nữa, vén lên tóc mái của An Lăng mà chăm chú ngắm nhìn.

Rõ ràng An Lăng thích hắn, hắn cũng thích An Lăng, vì sao hai người lại đi đến nông nỗi như thế này? Dương Thế Hành suy nghĩ, nhưng cũng biết mọi chuyện đều là do lỗi của bản thân. Đêm mưa đó thái độ của hắn khăng khăng như thể đang trao đổi điều kiện, An Lăng đương nhiên sẽ không tin. Đến khi bản thân hiểu ra được tình cảm thật sự của mình thì hắn không có cách nào để mở miệng với An Lăng được.

Hắn sợ khi nói ra tình cảm thật sự của mình cũng sẽ bị An Lăng cự tuyệt.

Dù sao đã qua mười năm, tình cảm cũng sẽ nhạt phai mà phải không? Cái cảm giác nhớ một người luôn sẽ bị thời gian bào mòn mà dần dần mất đi. Hiện tại cho dù hắn thật lòng bày tỏ với An Lăng, An Lăng cũng không nhất định sẽ cần hắn nữa…

Dương Thế Hành đột nhiên có thể hiểu được tại sao An Lăng lại giấu diếm tình cảm của mình lâu như vậy… An Lăng cũng sợ bị từ chối bởi vậy nên hắn mới cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè, thậm chí còn muốn rời khỏi. Có điều, người hiện tại không dám đối diện bản thân là Dương Thế Hành, còn người sẽ ly khai là An Lăng.

Dương Thế Hành si ngốc nhìn khuôn mặt của An Lăng, kìm lòng không được mà dần dần tiến đến gần… An Lăng đang ngủ mà bản thân hắn đang say, nếu làm vậy chắc hẳn sẽ không sao đâu phải không?

Hắn nhẹ nhàng hôn An Lăng, vừa chạm nhẹ là lập tức giật ra.

An Lăng vẫn không có phản ứng gì, ngủ khá trầm.

Thành công trộm cá hương khiến Dương Thế Hành cười khanh khách ra tiếng, vội vã che miệng lại để không đánh thức An Lăng dậy.

Hắn cười trộm một lát, bỗng nhận ra hành vi của mình cũng không khác gì mấy tên biến thái… Dù sao đương sự cũng không phát hiện ra, cũng đâu tính là biến thái chứ?

Dương Thế Hành nhìn xung quanh một chút, bốn bề tối đen vắng lặng như vậy không làm một chút chuyện lén lút thì thật uổng phí cơ hội, nghĩ xong hắn liền nhích đến hôn An Lăng.

Lần này hắn dừng lại một hồi lâu, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trên môi của đối phương.

Đang muốn rời khỏi thì sau gáy bị kiềm giữ lại. Dương Thế Hành giật mình, nhìn thấy đôi mắt trước mặt mình chưa đến vài cm chầm chậm mở ra, trong đôi mắt màu xanh lục đó dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của mình.

Có kiến thức về cơ thể và chuyển động của người, Dương Thế Hành biết bản thân đang rơi vào tình cảnh quẫn bách như thế nào. Cái cổ bị chế trụ trong khi cánh tay đang chống cả người quỳ rạp trên mặt đất, không có cơ hội nào để chạy trốn được cả…

Nói tóm lại, Dương Thế Hành hiện giờ như tội phạm bị bắt quả tang tại hiện trường vậy.

“Cậu… đang làm gì?”

Đôi môi hai người đang gần sát, theo lời An Lăng nói mà ma sát nhau cùng với hơi thở nóng ấm phả ra làm Dương Thế Hành nghĩ môi mình như đang được liếm lấy, càng khiến hắn quẫn bách đến đỏ mặt tía tai.

Kinh hách quá độ khiến hắn bỗng chốc thanh tỉnh, cảm thấy hối hận vì sự bộc phát của mình mà làm ra chuyện tội lỗi đầy trời như vậy. Dương Thế Hành miễn cưỡng tách ra một chút khoảng cách, nhìn thẳng đến khuôn mặt vô biểu tình của An Lăng.

“Nếu… Nếu đã bị bắt thì tôi cũng không cần phải tránh né làm gì. Không sai, tôi đang hôn trộm anh!” Dương Thế Hành mở to mắt hùng hồn nói nhưng mặt vẫn đỏ bừng bừng, không giấu được sự lúng túng.

“… Vì sao?” Lực đạo trên tay An Lăng không giảm, như muốn bóp gãy cổ của hắn vậy trong khi biểu tình vẫn rất lạnh lùng.

“Không, không vì sao cả…” Nhãn thần Dương Thế Hành giao động, chột dạ nói.

“Phi hành gia quốc gia có thói quen hôn người ta đang ngủ sao? Bất kể nam nữ?”

“Làm gì có chuyện đó! Tôi, tôi chỉ hôn một mình anh mà thôi!”

Dương Thế Hành đại khái là con giun xéo lắm cũng oằn, bỗng đưa tay che lại đôi mắt của An Lăng. An Lăng ngẩn người, tay cũng buông lỏng ra. Dương Thế Hành vội vã chạy ra ngoài, tựa như đang trốn chạy một thứ gì đó rất nguy hiểm vậy.

Dương Thế Hành thành công bỏ chạy nhưng trong lòng vẫn không hết hốt hoàng, nhìn An Lăng nói lầm bầm: “Cũng chỉ là hôn lén một chút thôi, anh làm gì phải hung dữ như vậy?”

An Lăng ngồi dậy, nhìn thẳng vào Dương Thế Hành. Thấy dáng vẻ chột dạ của hắn, An Lăng khẽ thở dài bất đắc dĩ nói: “Nếu như cậu muốn xem thử phản ứng của tôi như thế nào thì đủ rồi đấy.”

Dương Thế Hành buồn bực nghĩ, nếu muốn xem anh phản ứng thì cần gì phải đợi lúc anh ngủ mới làm.

An Lăng nhìn vẻ say ngà ngà của Dương Thế Hành, chua xót nói: “Cậu say thì có thể tùy tiện đùa giỡn, đến mai tỉnh lại có thể coi mọi chuyện không có gì phát sinh. Nhưng tôi thì không thể… Bởi vậy xin đừng làm như thế nữa. Cậu đến bây giờ vẫn không hiểu mấy ngày nay tôi chịu đựng như thế nào sao?”

Dương Thế Hành kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Lăng vì đau khổ mà nhăn nhó lại. Lúc này hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh, tỉnh ngộ ra rằng chuyện mình làm đã tổn thương đến An Lăng tới mức nào.

Hắn hít sâu mấy hơi, mở miệng với âm thanh khàn khàn run rẩy: “Tôi, tôi rất xin lỗi… Tôi không nghĩ đến anh sẽ tỉnh dậy… Có điều chuyện này tuyệt đối không phải suy nghĩ nông nỗi hay hành động tùy hứng lúc say. Tôi… làm sao bây giờ? An Lăng?”

Dương Thế Hành xin lỗi bỗng dưng chuyển thành nghi vấn. An Lăng nghe không hiểu thế nào cả, chỉ nghĩ Dương Thế Hành đã say đến ăn nói hàm hồ.

“… Làm sao bây giờ? An Lăng?” Dương Thế Hành hỏi lần thứ hai, cầu xin nhìn An Lăng như thể muốn người này giúp hắn tìm ra lối thoát của mê cung. “Không biết vì sao, trong lòng tôi luôn nghĩ về anh, muốn hôn anh, ôm anh… Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ rời đi liền không thể thở được…”

Dương Thế Hành hai chân nhút nhát đi đến trước mặt An Lăng. Âu phục nhăn nheo, trên mặt, trên tóc đều dính cát, nhìn hắn có vẻ rất chật vật.

“Vì sao, An Lăng?” Dương Thế Hành cầm lất đầu vai của An Lăng, sắc mặt bi thương lại nôn nóng lớn tiếng nói: “Vì sao lại làm cho tôi thích anh? Anh rõ ràng là một gã đàn ông không có ngực không có mông… Anh đã làm gì với tôi? Tất cả đều là lỗi của anh!”

An Lăng để mặc Dương Thế Hành lắc lắc hai vai của mình, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đầu choáng váng. Dương Thế Hành dù có say rượu cũng không mất lý trí đến độ tự nhận mình thích đàn ông…

“Này, anh nói đi! Làm tôi thích anh rồi anh lại đòi bỏ đi… Anh con mẹ nó chơi khăm tôi sao? Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh đâu!” Ánh mắt Dương Thế Hành rộ ra hung quang, hoàn toàn giống như một tên say xỉn cố tình gây sự.

An Lăng đưa hai tay ôm lấy hắn vào lòng ngực, trong khi Dương Thế Hành còn ngọ ngậy la lối ầm ĩ. An Lăng đưa hai chân vây quanh Dương Thế Hành, đem cả người hắn nhét vào phạm vi khống chế của bản thân, không để ý đến cát trên người Dương Thế Hành bám dính vào mình, như trấn an mà nói: “Bình tĩnh một chút, cậu say rồi.”

Dương Thế Hành cả người rắn chắc khỏe mạnh, cho dù có bị cồn ảnh hưởng cũng làm An Lăng vất vả dùng lực giữ chặt thân thể để áp chế hắn.

Hai người một câu cũng không nói, giằng co một hồi lâu. Dương Thế Hành dường như đã lộn xộn đủ rồi, rốt cục yên phận lại.

Hắn nghiêng người tựa vào lòng của An Lăng, kéo tay ôm lấy cánh tay của An Lăng, mờ mịt nói: “Tôi nên làm sao bây giờ, An Lăng?”

An Lăng nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Dương Thế Hành, nhắm lại hai mắt nói: “Đây chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Cậu không phải thích tôi, chỉ là hiếu kỳ nhất thời. Hơn nữa cậu là một người rất trọng tình trọng nghĩa nên mới có thể sản sinh ra loại áo giác này, biết không?”

“Vậy sao… Hóa ra chỉ là tôi không hiểu rõ tình huống…” Dương Thế Hành lẩm bẩm.

“Tâm tình này sẽ biến mất rất nhanh, đến lúc đó cậu sẽ không phải nghi ngờ nữa… Làm cậu hiểu lầm, thật sự xin lỗi cậu.” An Lăng nhẹ giọng nói.

Dương Thế Hành cử động cả người, hai tay ôm lấy An Lăng, oán giận mà nói: “Xin lỗi không cũng vô dụng. Báo hại tôi hiểu lầm lâu như vậy… Trước đây khi chúng ta ngủ chung một giường, tôi thường thường sẽ ôm anh ngủ, mặc dù làm bộ đó là hành động lơ đãng lúc ngủ của tôi, nhưng thực chất là vì tôi muốn như vậy…”

“… Cậu nói là hồi trung học?”

Dương Thế Hành cười khanh khách, nhìn như rất đắc ý: “Ôm anh rất thoải mái. Tôi cũng muốn hôn anh nhưng có sắc tâm lại không có sắc đảm, nghĩ hôn thật sự rất nguy hiểm… Đến khi tôi dám hôn rồi thì lại làm anh đau khổ…”

Trái tim An Lăng không khống chế được mà đập liên hồi, tiếng động đến rung cả màng tai. Hắn không dám nghĩ Dương Thế Hành đang nói có ý nghĩa gì khác không. Chẳng lẽ thời kì rối loạn thành niên của Dương Thế Hành vẫn duy trì đến lúc ba mươi tuổi sao?

“Tôi thích anh, bởi vì anh là An Lăng. Tuy rằng tình cảm ấy không giống với tình cảm của anh, nhưng tôi thật sự rất luyến tiếc anh…” Dương Thế Hành như bị mở chốt gì đó, vội vã đem tâm tình tuôn hết ra.

An Lăng trong lòng khẽ động, hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu nói muốn hôi tôi… là thật?”

Dương Thế Hành gật đầu.

“Vì sao? Cậu nghĩ mình nói thích tôi rồi hôn tôi thì tôi sẽ ở lại sao?”

Dương Thế Hành lắc đầu, cố gắng giải thích nói: “Tôi thích anh nên mới muốn hôn anh, bởi vì anh là An Lăng nên tôi mới thích anh, không liên quan đến việc anh phải rời đi.”

An Lăng trong nháy mắt có cảm giác như mình bị sung huyết não vậy. Mặc dù biết rằng chỉ nên tin một phần mười lời của người say nói nhưng chỉ cần nghe được như vậy, hắn nghĩ hiện tại sóng thần có dập xuống cũng không có tiếc nuối gì.

An Lăng không khỏi ôm chặt lấy Dương Thế Hành, trán khẽ tựa vào vai hắn, hai mắt nhắm lại cảm giác thời này khắc này phảng phất như Dương Thế Hành hoàn toàn thuộc về mình.

Đôi tay vỗ về trên lưng chuyển vòng lên cổ, ôm lấy đầu của Dương Thế Hành, An Lăng hôn hắn. Lúc ban đầu chỉ là môi chạm môi thật nhẹ nhàng, sau đó nụ hôn sâu dần. An Lăng mút lấy môi của hắn, đầu lưỡi khéo léo luồn vào trong khoang miệng của Dương Thế Hành, khiến hắn phải mở miệng tiếp nhận nụ hôn càng lúc càng nồng nàn của An Lăng.

Nhiệt độ cơ thể rất nhanh lên cao, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Tay Dương Thế Hành tiến vào vạt áo của An Lăng, vuốt ve eo và bờ lưng của hắn. Trong khi An Lăng một bên hôn một bên cởi bỏ nút cài trên áo sơ mi của Dương Thế Hành, mơn trớn da thịt của hắn làm Dương Thế Hành không nhịn được run rẩy.

“Chúng ta… trở về đi, tôi không có hứng thú làm ở dã ngoại.” An Lăng thở hổn hển nói, sau đó chỉnh sửa lại quần áo cho Dương Thế Hành, hôn xuống môi của hắn một cái rồi nói: “Tôi đi lấy xe.”

Dương Thế Hành gật đầu.

Đợi An Lăng đứng lên đi qua phía bên kia thì Dương Thế Hành mới đem đồ đạc vứt lung tung trên mặt đất bỏ vào túi bóng.

… Xong, nên làm cái gì bây giờ? Dương Thế Hành nhận ra bản thân đang đứng trước một nguy cơ chưa bao giờ có, trong lòng không khỏi hối hận.

Tuy rằng đầu có hơi chếnh choáng say nhưng đến nửa chừng hắn đã tỉnh lại, lúc nãy chỉ là mượn rượu giả điên. Hắn vốn nghĩ muốn mượn rượu để bày tỏ, tục ngữ nói người say nói thật, An Lăng nhất định sẽ tin hắn. Mỗi lần uống say hắn có 50% sẽ quên mất chuyện đã xảy ra, có điều hôm nay cũng không đến nỗi say đến cỡ đó.

Hắn cũng không biết bản thân uống say sẽ là bộ dạng gì, chỉ nghe Nghê Quý Vĩnh nói qua sẽ thoái hóa thành trẻ con năm tuổi. Hắn cũng chỉ là mượu rượu để lấy can đảm, cũng có thể diễn được sau khi uống say sẽ như thế nào.

Cả người vẫn đang nóng hừng hực vì nụ hôn kia, hắn bị dục vọng che mất lý trí nếu không phải An Lăng đột nhiên ngừng lại, nói phải đi lấy xe, bằng không…

Phải tiếp tục giả bộ nếu không bản thân căn bản không có mặt mũi đối diện với An Lăng. Nếu nhưng để tên lòng dạ hẹp hòi như An Lăng biết mình đang giả bộ, chỉ sợ lại tức giận đến tuyệt giao với hắn.

Ngồi trên xe, Dương Thế Hành lại phải đối mặt với một nan đề nữa. Bây giờ hắn phải phản ứng như thế nào? Hắn đã cố gắng giả bộ giống như người say mà nghiêng ngả đi, mà hắn cũng còn cồn trong máu nên nếu không có An Lăng thì đã đụng vào cửa xe.

Có điều hắn đang ngồi trên vị trái phó lái, một người uống say sau đó cần phải làm gì nữa? Cố ý quấy rối An Lăng để hắn không thể tập trung lái xe sao?

Tuy nhiên hiện tại tốc độ xe đang chạy rất cao, An Lăng hoàn toàn không để ý đến vận tốc giới hạn mà liên tục tăng ga, nếu tùy tiện đùa giỡn quấy rầy thì thực sự quá nguy hiểm.

Dương Thế Hành hạ quyết tâm, đầu ngẹo qua một bên, quyết định mình cứ giả bộ ngủ là được rồi.

Thế nhưng ngồi chưa kịp nóng mông thì xe đã đi vào gara nhà An Lăng. An Lăng xuống xe đi đến mở cửa đỡ Dương Thế Hành lên vai của mình, lung lay đi tới.

Dương Thế Hành cúi đầu rũ xuống, tự hỏi ý nghĩa hành động của An Lăng.

Đây là đại biểu… muốn làm sao? Dương Thế Hành dĩ nhiên thích An Lăng nhưng vẫn còn có chút chần chờ. Khi được An Lăng vuốt ve, động chạm thân thể thì đúng là có khiến hắn miệng khô lưỡi khô, nhưng…

Gara có cửa trực tiếp thông vào phòng khách. Cửa vừa đóng, Dương Thế Hành liền bị An Lăng đặt trên cửa hôn sâu. Dương Thế Hành bị hôn đến hai chân vô lực, trong lòng do dự với ý chí dao động trong nháy mắt đều bị ném ra sau đầu.

Bị An Lăng kịch liệt hôn như vậy khiến Dương Thế Hành đầu óc trống rỗng, ngực tràn đầy dục vọng và sung sướng. An Lăng cuối cùng cũng hiểu tâm ý của hắn, trong lòng Dương Thế Hành kích động hệt như lần đầu tiên được tuyển thành phi hành gia vậy.

An Lăng giật ra áo sơ mi của Dương Thế Hành, hôn từ cổ kéo xuống phía dưới, đưa tay lặng lẽ hướng xuống đũng quần của Dương Thế Hành.

Hạ thân truyền đến kích thích khiến Dương Thế Hành giật mình, không khỏi đưa tay chống lại động tác của An Lăng.

An Lăng dừng động tác của mình lại. Hôn tai hắn, âm thanh khàn khàn nói: “Nếu cậu còn tiếp tục giả vờ thì đừng trách tôi không để ý suy nghĩ của cậu mà tự làm theo ý mình…”

Dương Thế Hành lấy làm kinh hãi, run giọng nói: “Anh phát hiện?”

An Lăng tách người ra, hai tay chỉnh lại vạt áo của Dương Thế Hành, thay hắn cài lại từng viên nút áo. “Kỹ thuật nói dối của cậu quá tệ.”

An Lăng vỗ vỗ mấy hạt cát trên đầu của hắn nói: “Tôi đã nói rồi. Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi, đợi đến lúc cậu tỉnh rượu nhất định sẽ hối hận…”

Dương Thế Hành nắm tay hắn, giương mắt nói: “Tôi rất xin lỗi vì đã lừa anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”

An Lăng thở nhẹ, tránh khỏi tay Dương Thế Hành xoay người mở hệ thống lò sưởi bên chân nói: “Tôi làm một chút đồ giải rượu, cậu ngồi xuống trước đi.”

“Tôi rất tỉnh táo!” Dương Thế Hành từ phía sau ôm lấy An Lăng, hơi kích động nói.

Dương Thế Hành hoàn toàn không thể hiểu được tại sao An Lăng không tin hắn, rõ ràng cả hai đều có tình cảm với nhau, chuyện đơn giản như thế tại sao cứ phải làm phức tạp lên?

An Lăng không phản ứng còn Dương Thế Hành thì cố chấp ôm lấy hắn, nhất thời trong phòng chỉ còn âm thanh của lò sưởi đang hoạt động. Trái tim của Dương Thế Hành đập rất nhanh, đầu óc không ngừng nghĩ làm thế nào để An Lăng chấp nhận hắn.

“Tôi rất vui vì tình cảm của cậu, có điều cùng một chỗ với tôi… Cậu có hiểu chuyện này có nghĩa là gì không?”

An Lăng hỏi khiến Dương Thế Hành sửng sốt nói: “Tôi nghe không hiểu.”

“Cậu muốn cả đời lén lút quan hệ với tôi sao?” An Lăng trầm giọng nói.

Tay của Dương Thế Hành vì kinh ngạc mà buông lỏng, hắn thoáng chốc nhận ra được ý của An Lăng là gì.

“Nếu cậu và tôi cùng một chỗ thì sẽ thật sự trở thành đồng tính luyến ái. Cậu không nghĩ người nhà của cậu sẽ phản ứng như thế nào sao? Cha mẹ của cậu thật sự mong muốn cậu kết hôn sinh con, huống gì… thân phận của cậu khác với người bình thường. Mọi hành động của cậu đều được nhân dân toàn quốc dõi theo. Nếu như chuyện cậu ở quan hệ với đàn ông truyền ra thì cậu nghĩ người dân sẽ có cảm tưởng gì?”

An Lăng đưa lưng về phía Dương Thế Hành, dáng đứng thẳng tắp như tùng.

“Thế giới này cũng không văn minh tiến bộ như cậu nghĩ. Cậu sẽ không hình dung được, một khi đã mang cái danh đó thì trỉ trích từ dư luận sẽ không bao giờ ngừng lại cả. Có rất nhiều người ngoài miệng nói nghe rất hay nhưng tất cả cũng chỉ đến từ sự thương hại và khinh thị của bọn họ mà thôi. Cậu có thể chịu được những thứ đó cả đời sao?”

Ngữ khí của An Lăng rất bình thản, phảng phất như đang kể chuyện của người khác. Nhưng Dương Thế Hành chợt nhớ đến chuyện An Lăng và cha mình đoạn tuyệt quan hệ, những chuyện này hẳn là từ kinh nghiệm đau thương của hắn…

“Có thể cậu nghĩ chúng ta chỉ cần lén lút quan hệ là được, nhưng… tôi không thể chấp nhận như vậy.”

An Lăng đè nén lại tâm tình, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay cắm vào da thịt. “Nếu như không hoàn toàn thuộc về mình thì tôi thà không có gì cả. Tôi muốn có một mối quan hệ công khai dưới ánh mặt trời. Trốn mười năm đối với tôi vậy là đủ rồi.”

Dương Thế Hành đứng tại chỗ, chậm rãi buông tay ra.

Khi An Lăng cảm giác được hơi ấm từ Dương Thế Hành hoàn toàn biến mất, bằng âm thanh không còn bình thản nữa mà nói: “Tôi mệt mỏi, cậu… cứ tự nhiên đi.”

Dứt lời hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng trở về phòng, để lại một mình Dương Thế Hành vì bị hiện thực đả kích mà không biết làm sao.

… Thì ra là vậy. Hóa ra An Lăng đã sớm nhìn ra được bản thân là một tên làm việc không suy nghĩ lại không có trách nhiệm. Lúc này hắn mới chính thức hiểu ra mình không có khả năng làm An Lăng hạnh phúc được.

Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề hiện thực. Hắn cố gắng truy đuổi giấc mơ của mình đã khiến hắn không quan tâm đến dư luận xã hội, suy nghĩ cũng rất ngây thơ, tự mãn nghĩ rằng hắn có thể lên đến cả vũ trụ thì còn chuyện gì trong đời hắn không thể giải quyết được?

Dương Thế Hành không nghĩ đến người thân, cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ mang lại hậu quả gì cho chính mình và mọi người trong gia đình. Hắn chỉ toàn nhìn thấy những gì mình muốn mà thôi.

Hắn chưa từng bị hàng nghìn người chỉa hướng vào mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng đã khiến hắn cả người phát lạnh. Hắn hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho hiện thực tàn khốc đó, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Những khó khăn khác hắn có thể đối mặt được, chỉ ngoại trừ chuyện này… Dương Thế Hành không có dũng khí để đối mặt.

Cho đến nay đều chỉ có một mình An Lăng phải chịu đựng, không được cha tha thứ, những lời đồn ở nước Nga, thậm chí đến cả vũ trụ đảo ra rời đất liền này thì những tiếng đồn đó vẫn dính theo An Lăng…

An Lăng… An Lăng… Trong lòng Dương Thế Hành gào thét. Hắn chuyện gì cũng không thể làm thay cho An Lăng được, chỉ có thể mở trơ mắt ra người quan trọng của mình rời đi trong khi hai người đã gần trong gang tấc.

Dương Thế Hành biết rõ ràng. Trong lòng hắn vị trí đầu tiên luôn là bản thân mình, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng lấy bản thân làm trung tâm, bởi vì giấc mơ của mình mà trở thành phi hành gia, bởi vì bản thân mình luyến tiếc An Lăng mà muốn hắn lưu lại…

Hắn không khỏi ôm mặt, thấp giọng mà bật cười. Thật sự là đê tiện đến mức chính mình cũng nhìn không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.