Tống Gia Mạt còn chưa kịp phản ứng lại thì mọi người đã hú hét.
“Này… phạm luật rồi phạm luật rồi, sao có thể làm vậy chứ?!”
“Tôi mặc kệ! Tôi cũng muốn được cõng, người ta cũng đang tới tháng đây này!”
“Ông muốn thì mặc xác ông, ông đi phẫu thuật chuyển giới trước đi đã.”
“Không được, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ tôi.”
“Làm cái gì?”
“Hỏi xem tôi còn người anh trai đang lưu lạc nào hay không.”
“…”
Tống Gia Mạt đứng ở chỗ đó, nhất thời quên luôn mình phải làm gì, mãi cho tới khi Doãn Băng Lộ đẩy đẩy cô: “Lên đi kìa.”
“Hả?”
Doãn Băng Lộ: “Anh cậu ngồi xổm lâu lắm rồi đấy, mau lên đi, còn lề mề gì nữa?”
Cô máy móc nâng cánh tay lên vòng qua vai anh, Trần Tứ hơi dùng sức cõng cô lên lưng.
Hai chân đong đưa, cảm xúc dưới cánh tay vô cùng chân thật, Tống Gia Mạt mơ mơ màng màng, cảm thấy như vậy không ổn.
Cô nhỏ giọng nói: “Không cần cõng em đâu, em có thể tự đi được.”
Nhưng hiển nhiên là Trần Tứ bác bỏ lý do của cô.
“Em có thể tự đi được? Tháng trước ai là người nằm trên giường đau đến chết đi sống lại?”
…
Cô mím môi, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng, cô chỉ có thể nhỏ giọng khẳng định như để cổ vũ cho bản thân: “Em rất kiên cường.”
Trần Tứ cười nhạt, nói một câu không rõ nghĩa:
“Là rất nhõng nhẽo.”
“…”
Chúng ta đang nói cùng một chủ đề đấy à…
Vì lực cản của nước nên Trần Tứ không thể đi quá nhanh mà như đang cõng cô đi dạo, đi qua những ánh đèn đường lúc sáng lúc tối.
Cái bóng của hai người bị sóng nước đánh tan, từ từ hòa vào màn đêm.
Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, Lý Uy còn đứng tại chỗ như đang suy nghĩ gì đó.
Lưu Thạch: “Nhìn cái gì đấy?”
Lý Uy không trả lời, nhưng một cặp học sinh bên cạnh lại ồn ào.
“Cõng em đi.”
“Dựa vào đâu?”
“Anh trai người ta có thể cõng người ta, anh là anh trai của em, sao lại không thể cõng em chứ?”
“Bởi vì anh khá là vô trách nhiệm.”
“…Lội nước sẽ bị lạnh tử cung!”
“Anh thấy lúc em đến tháng thì còn ăn kem nhiều hơn bất kỳ ai đấy. Đừng có luyên thuyên với anh.”
“…Xéo đi!”
Lý Uy nhìn một lúc, mãi cho đến khi cặp học sinh nọ cũng biến mất khỏi tầm mắt thì cậu ta mới quay đầu nói với Lưu Thạch: “Ông có cảm thấy có gì sai sai không?”
Lưu Thạch: “Sai chỗ nào?”
“Anh Tứ… và Tiểu Mạt Lỵ… Tôi vẫn cứ cảm thấy là lạ.” Lý Uy nói, “Trần Tứ tốt tính lắm à? Không phải đúng không? Trần Tứ dịu dàng lắm à? Cũng không phải đúng không?”
“Mẹ nó rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Ông có cảm thấy… bọn họ không giống anh em, mà giống tình…”
Lưu Thạch sợ tới mức vội vàng bịt miệng cậu ta lại: “Ông đừng có nói linh tinh chứ! Bị nghe được thì sẽ bị chém đầu đấy!”
Lý Uy còn muốn tiếp tục nói gì đó nhưng lại bị Lưu Thạch nhát gan bịt kín miệng cả đường đi, cấm cậu ta không được lên tiếng.
Lúc sắp mỗi người một ngả, Lý Uy tức giận phun lửa:
“Mẹ nhà ông! Không tin tôi thì ông sẽ phải hối hận!”
*
Trong hẻm nhỏ, Trần Tứ đi đến một đoạn đường không có ánh đèn.
Tống Gia Mạt nhỏ giọng hỏi: “Có cần em bật đèn flash điện thoại lên không?”
Nói rồi không đợi anh trả lời thì tay cô đã sờ soạng xuống dưới.
Cô nói: “Điện thoại của em để trong balo rồi, lấy của anh thì tiện hơn chút.”
Ngón tay của cô gái nhỏ mềm mại ấm áp, đi hết vòng eo, lướt xuống phía dưới tìm được túi quần của anh, cô đưa tay vào tìm.
Quần đồng phục rất mỏng, có thể cảm nhận được hình dạng những ngón tay đang sờ tới sờ lui của cô.
Bước chân của Trần Tứ hơi khựng lại.
Tống Gia Mạt tưởng rằng anh đang phối hợp với cô, thế là không thể không tăng tốc độ tìm kiếm, nhưng sờ tới sờ lui cũng không tìm thấy điện thoại.
Vất vả lắm mới tìm được, nhưng cẩn thận sờ lại thì lại không phải, cô không nhịn được mà chớp chớp mắt: “…Hửm?”
Trần Tứ dừng bước, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Bên trái.” Anh nói.
“À à à.”
Cô hơi ngượng ngùng, nhanh chóng đổi bên, lúc này mới lấy được điện thoại ra, mở đèn flash lên.
Vì tìm điện thoại trong túi của anh nên cô hơi trượt xuống dưới.
Lúc này, trọng tâm cơ thể có hơi không ổn định cho lắm.
Tống Gia Mạt không nhịn được mà bò lên trên, Trần Tứ nâng chân cô, xốc cô lên một chút.
Một tia sáng le lói trên con đường tối tăm, tia sáng chỉ đủ chiếu sáng một khoảng nho nhỏ, bốn phía vẫn đen khịt, đem đến cho người ta một loại ảo giác thần bí.
Dường như vũ trụ chỉ còn lại hai người họ, mà giờ phút này, cô đang được anh cõng.
Cô dựa vào bên tai anh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của anh, vô cùng chân thật.
Đêm tối là tấm kính mập mờ, cho dù lúc trước trèo lên không có suy nghĩ gì nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi hương vị.
Toàn bộ nửa người trên của cô đều dán vào lưng anh, không có lấy một khe hở.
Trong lúc bất tri bất giác, cô ý thức được một vài sự khác biệt giữa nam và nữ.
Tống Gia Mạt điều chỉnh tư thế, muốn cố gắng cách xa anh, nhưng cô vẫn còn đeo hai chiếc balo, vậy nên cũng không thể làm gì nhiều.
Vừa lùi ra xa thì lại áp lại gần.
Trần Tứ: “Khó chịu à?”
Cô sửng sốt: “Không…”
“Vậy em cọ tới cọ lui làm gì?”
“…”
Bốn chữ “cọ tới cọ lui” mạnh mẽ kích thích tới thần kinh của cô, sống lưng cô cứng đờ, không dám động đậy, cô không khỏi thầm than vãn, rúc mặt vào cánh tay.
Thật là xấu hổ quá đi mất…
Đêm dài đằng đẵng, anh đi ra khỏi con hẻm, ánh trăng chậm rãi đi theo.
Tống Gia Mạt: “Hình như ở đây không có nước, em xuống nhé?”
Bước chân của anh vẫn không dừng lại.
“Phía trước vẫn còn.”
Cô “Ồ” một tiếng, không nói tiếp nữa, im lặng dựa vào vai anh.
Tiếng còi vang vọng từ đằng xa.
Cô bỗng mở miệng gọi anh: “Anh ơi.”
“Sao vậy?”
Sau khi buột miệng thốt ra, cô lại lắc đầu.
“Không có gì.”
Vỉa hè dài dằng dặc, ánh đèn mờ mịt, không biết còn phải đi bao lâu nữa.
Người trên lưng im lặng, bước chân của anh nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trên con phố dài dường như không có điểm cuối này.
*
Đêm hôm đó, trời mưa rả rích suốt cả đêm.
Nhưng may mà mưa không lớn, sẽ không ảnh hưởng đến việc ngày hôm sau đi ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa, Trần Tứ nhắc nhở cô: “Nhớ mang ô đấy.”
Cô ngẩng đầu nói được: “Em mang cái ngắn.”
Kéo ngăn kéo ở chỗ huyền quan ra, bên trong là một hàng ô chỉnh tề, dài ngắn đều có.
Có hai chiếc ô giống ô tình nhân, một cái có họa tiết caro màu hồng nhạt, một cái có họa tiết caro màu xanh dương, đều là loại dài.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô khựng lại hai giây, sau đó đem theo chiếc ô màu hồng nhạt kia.
Trần Tứ: “Không phải nói là muốn mang cái ngắn à?”
Tống Gia Mạt: “Cái ngắn khó kéo vào.”
“Ừm.”
Nhưng anh vươn tay, lấy chiếc ô dài còn lại.
Chiếc ô họa tiết caro màu xanh dương.
Cô nghĩ chắc chắn là mình điên rồi, nếu không vì sao lại nhìn chằm chằm lúc anh lấy ô làm gì.
Nếu không vì sao nhịp tim lại chậm mất nửa nhịp mà không có lý do gì như thế.
*
Một ngày nhanh chóng qua đi, khi tan học, cô bị Doãn Băng Lộ kéo tới quán trà sữa.
Doãn Băng Lộ: “Tớ thấy Vạn Nhã bọn họ có một groupchat, tên là cái gì mà nhóm phát thanh nho nhỏ ấy. Không được, chúng ta cũng phải có một nhóm, hơn nữa còn phải vip pro hơn của bọn họ.”
“Cái này không phải là đơn giản lắm à,” Tống Gia Mạt hút trân châu: “Lập một cái là được rồi.”
Phí Liệt ngồi ở bên cạnh cô trơ mắt nhìn cô tạo một nhóm chat mới, sau đó thêm Nước Khoáng vào, sau đó cả hai đồng thời chỉnh sửa biệt hiệu cho nhau.
Tập trung nhìn lại, biệt hiệu mà bọn họ không phải là gì khác mà chính là…
Lưu Diệc Phi thơm tho của Bắc Thành.
Ishihara Satomi* xinh đẹp của Bắc Thành.
*Ishihara Satomi, là một nữ diễn viên Nhật Bản có chiều cao khiêm tốn 1m57 nhưng cô luôn được xem như biểu tượng sắc đẹp của Nhật Bản.
Phí Liệt: “…”
“Thất thần làm gì,” Tống Gia Mạt nói: “Ngô Ngạn Tổ của Bắc Thành, Bành Vu Yến của Bắc Thành, hai người cũng mau vào nhóm đi.”
Phí Liệt: “Tớ chỉ muốn hỏi.”
“Hửm?”
“Bây giờ rời ban phát thanh còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi,” Doãn Băng Lộ chân thành nói, “Đã lên con thuyền hải tặc này thì đã là người trên thuyền của chúng tôi rồi.”
Nước Khoáng nhanh chóng thêm hai nam sinh vào nhóm.
Tống Gia Mạt còn chưa kết bạn với bọn họ, thế là tiện thể gửi lời mời kết bạn luôn, nhưng lại không thể phân biệt ai với ai. Cô hỏi Giang Tự: “Nick nào là của cậu?”
Giang Tự bình tĩnh trả lời: “Là nick có phần tiểu sử là ‘Còn trẻ là còn độc miệng’ ấy.”
Phí Liệt: “…”
Con mẹ nó, cả nhóm đều là kẻ ngốc.
*
Ra khỏi quán trà sữa, Tống Gia Mạt phát hiện trời lại mưa.
Vừa định mở ô ra thì Doãn Băng Lộ cũng nhìn qua: “Hoa văn trên chiếc ô này của cậu đẹp phết.”
Cô nhướng mày: “Đương nhiên rồi, tớ chọn mà.”
Thiếu nữ năng động vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, còn chưa đi được hai bước thì đã phát hiện một chiếc ô với họa tiết caro quen thuộc.
Trần Tứ đứng dưới mái hiên cách đó không xa, không biết là trùng hợp hay là đang đợi cô.
Khi cô sắp tới gần, anh cũng xoay người một cách tự nhiên như là đang đợi cô đi tới.
Cô ngẩng đầu.
Giữa dòng người, có nữ sinh cuối cùng cũng tìm được bạn trai của mình, gập ô trong tay mình lại rồi chui vào ô của bạn trai, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, dựa sát vào nhau đi về phía trước.
Trần Tứ đứng bên cạnh họ, trong khoảnh khắc ấy, cô như thể nhìn thấy anh của sau này.
Sau này cũng sẽ có một người như vậy xuất hiện bên cạnh anh.
Có thể nắm tay, ôm anh, hôn anh, được anh dịu dàng ôm chặt vào lòng một cách quang minh chính đại.
Có thể chiếm một nửa vị trí dưới chiếc ô của anh, có thể cất ô của mình đi như một lẽ đương nhiên, nằng nặc đòi được che chung ô với anh.
Còn anh cũng sẽ giống nam sinh kia, không hề nề hà mà nở nụ cười nói tùy em, sau đó nghiêng dù về phía người yêu.
Không giống như cô, mừng thầm chỉ vì che một chiếc ô có họa tiết giống ô của anh.
Quá tỉnh táo cũng không phải là chuyện tốt.
Ít nhất là vào giờ phút này, cô tỉnh táo hiểu rằng người đó sẽ không phải là mình.
Trái tim hơi thắt lại, có nơi nào đó khẽ nhói lên, chỉ cần đè nén là sẽ có thể xem nhẹ, nhưng hẳn chỉ là do thời tiết.
Trời mưa quá lâu, hơi ẩm len lỏi vào tận xương cốt.
Không sao, cô lau mặt, nghĩ.
Hết mưa là sẽ ổn thôi.
Dừng lại là tốt rồi.
Chỉ là một thoáng rung động của tuổi dậy thì mà thôi, chỉ là cảm xúc bị ảnh hưởng bởi những ngày đầy mây mù, đợi trời trong là tốt rồi.
Cô sẽ không thích Trần Tứ nữa, thật sự không sao.
*
Trời mưa nhiều ngày liên tiếp, đến tận thứ bảy vẫn chưa ngừng lại.
Không biết Trần Tứ đặt mua xe đạp từ bao giờ, giao hàng tận nhà, dì giúp việc liên tục khen đẹp, nhưng khi vừa nghe giá cả lại líu lưỡi: “Thảo nào trông đẹp thế.”
Sáng sớm ngày thứ bảy, Trần Tứ lấy chiếc xe đạp kia ra, tùy ý vỗ vỗ vào ghế sau: “Lần đầu tiên, chở em nhé?”
Đây là lần đầu tiên anh dùng chiếc xe này, hỏi xem cô có muốn được chở không.
Nhưng không thể cứ tiếp tục như vậy, Tống Gia Mạt nghĩ, phải cắt đứt những suy nghĩ không nên có rồi.
Cô bỗng mở miệng: “Anh có biết không… Thật ra ngay từ đầu Triệu Duyệt đã theo đuổi anh rồi.”
Trần Tứ nhăn mày, dường như không biết vì sao cô lại nhắc tới chuyện này.
“Anh biết.”
“Không phải, ý em là… ngay từ đầu em đã giúp cậu ấy theo đuổi anh rồi.”
“Cái này anh cũng biết chứ?” Cô nói rất nhanh, như thể sợ rằng anh sẽ không ghét cô, “Em muốn đề cương ôn tập của THPT số Một, cậu ấy xin giúp em, đổi lại là em giúp cậu ấy theo đuổi anh.”
“Sân bóng rổ, mật thất, vở kịch, đều là những việc em làm để giúp cậu ấy, em còn chụp ảnh giúp cậu ấy, nói sở thích của anh cho cậu ấy biết.”
Thật ra cô không cần nói những chuyện này thì anh cũng biết.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người trước mặt định nói gì, đang suy nghĩ cái gì.
Giống như giờ phút này.
Nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, được người ta nói thẳng ra ngay trước mặt lại là chuyện khác, nhất là trong tình trạng hiện tại.
Trần Tứ: “Em muốn nói gì?”
“Anh nên hỏi em lý do mới phải.”
“Lý do?”
“Tài liệu chỉ là một lý do, lý do chính vẫn là…”
Cô hít sâu một hơi, như là đang nhắc nhở anh, cũng như là đang nhắc nhở chính bản thân mình: “Sau này rồi cũng sẽ có một ngày anh yêu đương rồi kết hôn với người ta thôi.”
“Em cũng vậy,” cô nói, “Nếu ai cũng phải yêu đương, vậy thì sớm một chút cũng có sao đâu?”
Trần Tứ đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu.
Cô không biết vì sao anh lại trầm mặc, trước kia khi nhắc tới chuyện như vậy, ví dụ như hỏi về hình tượng lý tưởng, nói về chị dâu sau này, thái độ của anh đều rất thờ ơ bình tĩnh, như thể thừa nhận suy đoán của cô rất có lý.
Nhưng có thể là cuối cùng cô cũng chọc giận anh rồi.
Cuối cùng, Trần Tứ cười một cái, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
“Đúng vậy, sẽ kết hôn, còn sẽ có con, vậy nên?”
Cô bỗng khựng lại, nói không nên lời.
“Cảm ơn em đã nhắc nhở anh?”
Cô muốn nói không phải, nếu như lời nói ra còn có thể thu hồi, vậy thì bây giờ cô nhất định sẽ nhấn vào cái nút đó.
Chỉ là không thể, anh càng đối xử tốt với cô thì bọn họ càng không thể kéo dài khoảng cách.
Cô không thể làm hại anh.
Vậy nên hãy để anh chán ghét cô một chút đi.
Ở nơi anh không nhìn thấy, thiếu nữ nắm chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, thật ra rất đau, nhưng cô lại không cảm nhận được.
Trái tim như nghẹn lại, phải rất rất rất cố gắng mới có thể không nói ra những lời thật lòng.
Cuối cùng, cô nói: “…Ừm.”
Cô biết đây sẽ là câu trả lời khiến anh tức giận nhất, bởi vì khi nói ra câu này, đúng như mong muốn của cô, anh hoàn toàn mất hứng, xoay người rời đi.
Tống Gia Mạt đứng im tại chỗ một lúc, sau đó mới nhấc chân, chậm chạp đi về phía điểm dừng xe buýt.
Đều tại cô.
Nếu như cô có thể mãi mãi làm em gái của anh thì cả đời này có thể thản nhiên nhận lấy sự tốt đẹp của anh, không làm tổn thương tới bất kỳ ai.
Nhưng như bây giờ chính là cách tốt nhất, ngoại trừ cô, anh trai sẽ không bị dẫn dắt vào con đường sai trái, anh sẽ có một cuộc đời tốt đẹp, không cần do dự, không cần chịu đựng sự tra tấn và dày vò, ngoại trừ cô, anh thích ai cũng được.
Nhưng cô dụi dụi mắt, vẫn không nhịn được mà cảm thấy xót xa.
Bởi vì trời mưa nên hôm nay trường học sắp xếp xe đưa đón học sinh.
Lúc cô lên xe mới phát hiện không biết cánh tay bị rạch một vết nhỏ từ bao giờ.
Cả buổi sáng đều thất thần nghĩ về chuyện này, cũng quên mất mình đã đụng vào cái gì.
Tống Gia Mạt tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, cảnh vật ngoài cửa sổ đứng im không bao lâu thì bắt đầu chuyển động.
Cô cúi đầu ngơ ngẩn nhìn ngón tay, đôi mắt hơi cay cay, bỗng nhiên hàng ghế phía sau truyền đến âm thanh ồn ào.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa sổ xe bị người ta vỗ vỗ mấy cái.
Tống Gia Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài cửa sổ là khuôn mặt của Trần Tứ.
Xe của trường vẫn chưa chạy nhanh lắm nhưng nếu thiếu niên muốn đạp xe đạp đuổi theo thì vẫn cần phải dùng tốc độ cực nhanh.
Anh dẫm lên bàn đạp, góc áo bị gió bẻ cong thành hình vòng cung, một tay giữ tay vịn, một tay khác dán vào khung cửa sổ chỗ cô ngồi.
“Mở cửa sổ.” Anh nói.
Đầu óc cô trống rỗng, rõ ràng muốn trách cứ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, mở cửa sổ ra theo lời anh nói.
Trần Tứ làm mặt lạnh, không nói một lời ném cho cô một hộp băng cá nhân không thấm nước.
“Đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống,” anh cứng rắn nói, “Nguy hiểm.”