Bỏ Trốn

Chương 9: Bước thứ 9: Hồ ước nguyện.



Hoàng Hướng San còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì sống lưng cứng đờ.

“Cậu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ,” Tống Gia Mạt nhún vai, “Trong nội quy của trường học cấm không được sử dụng điện thoại trong giờ học nhưng cũng không nói có thể tùy ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác, lúc cậu lục cặp sách và ngăn bàn của tôi đã được tôi đồng ý chưa?”

Đương nhiên cô không sợ bị kiểm tra điện thoại, với tính cách của cô, về cơ bản luôn tắt nguồn điện thoại, chủ yếu là dùng để liên lạc trong một vài trường hợp khẩn cấp.

Bình thường nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, mọi người cũng dùng điện thoại để gọi về cho người nhà, trường học cũng không quy định nghiêm ngặt tới mức không chừa lại chút đường sống.

Nếu mang điện thoại đến trường đều bị thu thì hầu hết mọi người sẽ không tránh khỏi may mắn.

Hoàng Hướng San có dồi dào luận điểm, cảm thấy mình cực kỳ có lý: “Nếu trong cặp sách của cậu không có đồ không muốn cho người khác nhìn thấy thì sợ gì bị tôi lục lọi?”

Học sinh xung quanh không nhịn được nói một câu: “Lục lọi cặp sách của người ta là sai thật mà, cho dù là cảnh sát cũng phải có lệnh điều tra thì mới có quyền đó, cậu làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người ta.”

Hoàng Hướng San nghẹn lời.

Tống Gia Mạt nói: “Có rảnh thì nên đọc nhiều sách một chút.”

“…”

“Cậu nhàm chán thật đấy, tôi không muốn cãi nhau với cậu.” Hoàng Hướng San kìm nén việc trợn trắng mắt, hoàn toàn quên mất rằng người gây sự trước là mình, “Vì tò mò nên mới xem đồ của cậu thôi, cần gì phải làm tới mức ấy! Rõ ràng là cậu không có năng lực nên mới giở trò, kết quả lại làm như là tôi hại cậu không bằng…”

Cô ta càng nói càng quá đáng: “Nếu cậu thật sự có thể thi lọt vào top 10 thì tôi sẽ lên cột cờ quỳ xuống xin lỗi cậu, được chưa?”

“Cũng chỉ có loại người dở dở ương ương như cậu mới nhiều chuyện như vậy, sao tôi không thấy Trần Tứ nhiều chuyện như cậu vậy?”

Tống Gia Mạt hiền hòa nói: “Bởi vì cậu căn bản không gặp được Trần Tứ.”

“…”

“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Lý Thiên Vương chuyển tay cầm bình giữ nhiệt, ngắt lời, “Vào lớp học bài cả đi, đứng bên ngoài cãi cọ ầm ĩ thì còn ra thể thống gì.”

Lý Thiên Vương lại hạ giọng nói với Tống Gia Mạt: “Hôm nay trên sở tới kiểm tra, sắp đến rồi, các em ở đây sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, chuyện này tạm thời bỏ qua, đợi kiểm tra xong thì nói sau.”

“Hoàng Hướng San không hiểu chuyện, em cũng đừng học theo em ấy, đến lúc đó thầy phê bình em ấy thay em, nhất định sẽ không bất công.”

Lý Thiên Vương vẫn luôn là hung thần ác sát, không bao giờ nể tình ai, bây giờ lại ôn tồn thương lượng với cô như vậy, Tống Gia Mạt cũng cảm thấy không cần so đo nữa.

Huống hồ vốn dĩ cô cũng không muốn làm gì, chỉ là Hoàng Hướng San quá thích chủ động gây chuyện nên cô mới nói thêm vài câu.

Từ nhỏ Trần Tứ đã nói với cô không cần nhẫn nhịn vì mọi người, kết cục của việc nhẫn nhịn là đối phương được voi đòi tiên, nếu bị xúc phạm thì cứ đáp trả lại là được.

Lúc ấy cô làm gì cũng cẩn thận, hỏi anh lỡ như tình hình không ổn thì nên làm sao bây giờ?

Trần Tứ chỉ xoa đầu cô nói không sao, cứ việc gây chuyện, anh trai sẽ chống lưng cho em.

À, đã lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự dịu dàng của Trần Tứ.

Quả nhiên, đàn ông qua mười sáu tuổi đều sẽ biến thành chó.

Tống Gia Mạt khôi phục tinh thần, cùng về phòng học với lớp trưởng.

Lớp trưởng vừa đi vừa nói: “Hoàng Hướng San đúng là giống hệt cái lò xo, vốn dĩ đang đuối lý mà thấy Lý Thiên Vương một cái là dũng cảm hẳn, đã thế còn dám ngang ngược, đúng là cháu gái của hiệu trưởng có khác, cái gì cũng dám làm.”

“Lý Thiên Vương là cậu của cậu ta?” Tống Gia Mạt mím môi, “Bảo sao.”

“Đúng vậy, vậy nên cậu ta mới hống hách, coi trời bằng vung như vậy.” Lớp trưởng nói, “Nhưng mà những lời vừa rồi là chính miệng cậu ta nói ra, Lý Thiên Vương cũng đã hứa sẽ không thiên vị, đến lúc đó nếu cậu ta thật sự khóc nhè xin lỗi dưới cột cờ, ha ha ha ha, chỉ nghĩ đến thôi là tớ thấy mong chờ rồi.”

Về chỗ ngồi, Tống Gia Mạt còn chưa kịp thở ra một hơi thì Triệu Duyệt cũng nhích lại gần.

“Những lời vừa rồi bọn cậu nói tớ nghe cả rồi, có phải Hoàng Hướng San nói nếu kết quả thi của cậu nằm trong top 10 thì cậu ta sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu không?”

“Mấy ngày nữa là thi rồi đúng không?” Triệu Duyệt nói, “Vậy nếu cậu đứng top 8 thì liệu cậu ta có dập đầu thêm hai cái nữa không?”

“…”

Tống Gia Mạt cũng không biết có nên khen ngợi hay không: “…Cậu mơ mộng giỏi thật đấy.”

“Đương nhiên,” Triệu Duyệt nói, “Nói về mơ mộng hão huyền thì tớ là số một.”

Đại biểu bộ môn tới thúc giục nộp bài tập, sau khi Tống Gia Mạt nộp bài tập các môn xong, cô phát hiện Triệu Duyệt lại lén xem điện thoại, là tấm ảnh tối qua cô chụp Trần Tứ.

Tống Gia Mạt nghĩ tới chuyện gì đó, “Tối qua tớ còn nhân tiện hỏi hình mẫu lý tưởng của cậu ấy.”

“Anh cậu á?” Triệu Duyệt nhanh chóng cất điện thoại, chăm chú lắng nghe, “Sao rồi?”

Tống Gia Mạt như suy tư gì đó: “Anh ấy sẽ thật sự không thích con gái chứ?”

“…”

“Anh ấy trả lời chung chung kiểu kiểu nào cũng thích, tớ suy nghĩ một chút, như vậy thì chúng ta rất bị động.” Tống Gia Mạt gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, “Vậy nên dứt khoát không cần quan tâm tới anh ấy, có rảnh thì đi tới trước mặt anh ấy tạo cảm giác tồn tại là được, đưa nước ấm các thứ, thế nào?”

Triệu Duyệt: “Là kiểu đi xem anh ấy chơi bóng hoặc là ngẫu nhiên gặp nhau ấy hả?”

Tống Gia Mạt búng tay một cái.

“Bingo.”

Thật ra đến bây giờ cô cũng chưa làm gì cho Triệu Duyệt được, nhưng Triệu Duyệt đã trăm cay ngàn đắng tìm tài liệu giúp cô, cô cảm thấy Triệu Duyệt rất trượng nghĩa, vậy nên cô hẳn nên giúp Triệu Duyệt chuyện của Trần Tứ.

Hơn nữa như vậy có thể thấy Triệu Duyệt là người không tồi.

Nói hành động là hành động ngay, kết thúc giờ tự học, Tống Gia Mạt đúng lúc làm xong một đề thi, cô thu dọn sách vở, dẫn Triệu Duyệt đi tìm người.

Cô tình cờ biết được hôm nay Trần Tứ muốn tới câu lạc bộ tập bóng rổ.

Sân bóng rổ không phải là nơi khiến thiếu nam thiếu nữ rung động hay sao.

Hai cô đi tới trước quầy bán đồ ăn vặt, Triệu Duyệt nghiêm túc chọn lựa: “Anh trai cậu thích uống cái gì?”

“Sprite hoặc là nước khoáng.”

“Được, vậy tớ sẽ mua Sprite.”

Chọn đúng đồ uống cũng có nghĩa là đã thành công được một nửa.

Tống Gia Mạt nghĩ như vậy.

Trước khi bước vào sân bóng rổ, Triệu Duyệt còn nghiêm túc rửa mặt, lấy phấn nền ra dặm lại lớp trang điểm, chải tóc một lần nữa.

Các cô đủ may mắn, vừa bước vào thì bọn họ vừa kết thúc một trận bóng, đang ngồi nghỉ ngơi.

Tống Gia Mạt nhanh chóng tìm chỗ ngồi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Duyệt đi đưa nước.

“Anh, anh có khát không, bạn em có mua Sprite ướp lạnh để giải nhiệt nè.”

Trần Tứ: “Không khát.”

“…”

Cánh tay Triệu Duyệt cứng lại giữa không trung, Tống Gia Mạt dùng sức đạp một cái vào chân anh, lúc này thiếu niên mới lười nhác ngửa ra sau, mở miệng nói: “Đưa cho Lý Uy đi, cậu ta không mang nước.”

“Được được được!” Lý Uy nhanh chóng phá vỡ cục diện, vội vàng nhận lấy, “Cảm ơn nhé.”

Triệu Duyệt: “Đừng khách sáo.”

Hai phút trôi qua, chờ tới khi Triệu Duyệt nói chuyện phiếm với người khác, Tống Gia Mạt mới tới gần Trần Tứ, nhỏ giọng thì thầm: “Sao anh lại không cần?”

Trần Tứ: “Anh bị dị ứng với Sprite.”

Tống Gia Mạt: “…”

Câu này mà anh cũng nói ra khỏi miệng được à.

Nhưng không bỏ cuộc là quy tắc chuẩn mực trong cuộc sống của cô, Tống Gia Mạt lấy lại tinh thần, trong lúc Triệu Duyệt quay đầu lại đây, cô lại bắt đầu giới thiệu với Trần Tứ một lần nữa: “Cô ấy tên là Triệu Duyệt, trước đây anh đã gặp cậu ấy ở quán cà phê, anh còn nhớ không?”

“Vốn dĩ cậu ấy học ở THPT số Một, vừa mới chuyển tới trường chúng ta, đã từng gặp anh lúc anh tập luyện trong câu lạc bộ.”

“Khá tốt tính, cũng không ngại ngùng, đề cương ôn tập của THPT số Một trước đó của em là cậu ấy tìm cho em…”

Tống Gia Mạt còn muốn nói tiếp thì bị Trần Tứ bất ngờ cắt ngang.

“Nói đến tài liệu, bài tập tối qua giao cho em em làm xong chưa?”

“…”

“Vẫn chưa xong.”

Trần Tứ xách balo sau lưng cô lên, thậm chí xách cả người cô lên: “Vậy đi làm bài đi.”

“…”

Bị người ta xách đi mấy bước, Tống Gia Mạt mới kịp thời phản ứng lại, Trần Tứ định đưa cô về nhà, vậy thì Triệu Duyệt ở đây cũng không có tác dụng gì.

Nhưng hôm nay thật ra cũng có tiến triển, đã lâu cô chưa thấy Trần Tứ nói nhiều với một nữ sinh như vậy.

Vì thế cô vội vàng quay đầu lại, làm khẩu hình miệng “về nhà” rồi lại nở nụ cười với Triệu Duyệt. Ngay sau đó, đầu cô bị người ta xoay lại.

Trần Tứ: “Nhìn đường.”

Cô không muốn, giẫm mạnh chân: “Anh đối xử với người ta dịu dàng một chút thì sẽ chết à? Hôm qua anh vừa mới uống Sprite, bị dị ứng bao giờ?”

Trần Tứ: “Lúc nhìn thấy cô ấy lấy ra.”

“…”

*

Sau khi về nhà, Tống Gia Mạt không nghỉ ngơi bao lâu đã ngoan ngoãn về phòng làm bài.

Sắp thi đến nơi, sau khi Trần Tứ biết mục tiêu của cô cũng đưa cho cô không ít đề, sau khi cô làm xong anh còn tự mình chấm chữa, vậy nên bây giờ cô không chỉ phải làm tài liệu Triệu Duyệt đưa cho mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ Trần Tứ giao cho.

Thậm chí hôm nay còn nhiều hơn.

Lý do Trần Tứ đưa ra rất đơn giản: “Thấy em rảnh rỗi lắm mà.”

Cô cạn lời dùng sức ấn ngòi bút mấy lần mới bắt đầu làm bài.

Nói thật, những bài tập Trần Tứ soạn ra rất tiêu biểu, hơn nữa chủ yếu còn là những phần cô còn yếu, lúc cô làm những bài tính toán luôn bất cẩn, thế là anh tìm những bài toán lớn để cô tính mệt nghỉ.

Kết quả của việc phải tính toán nhiều là thi thoảng cũng sai sót vài chỗ, ví dụ như phép cộng và phép trừ của các số có ba chữ số, có đôi khi hoa mắt, xem hàng đơn vị như hàng chục.

Rất hiển nhiên, lúc này Trần Tứ ngồi bên cạnh cô chấm chữa bài cũng phát hiện ra vấn đề này.

Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm bút đỏ, khoanh một vòng tròn vào biểu thức kia, thấp giọng nói: “Em tính toán kiểu gì vậy?”

Cô ngậm sữa chua vị dâu tây trong miệng, khi đối mặt với anh luôn mang theo dung khí lớn lao, thản nhiên nói: “Tính bằng tay.”

“…”

Sửa bài cho cô xong, anh lại soạn vài đề bài tương tự, sau đó Trần Tứ đứng dậy đi tắm rửa.

Cô nghe tiếng nước lao xao vang lên, bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, việc làm bài sau đó cũng rất thuận lợi.

Sau khi tắm rửa xong, Trần Tứ quàng một cái khăn lông sau cổ, đi tới phòng sách kiểm tra xem cô có nghiêm túc làm bài hay không.

Kết quả vừa đi tới cửa anh đã thấy cô đang ngồi trầm tư trên bàn học.

Trước mặt thiếu nữ đặt một xấp giấy thật dày, miệng lẩm bẩm: “Thi được top 10, mình cần…”

Cần cái gì? Làm bao nhiêu đề thi?

Anh nghĩ như một điều hiển nhiên, nhìn lướt qua tài liệu tham khảo của cô, đang định cho một ít ý kiến mang tính tổng kết thì thấy cô vừa lải nhải vừa chắp hai tay trước ngực: “Cần đốt bao nhiêu que hương nhỉ?”

“…”

Cô đột nhiên quay đầu lại: “Hay là ngày mai em đi chùa thắp hương nhỉ?”

Trần Tứ rũ mắt xì một tiếng, dùng khăn lông xoa xoa đuôi tóc vẫn còn ướt, vô cảm về phòng.

“Mê tín.”

“Mê tín thì làm sao, cái này gọi là nhạy bén, giỏi phân tích.” Tống Gia Mạt mở điện thoại ra, “…Em thấy mua hương dài thì tốt hơn.”

Không tới mấy phút sau, dường như cô nghĩ tới cái gì đó, lấy tiền xu trong ngăn kéo ra rồi mở cánh cửa sau của phòng để đồ ra.

Dọc theo cửa sau là một con đường mòn, đi qua khoảng vườn đầy hoa cỏ, tầm nhìn dần dần trống trải, ánh trăng sáng rõ, gợn sóng lăn tăn.

Dưới gốc cây long não ngoài vườn có một hồ nước, lúc còn rất nhỏ, không biết là nghe ai nói, chỉ cần ném tiền xu xuống đó thì cầu được ước thấy, nhưng không phải ước nguyện nào cũng có thể thành hiện thực mà phải thật thành kính mới được.

Sau đó cô lại không nhịn được mà cầu nguyện mấy lần, nhiều lần đều trở thành sự thật, vì thế trong mười năm nay, hễ có nguyện vọng nào cực kỳ muốn đạt được, cô đều sẽ tới đây.

Hình như cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ không linh nghiệm.

Cô đứng bên cạnh hồ nước, đặt tiền xu trong lòng bàn tay, hai tay nắm lại để trước cằm, trong lòng nghĩ đến chuyện kỳ thi lần này, sau đó mở mắt ra, hơi hơi khom lưng, quăng tiền xu vào giữa đài phun nước.

Leng keng một tiếng, hẳn là thần linh đã nghe thấy nguyện vọng của cô.

Đèn đường nơi này vẫn luôn bật, lúc cô đang định trở về thì cảm thấy có thứ gì đó được ánh sáng phải chiếu, có hơi chói mắt.

Cô là một người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, không khỏi đi qua đó, muốn nhìn kỹ xem.

Trên một hòn đá nào đó trong hồ nước có một cái nắp màu bạc, bên trên hình như còn có chữ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có hơi quen quen, nét bút bên trên non nớt, đã nhiều năm trôi qua nên cô nhìn một lúc mới thấy hết.

Chữ viết bên trên chính là…

Hôm nay anh mình ăn mất nửa cái kem ba màu, lấy nửa còn lại ra để lừa mình, anh ấy xấu lắm, còn nói mình ham ăn biếng làm, hi vọng sau này anh ấy mãi ế, không lấy được vợ.

Còn có một lỗi chính tả.

Tống Gia Mạt: “…”

Cô viết từ bao giờ vậy? Rủa ác quá.

Mặt sau của cái nắp còn viết…

Hôm nay anh mình lừa mình học tiếng chó sủa, mình ghét ổng, hi vọng đến khi 18 tuổi ổng sẽ bị hói đầu.

“…”

Còn nhỏ tuổi, lúc mắng chửi người khác cũng độc miệng thật.

Cô ngồi xổm xuống, lập tức nhìn thấy bên cạnh cục đá còn có không ít đồ phản quang, có vài ký ức xưa cũ chậm chạp nhảy ra trong đầu, nói với cô: Có lẽ trong đống này đều là lời mắng Trần Tứ.

Chuyện này thật đáng sợ, Trần Tứ là người thù lâu nhớ dai, nhất định không thể để anh nhìn thấy.

Tống Gia Mạt ngồi xổm ở đó tự hỏi trong chốc lát, không biết nên tiêu hủy những thứ này như thế nào, đang định trở về trước rồi đợi ban ngày đến nhìn sau thì sau lưng bỗng vang lên tiếng nói.

“Tống Gia Mạt.”

Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện bị nguyền rủa người ta mà bị bắt quả tang không?

Cô cuống quýt đứng lên, nhưng bên cạnh hồ nước đầy rêu, thế là cô trượt chân…

Vừa kinh ngạc hô lên thành tiếng, cô và cái nắp đều cùng rơi vào hồ nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.