Bùi Vân Khinh quay sang phòng học bên cạnh cầu thang, một người đàn ông đang nhìn cô nở nụ cười.
Đối phương đại khái khoảng 27 28 tuổi, thân hình cao gầy, sắc mặt ôn nhuận, áo sơ mi đơn giản nhẹnhàng khoan khoái, cười lên làm cho người ta một cảm giác như gió xuân.
Khuôn mặt kia nhìn rất quen mắt, Bùi Vân khinh dừng một chút lập tức nhớ tới thân phận đối phương – lão sư dược lí học Chu Đình An.
Vị này từ nhỏ là học bá, mười sáu tuổi đã tuyển vào đại học y khoa đến hai mươi bảy tuổi lấy được học bổng nước ngoài để học tiến sĩ đầu năm nay mới trở về, vừa làm nghiên cứu vừa dạy học ở khoa y, trong đại học y khoa vẫn là nhân vật truyền kỳ.
Đương nhiên, chỉ mình Bùi Vân Khinh biết – sáu năm sau, Chu Đình An được giải Nobel y học.
Hoàng Uyển Oánh nghiêng mắt, ánh mắt dừng trên thân Chu Đình An, trên mặt tươi cười “Nhưng mà Chu lão sư đã gần 15 phút!”
Dựa theo quy định của trường học, đến trễ quá 15 phút trong giờ thi thì không thể ở lại trong trường thi.
Chu Đình An cười “không phải còn có nửa phút sao?”
Đối phương cũng là lão sư nên Hoàng Uyển Oánh không tiện phản bác, quay sang hướng Bùi Vân Khinh ngạo mạn hất cằm “Còn không mau đi vào.”
Bùi Vân Khinh bước nhanh đi lên bậc thang.
"Di động!"
Hoàng Uyển Oánh nhíu mày nhắc nhở.
Bùi Vân Khinh không để ý đến Hoàng Uyển Oánh móc điện thoại di động ra đưa tới Chu Đình An “Cám ơn Chu lão sư.”
Chu Đình An nhận lấy di động “Đừng khách sáo, mau ngồi đi.”
Bùi Vân Khinh gật đầu, liếc trái phải, thấy bên cạnh Thu Thư Dao không có ai, nên đi tới ngồi xuống.
Thu Thư Dao là người có điểm số cao nhất khi thi vào năm ngoái ở trường Long Thành, nhập học liền được học bổng.
Bởi vì hai người đều là mỹ nhân, cùng tuổi càng trùng hợp là học cùng lớp cùng kí túc xá, mới vào học đã được chọn là hoa khôi của ngành khó tránh khỏi bị mọi người đem ra so sánh.
Dùng lời nói “Thu Thư Dao là người đá xanh, Bùi Vân Khinh là bùn đất.”
Nhìn Bùi Vân Khinh, trong mắt Thu Thư Dao cũng không hề che dấu vẻ chán ghét.
Thu Thư Dao chướng mắt Bùi Vân Khinh vì luôn làm theo ý mình, phóng túng, long bông, còn cô cũng chướng mắt Thu Thư Dao giả tạo, hai người không hòa đồng với nhau.
Mãi cho đến học kỳ thứ hai, Thu Thư Dao liên hệ giáo viên đổi ký túc xá mới, tranh đấu của hai người mới dừng lại.
Hai vị giám khảo bắt đầu phát bài thi, Bùi Vân Khinh cũng không gấp mà xem trước đề bài.
Ngồi bên cạnh cô, Thu Thư Dao đã nhanh chóng viết, đưa mắt liếc xéo Bùi Vân Khinh một cái Thu Thư Dao giơ bàn tay lên che lại phần giải đáp vừa viết xong.
Đem động tác của cô ta thu vào trong mắt, Bùi Vân Khinh chỉ cười lạnh.
Kiếp trước đã đến trường quân y làm và lấy được bằng Thạc sĩ, lại có kinh nghiệm lâm sàng phong phú loại đề bài đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay, sao phải nhìn bài làm của Thu Thư Dao sao?
Vả lại, cô ta đã sai ngay từ câu hỏi đầu tiên!
Lấy bút ra viết lên, Bùi Vân Khinh nghiêm túc làm bài.
Khác với bạn học đang cắn bút trầm tư suy nghĩ cô đã làm xong.
Cho dù đề thi này đối với cô chỉ là trò trẻ con nhưng cô vẫn là cực kì nghiêm túc từ đầu đến tới đuôi kiểm tra lại một lần để xác định đáp án không có sai lầm.
Thành tích cô không để bụng nhưng mà cô để ý biểu cảm khi Đường Mặc Trầm biết thành tích của cô.
Kiểm tra xong bài thi xác định không có bất cứ vấn đề gì cô đang chuẩn bị đứng dậy nộp bài thi chỉ thấy Thư Thu Dao đã đứng lên một bước với tư thế ngạo mạn liếc mắt không tốt với cô, đi đến bàn giáo viên trước.