Vừa mới nói nhớ anh, bây giờ anh đứng trước mặt giống như gặp quỷ vậy?
“Chú nhỏ nghỉ sớm đi nha, em về phòng đây.”
Bùi Vân Khinh bước đi, thì cổ tay có người nắm lại, người bị anh bắt trở lại.
Phía sau lưng tủ quần áo, trước mặt là anh, cô không còn chỗ trốn.
Người đàn ông cúi người xuống, gần trong gang tấc chống lại ánh mắt cô.
“không phải nói muốn cùng anh tắm chung hay sao?”
Trong giọng nói của anh, lộ ra vài phần hơi thở tà mị.
Nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vân Khinh ửng đỏ, ở trong điện thoại mới có gan nói như vậy, nào dám làm thật chứ?
“Cái này… Em… Em đã tắm xong rồi.”
Tắm xong?
Đường Mặc Trầm cúi người đem mặt để sát vào tóc cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Trách không được lại thơm như vậy.
Cảm giác của chóp mũi của anh sượt qua lỗ tai Bùi Vân Khinh lui lui người, cố gắng nói sang chuyện khác.
“Chú nhỏ, tại sao anh lại trở về nhanh như vậy?”
Ngước mặt chống lại tầm mắt của cô, anh hơi hơi nheo mắt lại.
“không phải em nói nghĩ đến anh sao?”
“Em nào có?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của cô nhưng lại không chịu thừa nhận, lại không nhịn được tò mò, “Chú nhỏ vì em mà trở về sớm?”
“Bằng không thì sao?”
Vốn dĩ đi công tác ba ngày nhưng anh đã ương ngạnh ép xuống còn hai ngày đã hoàn thành, ngồi máy bay suốt đêm để trở về, không phải vì cô thì là ai?
Đồng tử Bùi Vân Khinh mở ra.
Cảm thấy ngoài kinh ngạc ra còn mấy phần ngọt ngào.
“Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh!”
cô vừa mới thẳng người dậy thì bàn tay to người đàn ông nhấn một cái, đem cô quay về chỗ cũ.
“không vội.”
không vội?
Vậy anh muốn….
cô kinh ngạc ngẩng mặt lên, trước mắt ánh sáng đã tối lại, khuôn mặt Đường Mặc Trầm đã đến gần.
Bên trong đồng từ người đàn ông chỉ có hình ảnh nho nhỏ là cô thôi!
Đoán được anh muốn làm cái gì, cô theo bản năng hít sâu, một hơn hút hết phân nửa, môi anh đã lại đến ngăn chân của cô.
Ba mươi năm trước, anh chưa bao giờ đụng chạm với một người phụ nữ nào cả, mỗi ngày bận rộn cũng chưa bao giờ thấy tịch mịch cô đơn.
Nhưng từ khi gặp cô, đã thưởng thức cô rồi, anh đã sớm không tự chủ mê luyện mùi của cô.
Cũng người con gái này thân cận, Đường Mặc Trầm không có kinh nghiệm gì cả, nhưng anh lại ham học hỏi.
Sau một vài lần, thì anh đã nhắm được một vài kỹ xảo.
Tỷ như muốn cho cô hít thở mà anh cũng mượn cơ hội nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh hơi thở cho tốt.
Lại tỷ như, thời điểm hôn môi không thể dùng sức, mới không đau nhưng lại kích thích.
….
Mỗi lần hôn cô, kỹ thuật anh càng tăng thêm một bậc.
Nụ hôn này, hết sức triền miên.
không có thô bạo cùng ngốc nghếch, Bùi Vân Khinh chẳng những không có cảm giác không khỏe, mà ngược lại bất tri bất giác đắm chìm trong đó, cả người muốn hòa tan cùng triền miên gắn bó cùng anhtrong lúc đó.
Đợi cho anh buông môi ra, cô đã thở hồng hộc rồi, toàn thân như nhũn ra.
nếu phía sau không có ngăn tủ, phía trước có anh thì lúc này chỉ sợ đã đứng không vững.
Nhưng người đàn ông cũng không có như vậy mà chấm dứt, mà cúi người xuống thăm dò càng nhiều địa phương khác hơn, thử kỹ xảo và phương thức mới.
Chân trần tự chủ cong lên, cô theo bản năng nắm chặt bờ vai anh.
Người đàn ông cũng không sốt ruột, vẫn đem mặt chôn ngực của anh.
“Chú nhỏ...”
Đường Mặc Trầm ngẩng mặt lên, âm thanh cũng trầm thấp.
“nói, nhớ anh không?”
cô đỏ mặt không chịu lên tiếng, anh cũng không truy vẫn, chỉ là tiếp tục tiến công của mình.